Tái Thế Làm Phi
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Hiền Vương phủ, Triệu Ân ngồi đối diện với Cửu công chúa, Chu Tinh ở bên cạnh công chúa nhẹ nhàng an ủi, Mạnh Nhu đứng sau lưng Triệu Ân, hờ hững nhìn tình huống trước mặt.
“Chuyện hôm nay mặc dù chưa thành công nhưng thực sự cũng không có quá nhiều trở ngại, Tĩnh An không cần đau lòng như vậy.” Triệu Ân dịu dàng nói, “Có nhị ca ở đây rồi, đương nhiên sẽ không để người khác bắt nạt muội.”
Tĩnh An lau nước mắt, nhìn về phía trước, có chút chần chừ.
Hắn tiếp tục nói: “Tĩnh An, nhị ca còn có kế hoạch khác, lần này nhị ca sẽ tự thân vận động, nhất định không để muội thất vọng.”
Cửu công chúa do dự nói: “Thế nhưng mà nhị ca, hiện tại Thái tử ca ca đã tức giận như vậy, nếu chúng ta lại tiếp tục, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt. Hơn nữa, muội cũng không sẵn lòng dính dáng đến nhị ca để rồi bị Thái tử ca ca chán ghét.”
Triệu Ân hơi bĩu môi, dường như có chút không vui, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt dịu dàng của một huynh trưởng tốt bụng.
“Làm sao có thể chứ, ca ca đương nhiên muốn lấy lại công đạo cho muội rồi, Tĩnh An, muội không cần phải lo lắng, nhị ca sẽ thu xếp ổn thỏa, muội chỉ cần dụ Thái tử phi ra ngoài, chỗ nào cũng được.”
Nghe lời này, Cửu công chúa chậm rãi lắc đầu, đứng lên nói: “Không cần, hôm nay muội hơi mệt, về trước vậy, nhị ca và nhị tẩu cũng nên nghỉ ngơi đi.” Nói xong, nàng đã đi ra ngoài, vừa ra đến cửa, nàng lại nhìn về phía Mạnh Nhu, thản nhiên nói: “Nhắc tới lại thấy lạ, Mạnh trắc phi và Thái tử phi là tỷ muội, đã không giúp đỡ lại còn nghĩ cách hại nàng ấy, trong lòng ngươi chưa từng có cảm giác bất an sao?”
Mạnh Nhu kinh ngạc nhìn công chúa, công chúa nói xong thì cũng rời đi luôn, cả một đám người nhanh chóng rời khỏi Hiền Vương phủ.
Đông Cung, Tinh Trầm bẩm báo tin tức này, Triệu Sâm nghe xong sắc mặt hơi dịu đi, bảo hắn lui ra rồi quay về tẩm cung.
Thế nhưng mọi chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.
Chuyện này đã không thể tấn công từ phía công chúa, Triệu Ân liền báo cho Tô Ký Trần toàn bộ chuyện công chúa có ý muốn hãm hại Thái tử phi ở chùa Bạch Mã.
“Phò mã, việc này do ngươi mà ra, thế nên cũng do ngươi chấm dứt. Lúc về ngươi nên khuyên nhủ công chúa, lần sau đừng làm như thế nữa, biết không?”
Tô Ký Trần cực kỳ tức giận, hắn cố nén sự bực bội rời khỏi Hiền Vương phủ, quất roi thúc ngựa trở về phủ Công chúa.
Lúc này đêm đã khuya, Cửu công chúa khó khăn lắm mới ngủ được, đột nhiên lại bị Phò mã xông vào đánh thức.
“Phò mã, công chúa đã ngủ rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói sau.”
Tỳ nữ cố gắng ngăn cản, nhưng dù sao người ta cũng là Phò mã gia, lỡ như bị trách tội, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Thế mà nàng lại có thể ngủ được sao, làm chuyện độc ác như vậy mà trong lòng không cảm thấy bất an à?”
Lời nói này tuy khác hoàn cảnh nhưng nói chung vẫn giống với câu Cửu công chúa nói với Mạnh Nhu trước khi rời Hiền Vương phủ đến kì lạ, Cửu công chúa từ trên giường bước xuống, khoác thêm một lớp áo ngoài rồi chậm rãi đi ra, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tô Ký Trần, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Hóa ra đêm khuya chàng xông vào phòng của ta là để hỏi tội sao?”
Mạnh Uyển khẽ giật mình, nói: “Điện hạ, ta cũng chưa từng rời đi.”
Đôi mắt của Triệu Sâm hơi cứng lại, lúc lâu sau mới nói: “À, cứ coi như ta nói sai đi.”
Sự lo lắng trong lòng Mạnh Uyển càng nặng thêm, nghĩ đến những chuyện hết sức kì lạ, hồi tưởng lại Triệu Sâm của kiếp trước vừa xa cách lại lạnh lùng, bỗng nhiên Mạnh Uyển lại mạnh dạn suy đoán. Nhưng những suy đoán này thật sự quá kinh hãi rồi, nàng im lặng, không có dũng khí để nói ra.
Vài ngày đã trôi qua, Cửu công chúa lại đến thăm.
Từ sau lần xích mích ở chùa Bạch Mã đến giờ, đã nửa tháng Mạnh Uyển và Cửu công chúa không gặp nhau, không biết lần này tới, nàng ta muốn làm gì đây.
Sắp xếp ổn thỏa để chiêu đãi Cửu công chúa, Mạnh Uyển phát hiện dường như nàng ta lạnh lùng hơn hồi trước rất nhiều, trước kia mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng ta đều vui vẻ, vô cùng hoạt bát, nhưng hiện tại lại trầm tĩnh ít nói, lạnh tình lạnh tính.
Tuy nói như vậy, nhưng nhìn nàng ta vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại khiến cho người khác phải nhớ nhung dáng vẻ trước kia của nàng ta.
“Công chúa vất vả rồi, Phù Phong, đi pha trà.” Mạnh Uyển máy móc nói.
Cửu công chúa nhìn nàng, nói: “Không cần, ta ngồi một lát rồi sẽ đi.”
Mạnh Uyển cũng không phản đối, bảo Phù Phong lui ra, nói: “Công chúa tìm bổn cung là có chuyện gì sao?”
Cửu công chúa nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi đứng dậy, bảo nô tài ở bên ngoài dâng cuộn tranh lên, sau đó mỉm cười tự mình đưa cho Mạnh Uyển.
“Tam tẩu xem thử đi, là Phò mã tự mình vẽ đấy, tam tẩu nhất định sẽ rất thích.”
Mạnh Uyển nhận lấy cuộn tranh, đang muốn mở ra, Cửu công chúa lại nói: “Hay là đợi ta đi rồi tam tẩu hẵng mở ra xem, ta cũng không muốn ở lại đây, cáo từ.”
Mạnh Uyển đứng dậy tiễn, Cửu công chúa rời đi cũng không quay đầu lại, nàng nắm chặt cuộn tranh trong tay, cuối cùng vẫn không mở ra.
Trở lại tẩm cung, giao cuộn tranh cho người khác mang đi, vốn muốn nghỉ ngơi một lúc, Võ An Hầu phủ lại truyền tin đến.
Lần này không ngờ là tin vui, Mạnh Trạch – con trai trưởng của thế tử Võ An Hầu muốn kết hôn, người được chọn chính là cháu gái ruột của Trần quốc công, hai người này, cho dù là địa vị hay thân phận đều cực kỳ xứng, nhìn qua có vẻ là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Chỉ là, hình như Trần quốc công… là người nhà của Đức phi – mẫu phi của Triệu Ân.
Hiện nay Thái tử và Hiền Vương đã đứng ở thế đối lập nhau, phụ thân từng nói nàng gả cho Triệu Sâm thì về sau Mạnh gia sẽ đứng sau lưng Triệu Sâm, vậy mà tại sao Võ An Hầu lại còn có thể đồng ý mối hôn sự như thế?
Chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì đó…