Tái Thế Làm Phi

Chương 43 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Editor: Ali



Beta: Tửu Thanh



Vũ cơ to gan dám ăn mặc táo bạo lúc trước, giờ đang không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng ta thận trọng nói: "Nô tỳ đáng chết, thỉnh điện hạ bớt giận, xin điện hạ khai ân."



Triệu Sâm không liếc nhìn nàng ta một cái, chậm rãi đứng lên, di chuyển từng bước chậm rãi từ trên bậc thang, Tinh Trầm đi phía sau, nghe tiếng hắn ra lệnh: "Bắt Tôn Thanh An và những vũ cơ kia lại, như mọi người vừa thấy, bọn họ đã chọc giận ta ngay trong bữa tiệc này."



Tinh Trầm lập tức làm theo, vẻ mặt các vũ cơ trong nháy mắt chuyển sang trạng thái hoảng loạn, riêng Tôn Thanh An thì khác, hắn không hề vội vã, không nói tiếng nào mặc cho người ta lôi hắn xuống.



Đến thời điểm hiện tại, nơi này, cũng chỉ còn lại các vũ cơ và các quan viên.



Triệu Sâm chắp tay phía sau, nhìn người ở đang quỳ giữa điện, chậm rãi đi tới. Bề ngoài, hắn mang vẻ ôn tồn lễ độ, dung nhan tuấn mĩ, nhưng bao quanh thân hình kia lại là một loại khí tức quyết đoán của một con người nắm trong tay quyền sinh sát chúng sinh.



Thái tử đương triều quả nhiên là danh bất hư truyền.



"Các vị ở đây hẳn là đều đã nhìn thấy kết quả của những kẻ dám chọc giận ta, trong lòng mọi người hẳn đã hiểu rõ, vậy ta cũng không cần phải nhắc nhở nhiều nữa." Triệu Sâm dừng bước rồi lại nói tiếp: "Trong khoảng thời gian một ngày, hắn sẽ ở trong cung chờ lấy kết quả, nếu không có câu trả lời chắc chắn, hai kẻ vừa bị bắt kia đương nhiên phải chết."



Dứt lời, Triệu Sâm rời khỏi hiện trường, vũ cơ bên trong có người muốn xông tới, lại bị người tỷ muội bên cạnh giữ chặt, lắc đầu ra hiệu không nên.



Cận vệ bên cạnh Thái tử thấy vậy, trực tiếp tiến lên bắt hai người. Xen lẫn trong đám quan viên, một nam nhân nào đó thấy cảnh kia, ánh mắt liền tối sầm lại, cả người trở nên cứng ngắc.



Lúc đêm khuya, Triệu Sâm mới trở lại.



Mạnh Uyển vẫn chưa ngủ.



Triệu Sâm bước vào phòng, nhìn ngọn nến sắp cháy hết, hắn đi qua, ngồi bên cạnh nàng hỏi: "Thêu gì thế?"



Mạnh Uyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Uyên ương."



Triệu Sâm nhìn vật trên tay nàng, nhíu mày liền nói: "Sao ta cảm giác có gì đó không đúng lắm?"



Mạnh Uyển dừng động tác lại, nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì uyên ương thêu không được đầy đủ, thiếu tay thiếu chân mà." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nháy mắt mấy cái.



Triệu Sâm khẽ cười, đây là nụ cuời thật lòng đầu tiên của hắn trong đêm nay, nhìn nàng mà bất đắc dĩ nói: "Tinh nghịch."



"Đó là đồ dùng cho con." Mạnh Uyển buông vật trên tay xuống, tựa vào đệm sau lưng, nhẹ vỗ bụng nói: "Ta cũng có thể sinh con."



Triệu Sâm nhìn bụng nàng, dường như có chút cảm động.



Đúng vậy, không lâu nữa, Uyển Uyển sẽ trở thành mẫu thân. Hắn đưa tay khẽ xoa bụng nàng, ôn nhu nói: "Tin tưởng ta, nàng sẽ được làm mẫu thân ngay thôi."



Mạnh Uyển dùng mặt cọ xát mu bàn tay hắn, mà đáp lại lời hứa kia một cách đầy chắc chắn: "Ta tin tưởng, mỗi ngày đều chàng ra sức như vậy, ta không tin là không được."



Triệu Sâm xấu hổ nhìn nàng, lâu lắm rồi Mạnh Uyển không được nói chuyện với hắn một cách thoải mái như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngây dại.



Hắn dùng tay xoa cái mũi nhỏ xinh kia, thấy nàng đáng yêu nhíu mày, không khỏi cong mắt cười.



"Tối nay, điện hạ làm việc thuận lợi chứ?" Nắm chặt bàn tay đang tùy ý làm loạn của hắn, Mạnh Uyến hàm xúc hỏi.


Triệu Sâm cười: "Có người đã ghi chép lại, thứ đó trở thành chứng cứ tố cáo các ngươi, lúc Đương kim Thánh Thượng đăng cơ, cả nhà Niếp gia bị xử trảm chỉ còn mình con trai trưởng còn sống, là ngươi phải không?"



Người kia nghe được câu này liền ra sức giãy dụa. Tất cả mọi người dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm thấy vô vị, chán nản thu tầm mắt, xoay người ra lệnh: "Tinh Trầm, xử lý chuyện còn lại cho tốt, ta đi trước."



Thời gian của hắn rất quý giá, dùng để lãng phí trên người bọn họ làm hắn rất đau lòng đấy.



Triệu Sâm cứ thế mà đi, Tinh Trầm bị yêu cầu giải quyết tốt hậu quả quả thật rất muốn khóc, nhưng hắn vẫn còn nhịn được, đưa bọn chúng vào đại lao, nghiêm hình tra khảo.



Cuối cùng, mọi việc đã được giải quyết



Triệu Sâm rời đi chưa tới hai canh giờ đã trở về, Mạnh Uyển có chút kinh ngạc.



"Chàng hình như rất nhớ nhà." Mạnh Uyển trêu đùa.



"Ta rất đói." Triệu Sâm che bụng đi tới nói.



Mạnh Uyển đau lòng nhìn hắn, "Để ta bảo ngự thiện phòng mang thức ăn cho chàng."



Triệu Sâm kinh ngạc nói: "Nàng đã chuẩn bị thức ăn rồi sao?"



Mạnh Uyển đắc ý: "Không phải lần trước chàng nhắc nhở đầu bếp lúc nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn sao?"



Không lâu sau, đồ ăn được mang lên, Triệu Sâm vừa ăn vừa nói: "Mọi chuyện đã được giải quyết, ngày mai chúng ta lập tức hồi kinh."



"Được." Mạnh Uyển đáp



"Nếu như nàng cảm thấy gấp quá thì chúng ta có thể ở lại đây mấy ngày, cảnh sắc ở đây cũng không tệ, ta có thể dẫn nàng đi dạo."



Mạnh Uyển lắc đầu: "Không cần, rất mệt, ta cũng không muốn đi, ta muốn



hồi kinh."



Triệu Sâm gật đầu, tiếp tục ăn cơm, ăn hết sức chăm chú.



Đúng lúc này, Phù Phong đi đến, hành lễ nói: "Thỉnh an Thái tử, Thái tử phi điện hạ. Thị vệ truyền tin vừa phái người đến thông báo, trên đường gặp được Vân Thủy đại sư, bây giờ ngài ấy đang chờ tại tiền điện."



Triệu Sâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phù Phong. Phù Phong biết là mình đã lỡ lời, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.



Chỉ nghe bên tai là tiếng Mạnh Uyển: "Chiêu đãi Vân Thủy đại sư cho tốt, lát nữa bổn cung sẽ đến cùng Điện hạ."



Phù Phong lĩnh mệnh lui ra, Mạnh Uyển đứng dậy đang định nói cái gì thì lập tức bị Triệu Sâm ôm lấy, nàng từ đứng thành nằm, còn khiến nàng xấu hổ hơn cả lúc nãy.



"Chàng muốn làm gì?"



Triệu Sâm bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ muốn thi triển khinh công cùng nàng thôi."



Nói xong, trong nháy mắt, hình bóng hai người biến mất, lúc ẩn lúc hiện trong cung.



Mạnh Uyển hít một hơi, im lặng không đáp lại hắn.