Tái Thế Làm Phi

Chương 47 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Mạnh Uyển đi đến trước mặt Triệu Sâm, từ trong tay hắn cầm lấy bức tranh, vừa cuộn lại vừa nói: “Ta nhớ ra rồi, rất lâu trước kia Tĩnh An có mang một cuộn tranh tới, ta không xem, trực tiếp đưa cho Phù Phong cất đi, không ngờ Phù Phong lại cất ở chỗ nào, nha đầu này đúng là càng ngày càng không có chừng mực rồi.”



Triệu Sâm chậm rãi quan sát vẻ mặt của nàng, thấy nàng không giống như đang che dấu, dường như không phải lời nói dối, sắc mặt mới thoáng dịu đi.



Thế nhưng, có thể là vì kiếp trước từng thua Tô Ký Trần, đời này Triệu Sâm cực kỳ nhạy cảm với người này, cứ việc gì liên quan tới Tô Ký Trần, đều dễ dàng khiến tâm trạng hắn không ổn định.



“Vậy sao?” Một lúc sau Triệu Sâm mới nói rõ hai chữ, ngồi xuống ghế ủ rũ nhìn giấy Tuyên Thành phủ trên mặt bàn, nói, “Không còn tâm trạng vẽ nữa, hôm nay coi như xong.”



Mạnh Uyển thấy hắn như vậy, nhịn không được thở dài: “Vậy chàng ngồi sang chỗ kia đi, ta sẽ vẽ cho chàng.”



Triệu Sâm ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng vẽ cho ta?”



“Ừ, cũng là kỷ niệm lại thời còn trẻ của điện hạ, đợi điện hạ già rồi, chúng ta lại mang ra ngắm, để cảm khái một câu ‘Ôi, điện hạ lúc còn trẻ lại khôi ngô tuấn tú như vậy’.” Mạnh Uyển ngồi ở bên cạnh hắn, cầm bút lông, tư thế ngồi nghiêm chỉnh.



Triệu Sâm một tay chống lên mặt bàn: “Lúc về già?” Hắn giống như suy nghĩ điều gì đó, một lát sau nói, “Được, vẽ đi.”



Mạnh Uyển bất đắc dĩ nói: “Chàng ngồi sang chỗ kia được.”



“Ngồi chỗ này không được sao?” Triệu Sâm cau mày.



Mạnh Uyển nhẹ nhàng trả lời: “Cũng không phải là không nhớ được hình dáng của chàng, chỉ là chàng ngồi ở đây, cánh tay của ta không giãn ra được.”



Triệu Sâm khó hiểu nói: “Nếu đổi lại là những nữ nhân khác, sợ là chỉ mong ta càng gần mấy nàng ta càng tốt.”



Động tác của Mạnh Uyển dừng lại, lườm hắn, nói: “Chàng từng vẽ tranh với những nữ nhân khác sao?”



Câu hỏi như vậy làm Triệu Sâm không biết phải trả lời thế nào, thật ra thân là thái tử, kiếp trước còn làm hoàng đế, nhưng nói mình chưa từng tiếp xúc với nữ nhân khác có phải rất mất mặt không?



Do dự một lúc lại khiến Mạnh Uyển hiểu lầm, Mạnh Uyển lầm bầm một câu: “Nam nhân quả nhiên đều như vậy.”



Nói xong liền mặc kệ hắn có ở đấy hay không, bắt đầu mở giấy Tuyên Thành ra vẽ.



Ánh mắt trời đúng lúc chiếu xuống, ung dung đến tận buổi chiều, Triệu Sâm và Mạnh Uyển sóng vai ngồi, sự việc không thoải mái vừa rồi dường như không để ở trong lòng. Nhưng sự thật chứng minh, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại khó có thể bình tĩnh.



Hôm sau tảo triều, Hiền Vương Triệu Ân giúp Thái tử thoát khỏi hiềm nghi, thái độ của quan văn quan võ trên triều đều khác nhau.




Tô Ký Trần sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tự giễu cười cười, nhìn hai tay, thầm nghĩ, toàn bộ những thứ hắn có hiện nay, đều toàn là dựa vào nữ nhân sao? Nhưng ai có thể thương xót nói cho hắn biết, vì sao lúc tổ chức cuộc thi, công chúa không đi ra khảo thi thay!



Mọi người xem thường hắn, còn không phải bởi vì thân phận thấp kém của hắn sao?



A, không gì hơn cái này!



Trong cung, Tĩnh An công chúa đi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, sớm hơn Triệu Sâm một bước gặp được Hoàng Thượng.



“Phụ hoàng!” Cửu công chúa trực tiếp lao vào trong ngực Hoàng Thượng, khóc đến không thành tiếng.



Hoàng Thượng cau mày nói: “Ai bắt nạt Tiểu Cửu của chúng ta thế hả? Nhanh nói cho phụ hoàng, phụ hoàng làm chủ cho con.”



Cửu công chúa vừa khóc vừa hỏi: “Phụ hoàng thật sự sẽ làm chủ cho Cửu nhi sao? Cho dù người bắt nạt Cửu nhi là người được che chở?”



Hoàng Thượng bật cười: “Đó là lẽ đương nhiên nhiên, con là con gái trẫm, ai dám bắt nạt con chứ? Thiên hạ này đều là của trẫm, ai lại dám che chở người bắt nạt con?”



Cửu công chúa lau nước mắt, đang muốn mở miệng, Triệu Sâm liền đi đến, cũng không chờ người bẩm báo, Hoàng Thượng trông thấy có chút không vui.



“Mấy đứa làm sao vậy, đều không chờ bẩm báo đã xông vào.” Hoàng Thượng lạnh lùng nói, “Sâm nhi, con luôn luôn là người hiểu phép tắc nhất, hôm nay làm sao vậy?”



Triệu Sâm hành lễ xong, nói: “Phụ hoàng, nhi thần gặp Cửu muội đang khóc chạy qua, không biết có chuyện gì xảy ra, nhất thời tình thế cấp bách đã quên bẩm báo, mong phụ hoàng thứ tội!”



Hoàng Thượng nhìn về phía Cửu công chúa: “Nói cho cùng cũng là vì con, Tiểu Cửu, con nói đi, có phụ hoàng và Tam hoàng huynh báo thù cho con đây này.”



Cửu công chúa nhìn về phía Triệu Sâm, Triệu Sâm dùng ánh mắt ý bảo nàng ta không nên nói lung tung, bộ dạng đó chọc giận Cửu công chúa, Cửu công chúa nói thẳng: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn Tam hoàng huynh giúp đỡ, người bắt nạt con là huynh ấy!”



Hoàng Thượng mở to hai mắt: “Ồ?”



Cửu công chúa nói: “Phụ hoàng, Tô phò mã và Thái tử phi có tư tình, người cần phải làm chủ cho nhi thần.”



Lời vừa nói ra, vẻ mặt Triệu Sâm không đổi, Hoàng Thượng cũng nheo mắt lại.



Cửu công chúa cảm giác được không khí trong Dưỡng Tâm Điện đột ngột thay đổi, bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì lời nói vừa rồi.