Tái Thế Làm Phi
Chương 42 :
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Mặc dù mới đến tháng mười nhưng Triệu Sâm mặc đồ ngày càng dày hơn.
Những ngày gần đây, dường như hắn rất sợ lạnh, trong tẩm cung đã sớm đốt địa long (1), khuôn mặt không có tí màu sắc nào, có chút tái nhợt của người bệnh.
(1) Địa long: Một loại thảo dược của Trung Quốc
Mạnh Uyển lo lắng không thôi, vội truyền thái y để xem bệnh cho hắn, hắn cũng không từ chối. Nhưng thái y cũng chỉ nói là do mệt mỏi quá độ, không còn vấn đề gì khác.
“Gần đây chàng làm sao vậy?” Mạnh Uyển lo lắng hỏi, “Nếu Vân Thủy đại sư ở đây thì tốt hơn, ông ấy nhất định sẽ biết nguyên do.”
Triệu Sâm bình tĩnh xem công văn, thanh âm trả lời nàng vừa lạnh nhạt lại hờ hững.
“Ông ấy có ở đây thì cũng thế thôi, Uyển Uyển không cần lo lắng, ta không sao.”
Mạnh Uyển nhìn hắn, cảm thấy gần đây tính tình của hắn có chút lạnh lùng quá mức rồi, trước kia chỉ đối xử với người khác mới thế, hiện tại cho dù là đối xử với nàng, cũng rất xa cách.
Đứng ở một bên nhìn hắn được một lúc, Mạnh Uyển đi đến, ngồi lên đùi hắn.
Triệu Sâm dừng động tác, giương mắt nhìn nàng, Mạnh Uyển nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, dịu dàng nói: “Có phải có tâm sự gì không?”
Triệu Sâm cong môi, nhìn nàng một lát, sau đó thở dài, nói: “Có thể do gần đây có quá nhiều việc, vụ án châu báu lại liên quan đến nhiều người, nhất thời có chút sốt ruột.”
Mạnh Uyển dựa người vào lồng ngực hắn: “Có chuyện gì đè nặng trong lòng thì hãy nói cho ta nghe, chúng ta là vợ chồng, nếu chàng không thể nói cho ta, thì còn có thể nói cho ai được đây?”
Triệu Sâm che miệng ho hai tiếng, cánh môi có chút trắng bệch. Hắn mỉm cười, nhìn qua hơi hốt hoảng.
Những chuyện trong lòng hắn, có thể nói cho bất kỳ người nào, chỉ riêng nàng thì không thể.
“Ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay của nàng, ôn nhu nói, “Thật sự đấy.”
Một lát sau Mạnh Uyển mới nói: “Không sao là tốt rồi.” Nàng rời khỏi đùi hắn, hơi cong gối, nói tiếp: “Vậy ta đi nghỉ ngơi trước, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Triệu Sâm nhìn nàng, rõ ràng trong lòng không thoải mái, vì vậy cũng tắt đèn, cùng nàng đi đến giữa gian phòng.
Mạnh Uyển quay đầu lại, thấy hắn ở phía sau, vẻ mặt thoáng dịu đi, đứng nguyên tại chỗ chờ hắn.
Triệu Sâm đi tới cầm tay của nàng, nhẹ hôn một cái: “Mấy ngày nữa có thể ta sẽ rời kinh.”
Mạnh Uyển khẽ giật mình, từ khi làm Thái tử, bởi vì vấn đề thân phận, Triệu Sâm rất ít khi rời kinh, hôm nay lại phải rời đi, có lẽ nào là việc liên quan đến vụ án châu báu không?
“Là vì những người tha hương kia sao?” Mạnh Uyển hỏi.
Triệu Sâm hơi gật đầu, cùng nàng ngồi xuống giường, nói: “Hôn sự của đường ca nàng, có lẽ ta không tham gia được rồi.”
Người mà đường ca Mạnh Trạch muốn kết hôn là người nhà mẹ đẻ mẫu phi của đối thủ một mất một còn của hắn. Hắn không đi là đúng, nếu đi mới là có vấn đề.
Có điều nàng có quan hệ với Võ An Hầu phủ nên nếu không đi thì có vẻ không phải phép lắm.
“Ta đây…” Mạnh Uyển muốn nói gì đó, Triệu Sâm đã trực tiếp cắt ngang lời nàng.
Mạnh Uyển không thể tưởng tượng nổi: “Thật sao?”
“Thật sự, thiên mệnh chi tử, không thể nói điêu.”
Mạnh Uyển nhíu mày, dần dần tỉnh táo, Triệu Sâm lại nói: “Vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi.” Nói xong, trực tiếp điểm huyệt ngủ của nàng.
Lại một lần nữa Mạnh Uyển tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, nàng không ăn sáng và bữa trưa, hơn nữa đêm qua lăn qua lăn lại suốt một đêm, nàng đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Triệu Sâm không có ở hành cung, nàng sờ đầu, cảm thấy có chút đau, nghĩ thầm hẳn là hắn đã đi dự yến tiệc rồi.
Phù Phong thấy nàng tỉnh, lập tức bưng đồ ăn ấm áp, vô cùng ngon miệng lên.
Mạnh Uyển đã sớm đói bụng, đương nhiên sẽ không từ chối, bắt đầu nhanh chóng ăn cơm.
“Nha đầu nhà em càng ngày càng có mắt nhìn rồi, tương lai nếu lấy chồng, có lẽ mẹ chồng sẽ cực kỳ yêu thích.”
Mạnh Uyển vừa ăn vừa khen ngợi Phù Phong.
Phù Phong cười nói: “Nô tì cũng không phải có mắt nhìn, là Thái tử điện hạ trước khi đi căn dặn nô tì chuẩn bị đồ ăn, chỉ cần người tỉnh thì phải mang lên luôn.”
Động tác của Mạnh Uyển dừng lại, nhớ tới cuộc nói chuyện giống như trong mơ kia, tin chắc rằng đây không phải là mơ.
Tuy khi đó mơ mơ màng màng, nhưng hồi tưởng lại, làm sao có thể là giả được?
Hắn chân thật đến như vậy.
Những lời nói kia của hắn làm cho nàng bắt đầu chắc chắn với những suy đoán lúc trước của mình, kiếp này nàng có thể tồn tại, sợ là có liên quan đến kiếp trước của Triệu Sâm.
“Điện hạ có nói khi nào sẽ về không?” Mạnh Uyển buông đũa xuống, hỏi.
Phù Phong nói: “Điện hạ nói Thái tử phi không cần chờ, đêm nay điện hạ sẽ về muộn, sau khi về sẽ không quấy rầy Thái tử phi.”
Mạnh Uyển nhíu mày, trong lòng lại thầm suy nghĩ. Tại yến tiệc ở Cô Nguyệt lâu, trong lòng Triệu Sâm cũng đang suy nghĩ.
Ca múa mừng cảnh thái bình, tiệc rượu lại phong phú, tiếp đãi như vậy so với lúc ở Thạch Xuyên và chiến tranh với Mục Đán tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng hắn lại cảm thấy không yên tâm với Thạch Xuyên.
Huyện thái gia của Tiên Cư tên là Tôn Thanh An, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhìn qua thì có vẻ chỉ biết hưởng lạc, nịnh nọt rất giỏi. Nhưng có thể làm quan huyện ở vùng đất Tiên Cư màu mỡ nhiều năm như vậy, làm sao có thể là nhân vật đơn giản được?
Tôn Thanh An này, thâm tàng bất lộ.
Triệu Sâm bình thản lắc lắc chén rượu, sau khi xác định an toàn mới chậm rãi uống, trong lúc đang suy tư, vũ cơ múa ở trung tâm bỗng nhiên đi về phía trước, dáng người uyển chuyển khiến mọi người không khỏi ngứa ngáy, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, lại mang theo chút phong tình khiến cho càng thêm đặc biệt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho người ta phải khắc sâu vào lòng.
Triệu Sâm chăm chú nhìn nàng ta, nàng ta bước từng bước một lên thềm đi tới trước mặt hắn, cúi người rót rượu, khẽ cười múa một điệu rồi mời hắn uống.
Triệu Sâm nhìn chén rượu, nhận lấy rồi trực tiếp ném thẳng xuống mặt đất..
Mọi người đồng loạt im lặng, nàng ta sợ hãi quỳ xuống đất.