Tái Thế Làm Phi

Chương 48 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Editor: Ali



Beta: Mạc Y Phi



Hoàng Thượng nhìn Triệu Sâm, kéo dài giọng tra hỏi: "Thái tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"



Triệu Sâm hành đại lễ, quỳ xuống mặt đất nói: "Điều phụ hoàng muốn hỏi, cũng là điều nhi thần muốn hỏi." Hắn nhìn về phía công chúa, "Cửu muội, có phải tẩu tẩu chọc giận muội hay không, vì sao lại vu oan cho nàng như thế?"



Cửu công chúa không muốn nghe, đáp lại: "Cái gì gọi là vu oan cho nàng? Phụ hoàng, những câu nhi thần nói đều là thật, phò mã còn vẽ một bức tranh cho Thái tử phi, vụng trộm giấu trong thư phòng, bị con phát hiện ra." Nàng ta cười lạnh, lại nói tiếp, "Hiện tại bức tranh này đang ở trong Đông Cung, nếu phụ hoàng không tin, cứ sai người tìm là được."



Hoàng thượng thản nhiên nói: "Không có lý do gì lại đến Đông Cung tìm thì còn ra thể thống gì nữa?"



Cửu công chúa nhíu mày nói: "Thế nhưng phụ hoàng không tìm sao có thể chứng minh nhi thần không nói dối? Hơn nữa việc này cũng không tính là không có lý do, không phải phụ hoàng nói sẽ làm chủ cho con sao, phụ hoàng bất công!!!"



Cửu công chúa là người duy nhất dám thật sự nói Hoàng thượng là người bất công, trước kia tất cả mọi người chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, cũng không dám nói ra, đám nô tài bên cạnh nghe vậy đều kinh ngạc.



Hoàng Thượng trầm tư một lát, lớn giọng nói: "Người đâu, đến Đông Cung tìm kiếm, nhìn xem có bức tranh công chúa nói hay không, không nên quấy rầy những người khác, làm cẩn thận gọn gàng một chút."



Lúc này công chúa mới thỏa mãn: "Phụ hoàng, con còn nhớ rõ bên ngoài bức tranh kia có quấn một dây nịt màu xanh, cứ dựa vào đó mà tìm là được rồi."



Hoàng thượng lại nói: "Đều nghe thấy chưa?"



Đám nô tài lĩnh mệnh lui ra, Triệu Sâm vẫn đang quỳ nguyên tại chỗ, mặt không cảm xúc.



Cửu công chúa nhìn Triệu Sâm, người vốn là ca ca thân thiết nhất lại như vậy, trong lòng vừa đau vừa hận, hừ một tiếng quay đầu đi.



Ngược lại Hoàng Thượng lại mở miệng: "Thái tử cũng đừng quỳ nữa, nếu như việc này là thật, cũng không phải lỗi của con, con mau đứng lên đi."



Triệu Sâm ôm quyền nói: "Nhi thần vẫn nên quỳ thì hơn, nhi thần nguyện dùng đầu trên cổ đảm bảo, Thái tử phi và phò mã không hề có tư tình, cũng không biết có phải phò mã đơn phương ái mộ Thái tử phi hay không. Phụ hoàng, dù sao trước kia phò mã từng là môn khách của phủ Thừa tướng, biết Thái tử phi sớm hơn biết công chúa, nếu hồi trước từng ái mộ thì cũng đã là chuyện cũ, không nên nhắc lại làm gì."



Cửu công chúa nói: "Thái tử ca ca lại nói đùa rồi, phụ hoàng, người có thể truyền phò mã đến đây, để xem nhi thần nói có đúng hay không."



Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn công chúa, nói: "Tĩnh An, đứng lên rồi nói."



Cửu công chúa bất đắc dĩ, đành phải đứng qua một bên.



"Truyền Tô phò mã đến đây, trẫm muốn đích thân hỏi việc này." Hoàng Thượng phân phó lão thái giám bên người.



Lão thái giám xuống dưới truyền chỉ, Triệu Sâm và ông ta thoáng liếc nhìn nhau, không ai phát hiện ra.



Trong Đông Cung, Mạnh Uyển vốn đang phơi nắng, vào những ngày mùa đông này, thật khó khăn mới có một ngày ấm áp, thế nhưng tâm trạng tốt đẹp bỗng nhiên bị phá hỏng rồi.



Một đám nô tài bên cạnh Hoàng thượng xuất hiện ở Đông Cung, lần lượt tìm kiếm từng căn phòng một, tìm cuộn tranh có quấn dây nịt màu xanh.
Triệu Sâm hành lễ nói: "Phụ hoàng, Thái tử phi đã mang thai được khoảng một tháng rồi, bởi vì thai nhi bất ổn, nên chưa nói cho phụ hoàng biết, mong phụ hoàng thứ tội."



Ngay lập tức vẻ mặt Hoàng Thượng vui mừng hẳn lên: "Ồ? Có chuyện này sao? Rất tốt, rất tốt! Thái tử không còn nhỏ, cũng nên sớm có con rồi, Thái tử phi, không thể thiếu công lao của con, ban thưởng!"



Cửu công chúa nhìn tình huống trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười.



Người mà nàng ta hận, đã náo loạn đến tận chỗ phụ hoàng rồi, chẳng những không bị trách mắng, ngược lại còn được ban thưởng, khắp thiên hạ này đúng là chỉ Cửu công chúa là đáng cười nhất.



Triệu Ân nhíu mày nhìn về phía bụng của Mạnh Uyển, giống như muốn từ chỗ đó nhìn thấy một lỗ thủng, vẻ mặt Tô Ký Trần cũng không tốt, giống như người mất hồn, sau khi mọi người lui ra, cùng nhau đi trên hành lang của hoàng cung, không ai mở miệng nói chuyện.



Lúc mọi người chuẩn bị mỗi người đi một ngả thì Triệu Sâm lại lên tiếng.



"Chuyện hôm nay, cô sẽ không bỏ qua như vậy." Triệu Sâm đưa lưng về phía Cửu công chúa, "Tĩnh An công chúa, từ nay về sau, ta và ngươi, huynh muội chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Nói xong, sải chân cùng Mạnh Uyển biến mất ở cuối hành lang trong hoàng cung nguy nga.



Cửu công chúa sững sờ đứng nguyên một chỗ, Tô Ký Trần nhớ đến chuyện Mạnh Uyển mang thai, cũng không có lòng dạ mà an ủi, ngược lại Triệu Ân lại bước đến gần.



"Hận không?" Triệu Ân thấp giọng nói, "A Cửu, muội quá ngu ngốc rồi, muội cho rằng hắn là Tam ca của muội sao? Hắn là Thái tử, từ sớm đã không còn là Tam ca của muội rồi."



Cửu công chúa hoảng hốt nhìn hắn.



Triệu Ân tiếp tục nói: "Nếu ta là muội, đương nhiên sẽ không nuốt trôi cơn tức này. Nhưng muội lại quá ngốc, náo loạn đến tận chỗ phụ hoàng, muội muốn Nhị ca nói chuyện thay muội như thế nào đây? Chúng ta không chứng cứ, không thể làm gì được, muội phải tìm bằng được chứng cứ." Hắn cúi đầu, bước đến bên tai công chúa, "Chẳng phải Phò mã đang ở bên cạnh muội sao? Nam nhân như vậy, không cần cũng được. Muội có rất nhiều cơ hội để tóm được bọn họ có tư tình, chỉ cần muội muốn là được." Nói xong, Triệu Ân nhanh chóng rời đi.



Tô Ký Trần thấy bọn họ đi hết rồi thì tiến đến cạnh công chúa, nói: "Công chúa, chúng ta cũng về thôi."



Cửu công chúa nhìn hắn, nói: "Có thật là ngươi yêu ta không?"



Tô Ký Trần lập tức nói: "Đó là điều đương nhiên."



Cửu công chúa khẽ cười, "Nếu Thái tử phi đứng trước mặt ngươi, bảo ngươi đưa nàng bỏ trốn, buông bỏ tất cả vinh hoa phú quý ở đây, ngươi có đi không?"



Tô Ký Trần hơi ngừng lại, chỉ một lần ngừng lại như vậy, Cửu công chúa đã biết rõ đáp án rồi.



"Đàn ông các ngươi, đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả." Nàng ta khinh thường nói, rồi nhấc chân rời đi.



Nhìn bóng lưng đau lòng của Cửu công chúa, bỗng nhiên Tô Ký Trần có chút tự trách, tuy để bụng chuyện công chúa mang đến cho hắn danh tiếng "Ăn cơm mềm" (1). Nhưng suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là một con nhóc, có thể làm gì đây?



(1) Ăn cơm mềm: Ăn cơm mềm có rất nhiều nghĩa, hoặc lại loại nam nhân vô dụng được nữ nhân nuôi, hoặc là người chồng dựa vào việc bám váy vợ để giành lợi ích.



Nhưng mà, quả nhiên Tô Ký Trần đã quá coi thường nữ nhân, một khi nữ nhân đã phát điên, thật sự có thể im lặng hủy diệt tất cả.



Chỉ là, không phải hủy diệt người khác, mà là chính bản thân mình.