Tái Thế Làm Phi

Chương 44 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Editor: Ali



Beta: Tửu Thanh



Trước khi gặp được Vân Thủy đại sư, Mạnh Uyển và Triệu Sâm đã gặp phải Triệu Ân.



Triệu Ân từ kinh thành tới Tiên Cư, nghe nói là đang chấp hành công vụ thuận tiện đi ngang qua, nhưng thực chất là đến xem bọn họ.



Mạnh Uyển ra ngoài nghênh đón cùng Triệu Sâm, Triệu Ân nhanh chóng bước vào trong, hai huynh đệ gặp mặt, đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.



"Thái tử!"



"Nhị hoàng huynh!"



"Đã lâu không gặp." Triệu Ân nắm chặt hai tay Triệu Sâm cười nói, "Vừa lúc đi ngang qua nơi này, ta liền đến thăm đệ, nghe nói vụ án tiến triển thuận lợi lắm hả?"



Triệu Sâm vui vẻ đáp: "Đúng vậy, đệ đang chuẩn bị hồi kinh, nhưng nếu Nhị hoàng huynh đã tới thì bọn đệ cũng nên ở lại thêm mấy ngày nữa... Phải không Uyển Uyển?"



Mạnh Uyển cười: "Đúng vậy, Hiền Vương điện hạ."



Nàng và Triệu Sâm lên tiếng mời hắn, nhìn thấy cặp huynh đệ này thân thiết với nhau như thế làm toàn thân Mạnh Uyển không tự chủ nổi hết cả da gà.



"Thái tử phi." Triệu Ân nói: "Dù đến nơi nào, tam đệ ta cũng không quên mang theo muội, chứng tỏ tình cảm các người rất tốt. Ta cũng chỉ mong muội có thể sinh cho tam đệ ta một bé con, nếu được thế thì tất cả mọi người sẽ đều vui vẻ."



Triệu Sâm hiểu dụng ý của hắn, nhưng khuôn mặt vẫn rất tự nhiên, không bộc lộ cảm xúc, hắn tỏ vẻ bình thường mà đáp lại: "Đó là chuyện đương nhiên, chờ đến lúc đó, Nhị hoàng huynh chắc cũng đã lên làm phụ thân rồi, như vậy hai chúng ta giống nhau."



Triệu Ân ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thì tốt quá, bọn nhỏ sẽ có bạn chơi cùng."



"Nhị hoàng huynh, mời vào." Triệu Sâm nghiêng người tránh đường để hắn đi trước.



Triệu Ân làm sao dám bước trước, hắn khách sáo nói: "Tôn ti (1) có trật tự, vẫn là Thái tử đi trước thì hơn."



(1): Ý nói tầng lớp xã hội.



"Lớn nhỏ cũng có thứ tự. Đệ nào dám vô lễ. Người đâu, mau đem hoa quả mà Tri châu đại nhân hôm qua mang đến, dâng lên để Hiền Vương điện hạ nếm thử." Triệu Sâm phân phó, rồi lại nói tiếp: "Đây là hoa quả Tri Châu đại nhân đem tới hôm qua, hoa quả được trồng ở phía Nam với điều kiện vô cùng thuận lợi, hương vị khá ngon, đệ và Uyển Uyển đã nếm thử, đảm bảo hoàng huynh sẽ thích."



Triệu Ân cười gượng, sao hắn lại không hiểu ý Tam đệ mình được, đây rõ ràng là đang nói: "Đồ ta ăn còn thừa, ngươi ăn đi, không cần khách sáo."



"Thái tử có tâm, đa tạ." Triệu Ân ôm quyền, rồi nhanh chóng đi cùng Triệu Sâm tới chính điện.



Mạnh Uyển đi theo sau vài bước, bỗng cất tiếng nói: "Điện hạ, thiếp thân không nên quấy rầy ngài và Hiền vương trò chuyện, xin cáo lui trước."



Triệu Sâm nhìn nàng, khoát khoát tay nói: "Nàng đi đi."



Mạnh Uyển thi lễ rời đi, Triệu Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cùng Triệu Sâm đi vào chính điện.



"Quá kì lạ, quá kì lạ."



Mạnh Uyển đi tới chỗ Vân Thủy đại sư, vừa bước vừa nói.



Phù Phong nghe nàng lẩm bẩm thì khó hiểu hỏi: "Thái tử phi nói cái gì quá kì lạ cơ ạ?"



Mạnh Uyển nhỏ giọng: "Em không thấy Thái tử và Hiền Vương quá thân thiết sao? Bọn họ mà tỏ ra thân mật như vậy... thật kì quái. Mà đâu chỉ thân thiết bình thường, có khi còn thân thiết hơn cả ta với Mạnh trắc phi ấy chứ."



"Cũng đúng..." Phù Phong nói, "Nô tì thấy, điện hạ cũng không thân thiết với các vương gia khác lắm, nếu phải chọn thì có lẽ quan hệ của ngài ấy với Thụy vương điện hạ là tốt nhất rồi."



Mạnh Uyển gật đầu: "Đúng vậy, Thụy Vương dễ gần, đối xử với ai cũng vô cùng hoà nhã, cũng bởi vì hắn không có ý định tranh giành gì cả nên không có sức uy hiếp với điện hạ."



Khuôn mặt Phù Phong bỗng ỉu xìu, nàng áy náy nói: "Haizz, nô tì còn tưởng mọi người ưu ái ngài ấy vì thân thể không trọn vẹn."




Triệu Ân giả vờ từ chối nhưng sau đó liền đồng ý, xem ra rất vui vẻ.



Đôi khi, hắn sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh Uyển, quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nàng sinh ra với khuôn mặt tinh tế, dáng vẻ thanh cao tự nhiên. Nàng như một bông hoa đón gió mà nở, trắng trong, tao nhã, thuần khiết hơn cả tuyết mùa đông, có lẽ chỉ cần gặp nàng một lần là sẽ nhớ mãi không quên.



Triệu Ân ở Tu Thần điện trong hành cung, một nơi tương đối vắng vẻ và yên tĩnh, hắn ngồi sau bàn, cầm bút vẽ cái gì đó, sau khi viết xong đề mục, hắn mới nhận ra bản thân đang làm gì, vội vàng ném bút, hắn cầm tờ giấy Tuyên Thành, xé nát vụn.



Xé xong còn chưa yên tâm, hắn trực tiếp dùng lửa đốt hết những vụn giấy còn lại.



Lúc Triệu Sâm đến, hắn ngửi thấy mùi hăng hăng trong điện liền đặt một ngón tay dưới mũi, lông mày nhíu lại.



Triệu Ân nghe người hầu báo, cố bình ổn tâm tình, liếc nhìn chậu tro, rồi vội bước ra ngoài.



Hắn sẽ không để cho Triệu Sâm nhận ra được tâm tình của hắn.



"Thái tử điện hạ đã đến." Triệu Ân hành lễ.



Triệu Sâm gật đầu nói: "Nhị hoàng huynh đã chuẩn bị xong chưa?"



"Đương nhiên, để Thái tử điện hạ phải đích thân đến đây làm ta ngại quá, vậy chúng ta đi thôi." Triệu Ân làm tư thế Mời.



Bên ngoài hành cung, hai cỗ xe ngựa và hai mươi thị vệ đã đứng chờ sẵn, còn Mạnh Uyển thì đang nhàn nhã ngồi trong chiếc xe ngựa dẫn đầu, ăn trái cây.



Một lát sau, Triệu Sâm lên xe, thấy quần áo nàng không chỉnh tề, liền nhanh chóng tiến lên giúp nàng chỉnh trang lại cho tốt.



"Sao đến quần áo cũng không mặc cho chỉnh tề thế?" Triệu Sâm cau mày, vô cùng nghiêm túc nói.



Mạnh Uyển ngái ngủ nói: "Dạo này ta hay mệt mỏi, chẳng muốn làm gì hết."



Triệu Sâm gọi: "Phù Phong."



Phù Phong đang đứng đợi bên ngoài, lên tiếng đáp: "Có nô tỳ."



"Ngươi hầu hạ Thái tử phi kiểu gì vậy?" Hắn chất vấn.



Phù Phong sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ đáng chết, không hầu hạ tốt Thái tử phi, mong điện hạ thứ tội!"



Mạnh Uyển vội nói: "Là lỗi của ta, chàng mắng nàng ấy làm gì?" Nàng cất cao giọng, nói, "Không có chuyện gì đâu, lên đường thôi."



Phù Phong tạ ơn, đoàn xe chậm rãi di chuyển, cảnh này hấp dẫn không ít bách tính vây xem.



Trong những người ấy, có mấy người đã nhìn thấy mặt người trong kiệu.



Trên tầng cao nhất của một quán rượu ven đường, Tinh Trầm đang đứng đó, Vân Thủy khoanh chân ngồi, ống tay áo hai người bị gió thổi bay phần phật.



"Đại sư, cảnh sắc nơi này thật đẹp." Tinh Trầm xúc động.



Vân Thủy nhìn thoáng qua rồi nói: "Bần tăng đã từng đi qua những nơi còn đẹp hơn chốn này nhiều, nếu có cơ hội, thí chủ có thể đi xem."



Tinh Trầm cười khổ: "Ta ư? Có khi ngay cả cơ hội cũng không có ấy chứ. Cả ngày đi theo điện hạ, nào còn tâm tư du ngoạn đây đó."



Vân Thủy cười, "Bần tăng cũng đâu có cơ hội để đi."



Tinh Trầm nhìn Vân Thủy nói: "Đại sư đại từ đại bi, vãn bối..."



"A Di Đà Phật." Vân Thủy trực tiếp ngắt lời hắn, "Người xuất gia lòng dạ từ bi, thí chủ không cần để ý nhiều làm gì, vẫn nên ngắm phong cảnh tiếp đi. Một ngày đẹp trời hiếm có, bần tăng cũng nên thưởng thức cảnh đẹp mới phải."



Tinh Trầm nghĩ thầm, ta cũng bị điện hạ phái đến để cùng đại sư ngắm phong cảnh đấy chứ...