Tái Thế Làm Phi

Chương 37 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Đông Cung, ngay cả hoa viên, dường như cũng kiều diễm hơn trong vương phủ vài phần.



Nơi này là chỗ ở của Thái tử, tất cả nô tài đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, yên tĩnh lại thông minh.



Cửu công chúa nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, rõ ràng còn nhỏ hơn mình một tuổi nhưng sau khi lập gia đình thì bộ dạng lại thướt tha vô cùng, dung nhan xinh đẹp một cách vượt trội. Không khoa trương khi nói, trong thiên hạ này, chỉ sợ là không tìm được nữ tử nào đẹp hơn Mạnh Uyển. Thái tử ca ca thích nàng, đơn giản là nói đến tướng mạo thì cũng cực kỳ có sức thuyết phục, chứ chưa cần nói đến tài năng, học vấn, tính cách và gia thế của Mạnh Uyển.



Đối với Mạnh Uyển, Cửu công chúa hết sức ngưỡng mộ, quan hệ của hai người cũng không tệ.



“Tĩnh An, thật ra trong lòng ta rất sợ.” Mạnh Uyển buông chén xuống, nhìn cảnh sắc lạ lẫm bên ngoài, “Có một số việc, trước kia ta không muốn làm nhưng bây giờ không làm thì không được, cho dù ta không đi gây sự với người khác, sớm muộn người ta cũng sẽ ngấm ngầm tính toán ta, dường như ta cứ bị động như vậy, chẳng phải là quá mức hèn nhát rồi sao.”



Cửu công chúa cười nói: “Tam tẩu nói rất đúng, Thái tử ca ca cũng không phải người bị động, gần đây huynh ấy rất thích đánh đòn phủ đầu, chị dâu nên học tập ca ca.”



Mạnh Uyển bật cười: “Muội gọi chàng như vậy, ta còn cảm thấy có chút không quen.”



Cửu công chúa cười nhạo: “Tam tẩu vẫn còn chưa quen sao? Người khác muốn ta gọi phu quân của họ như thế, chỉ sợ là còn không có cơ hội kìa.”



Mạnh Uyển và Cửu công chúa lại nói đùa vài câu, sau đó Cửu công chúa hồi phủ. Nàng nhớ đến chuyện của Phò mã, trở về liền đến thư phòng, dạo qua một vòng, phát hiện Phò mã đã đi được một lúc rồi, nàng đành ngồi xuống xem ngày thường hắn hay làm gì.



Công chúa lật xem một cuộn tranh trong thư phòng Tô Ký Trần, không khỏi tán thưởng phu quân nhà mình có kỹ năng vẽ cao siêu, nhưng rất nhanh, nàng đã không vui mừng nổi.



Trên cuộn tranh sâu nhất ở trong cái vạc, có vẽ một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này cực kỳ quen thuộc, nàng vừa mới tạm biệt nàng ấy xong, chỉ liếc qua cũng đã nhận ra.



“Công chúa, cái này…” Nha hoàn thiếp thân của công chúa rõ ràng còn kinh ngạc hơn cả nàng.



“Một bức tranh mà thôi, có gì ngạc nhiên đâu, Phò mã từng là môn khách của phủ Thừa tướng, hẳn là đã sớm nhìn thấy chị dâu rồi, bức tranh này nói không chừng là lễ vật dâng tặng chị dâu, lúc dọn nhà không cẩn thận nên đã mang đến tận đây.”



Cửu công chúa nói xong, nhìn phần tên bức tranh là một bài thơ, bốn câu, mỗi câu năm chữ, tổng cộng hai mươi chữ, biểu đạt vô cùng tinh tế tình cảm yêu mến của người vẽ đối với người được vẽ, Cửu công chúa hoàn toàn cười không nổi nữa.



Nha hoàn không thấy được bài thơ đó, bỗng thấy Cửu công chúa giận tái mặt có chút khó hiểu.



Nàng ta nhìn theo, thấy Công chúa trực tiếp cuộn bức tranh lại, ném vào trong vạc sau đó nghênh ngang rời đi.



Hiền Vương phủ, Tô Ký Trần trò chuyện với Triệu Ân, hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, nói chuyện với nhau rất hăng say.



Một lát sau, Triệu Ân chuyển chủ đề sang Ninh tướng quân, cười hỏi: “Gần đây Tướng quân hẳn là bề bộn nhiều việc, hôn sự của Ninh tiểu thư xử lý như thế nào rồi? Tứ đệ của ta tuy chân có tật nhưng theo ý tứ của Phụ hoàng và Thái tử, dù sao Tứ đệ cũng là hoàng tử, kết hôn với nữ nhi của tướng quân còn có phần dư dả, tướng quân nghĩ sao?”



Nhớ tới con gái mỗi ngày ở nhà đều lấy nước mắt rửa mặt, vẻ mặt Ninh Trú không có chút vui vẻ nào.



Ông đặt chén rượu xuống, lạnh lùng nói: “Vương gia, mạt tướng là người thô kệch, không hiểu cách nói chuyện vòng vòng vo vo của những người đọc sách, mạt tướng chỉ hỏi Vương gia một câu, Vương gia có biện pháp gì giúp tiểu nữ lui hôn sự này, lại không làm tổn hại danh dự của tiểu nữ không?”



Triệu Ân giận dữ nói: “Việc này của tướng quân không phải là làm khó bổn vương sao? Bổn vương có tài cán gì chứ? Làm sao có thể khiến phụ hoàng thay đổi chủ ý được?”



Ninh Trú nói thẳng: “Chỉ cần Vương gia có thể giúp mạt tướng hoàn thành chuyện này, sau này Vương gia sẽ thấy được chỗ hữu ích của mạt tướng, mạt tướng tuyệt đối không nói một chữ ‘Không!"”



Trên mặt Triệu Ân lộ ra vẻ tươi cười đầy thỏa mãn, lập lờ nước đôi nói: “Thấy tướng quân chân thành như thế, bổn vương cũng không nên từ chối, việc đó bổn vương chỉ có thể hết sức thử một lần, tướng quân cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều.”



Ninh Trú thở phào một hơi: “Đa tạ Vương gia!”



Triệu Ân gật đầu, tuy ngoài miệng vẫn đang nói chuyện với mọi người, trong lòng lại bắt đầu bày mưu tính kế chuyện của Triệu Sâm và Mạnh Uyển.



Thật ra, ngay từ đầu hắn cũng không có ấn tượng gì với Mạnh Uyển, chỉ nhớ rõ là một người có lá gan rất lớn, là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.



Nhưng gần đây, nghe theo Chu đại phu và Mạnh Nhu, hắn bỗng muốn dụ dỗ nàng thích mình, vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm những việc có liên quan đến Mạnh Uyển.




Lâm quý phi rất ít khi ở cùng một chiến tuyến với Hoàng hậu: “Đúng vậy, thái tử phi thật sự không cần lo lắng cho bổn cung. Bổn cung không sao, xem bệnh cho ngươi vẫn quan trọng hơn. Thái tử phi và Thái tử mới cưới, không chừng đã mang thai rồi, bị bổn cung va phải như vậy lỡ bị thương đến đứa trẻ thì bổn cung không thể tha thứ cho bản thân được.”



Trần hoàng hậu chậm rãi nhìn Lâm quý phi, vốn đang kiên trì bắt ngự y khám cho Mạnh Uyển, bỗng nhiên lại nói: “Có điều Thái tử phi nói cũng đúng, muội muội mới bị dọa sợ, vẫn nên xem cho muội muội trước thì hơn.”



Lâm quý phi híp mắt, suy tư trong chốc lát, nói: “Đã tốt hơn rồi, tỷ tỷ yên tâm, muội muội thật sự không sao, thân thể của Thái tử phi vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa có rất nhiều thái y, muội muội có thể cùng khám với Thái tử phi cũng được.”



Mạnh Uyển nhíu mày, sau đó lại giãn ra, chuẩn bị đưa cổ tay cho ngự y bắt mạch.



Tuy vậy, trước khi đó lại có người bên ngoài thông báo, Hoàng thượng và Thái tử đã đến.



Nghe thấy Triệu Sâm đã đến, Mạnh Uyển lại thu tay về, trong lúc người khác đi ra ngoài cửa điện thì khẽ trao đổi ánh mắt với ngự y, ngự y chớp mắt một cái sau đó lui ra phía sau vài bước, Mạnh Uyển chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị hành lễ.



Hoàng thượng và Triệu Sâm vừa đến nơi, trông thấy Lâm quý phi thì dịu dàng nói: “Nghe nói ái phi và Thái tử phi bị ngã, sao lại có việc này chứ? Thái y, mau đến khám cho Quý phi nương nương đi, thân thể vừa mới tốt lên, đừng để lại bị thương.”



Lâm quý phi lườm Triệu Sâm một cái, biết rõ chuyện này sợ là sẽ không giải quyết được, làm sao bà ta có thể cam tâm đây?



Nhưng bà ta còn chưa kịp nói thì Triệu Sâm đã lên tiếng: “Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì nữa, nhi thần đưa nàng về trước, không thể cứ chiếm chỗ của mẫu hậu như vậy được.”



Lâm quý phi há miệng muốn nói nhưng Hoàng thượng đã nói thẳng: “Về đi.”



Triệu Sâm đồng ý, đỡ Mạnh Uyển chuẩn bị rời đi, còn chưa đi khỏi đại điện, Hoàng thượng lại nói: “Sâm nhi, đừng quên chuyện con đã đồng ý với trẫm, đó là điểm mấu chốt.”



Triệu Sâm dừng chân, quay đầu lại đồng ý, sau đó dẫn Mạnh Uyển đi.



Ra khỏi Tiêu Phòng Điện đã có kiệu chờ sẵn bên ngoài, Mạnh Uyển và Triệu Sâm ngồi chung kiệu, nàng thân thiết kéo tay hắn, nói: “Phụ hoàng, có phải muốn chàng…” Nạp thiếp?



Rốt cuộc nàng cũng không hỏi câu hỏi chôn sâu trong lòng kia, Triệu Sâm sờ sờ khuôn mặt của nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.”



“Ta cũng không suy nghĩ được nhiều lắm.” Mạnh Uyển ung dung nói, “Thật ra nếu chàng không đến, ta cũng có biện pháp giải quyết chuyện này.”



Triệu Sâm gật đầu: “Ta biết.”



“Chàng biết?” Mạnh Uyển kinh ngạc, đã biết vì sao còn dẫn Hoàng thượng tới…



Triệu Sâm nói: “Thừa tướng đại nhân đã nói với ta rồi, xem ra nương tử không tin tưởng ta, kết quả Vân Thủy đại sư chẩn đoán, nàng cũng không tin.”



Mạnh Uyển chưa nói đến cái khác, chỉ nói: “Ngự y phụ thân tìm cho ta, và lời nói của Vân Thủy đại sư, hai kết quả hoàn toàn không giống nhau.”



“Nàng tin tưởng nhạc phụ thế mà lại không tin vi phu, thật sự làm cho người ta đau lòng.” Triệu Sâm vỗ nhẹ lên ngực.



Mạnh Uyển thỏa hiệp, nói: “Ta biết chàng vì muốn ta yên tâm nên mới làm thế, không phải ta không tin chàng, vậy chàng có thể nói cho ta biết, lời nói đó của phụ hoàng có ý gì không?



Triệu Sâm chỉ nói một câu, Mạnh Uyển sẽ hiểu.



“Ta chỉ tương kế tựu kế thôi.”







Giả vờ như bị tính kế, lại dụ dỗ kẻ hai lòng đi bước tiếp theo, lựa chọn thời cơ rồi hốt gọn một mẻ, diễn xuất giống như một thợ săn vậy.



“Nếu thật sự là như thế…” Mạnh Uyển hiểu rõ, “Vậy thì thiếp thân cũng muốn diễn vở kịch này với điện hạ.”