Tái Thế Làm Phi

Chương 5 :

Ngày đăng: 17:53 30/04/20


Sau khi Mạnh thừa tướng rời đi, mọi người ở phủ Tam hoàng tử vui vẻ ra mặt, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc…..



“Những người vừa hầu hạ ở tiền điện tới phòng thu chi lĩnh thưởng đi.” Tinh Trầm nhàn nhạt nói xong, quay người muốn đi gấp nhưng bị người khác ngăn lại.



“Thị vệ trưởng, hôm nay là ngày bao nhiêu, sao lại có tiền thưởng?” Một thị vệ nào đó hỏi.



Tinh Trầm nhấc mí mắt: “Còn có thể là ngày bao nhiêu, hôm nay điện hạ cao hứng, thấy mọi người gần đây vất vả cho nên muốn ban thưởng cho các ngươi, không muốn sao? Không muốn thì để ta lấy thay vậy.” Nói xong, hắn nhanh chóng định bước đến phòng thu chi.



“Lấy, lấy, lấy. Sao có thể không lấy được?”



Chúng thị vệ lập tức giải tán, Tinh Trầm nhớ tới bộ dạng Tam điện hạ đeo hầu bao bên hông đứng trước gương, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.



Nhưng tại phủ thừa tướng, không khí lại không hoà hợp như vậy như vậy.



Gần tới tết đoan ngọ là càng gần ngày Mạnh Uyển được cùng Triệu Sâm đi xem đấu thuyền rồng, cái này vốn là chuyện tốt nhưng trước khi nó kịp đến, chuyện xấu đã xảy ra.



Uyển di nương và Mạnh Nhu trở về.



Trước khi Mạnh thừa tướng và mẫu thân của Mạnh Uyển thành thân đã có một nha đầu thông phòng tên Lâm Uyển. Hai người không có tình cảm gì, chỉ là án bộ tựu ban (1). Sau khi mẫu thân Mạnh Uyển vào cửa, Mạnh thừa tướng càng ít giao lưu với Lâm Uyển hơn.



(1) Án bộ tựu ban ( 按部就班): Nghĩa là làm từng bước, làm theo lệ. Ở đây ý là Mạnh thừa tướng và Lâm Uyển chỉ viên phòng theo lệ chứ không có tình cảm.



Mạnh Nhu là con gái của Lâm Uyển và Mạnh thừa tướng, lớn hơn Mạnh Uyển hai tuổi, năm nay 16, coi như là chỗ dựa của Lâm Uyển.



Sau khi mẫu thân của Mạnh Uyển qua đời, chính Lâm Uyển chăm sóc nàng và Mạnh Nhu trưởng thành. Kiếp trước tình cảm của ba người rất tốt, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Về sau, hai người họ cũng giúp đỡ không ít cho chuyện của nàng và Tô Ký Trần. Sau khi nàng và Tô Ký Trần bỏ trốn không lâu, Lâm Uyển từ di nương trở thành phu nhân, Mạnh Nhu cũng danh chính ngôn thuận trở thành trưởng nữ của thừa tướng.



Về phần nàng và mẫu thân, không biết đã sớm bị bỏ quên trong xó nào rồi.



Hiện tại ngẫm lại, Mạnh Uyển cảm thấy mình quá ngốc, nào có thể tự cho rằng bản thân thực sự là con gái ruột của mẹ kế?



Lúc nàng còn ở phủ thừa tướng, phụ thân hết mực yêu thương nàng nhưng chẳng để ý tới Lâm Uyển và Mạnh Nhu. Lâm Uyển hầu hạ Mạnh thừa tướng nhiều năm vẫn chỉ mang danh thông phòng. Về sau khi Mạnh Uyển trưởng thành, cảm thấy Lâm Uyển đối tốt với mình như vậy, lại cả ngày than thở giảng đạo rằng mình bị hạ nhân xem thường như thế nào, mới đi xin cho bà ta một danh phận, mặc dù chỉ là di nương.



Hơn nữa, kiếp trước, những lần nàng và Tô Ký Trần vụng trộm gặp gỡ đều do Mạnh Nhu giúp, ngay cả trong chuyện nàng và hắn quen biết nhau cũng nhận được sự giúp đỡ không nhỏ từ Lâm Uyển. Trước mặt nàng, Mạnh Nhu còn một mực nói Tam điện hạ không được, rồi ở phủ Tam điện hạ lại lộ ra ánh mắt ái mộ mê đắm. Kiếp trước Mạnh Uyển không nhìn ra được tâm tư kia, hiện tại đã tỉnh ngộ, nàng suy nghĩ kỹ, thật đúng là bị người nhà tính kế một cách hoàn hảo.



Khẽ cắn môi, Mạnh Uyển gõ cửa phòng phụ thân, sau khi được cho phép thì bưng bát canh tự tay nấu đi vào.



“Phụ thân.” Nàng ngọt ngào gọi một tiếng, “Sao vẫn còn bận rộn vậy?”



Mạnh thừa tướng đang ghi chép sổ sách, thấy nàng đến liền buông bút, đón lấy, nói: “Đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?”



“Con thấy thư phòng vẫn sáng đèn, nghĩ chắc chắn phụ thân vẫn đang bận rộn nên nấu cho phụ thân bát canh.”



Nàng đặt bát canh lên bàn, khoác tay phụ thân nói: “Phụ thân mau tới nếm thử xem tay nghề của con gái có tiến bộ chút nào không?”



Mạnh thừa tướng vui vẻ ngồi xuống đáp: “Năm đó mẫu thân con lúc còn tại thế cũng thường nấu canh cho phụ thân. Uyển Uyển thật sự trưởng thành rồi, biết lo lắng cho phụ thân.”


“Thời gian không còn sớm, mời thừa tướng.” Triệu Hiên lên tiếng giải vây.



Mạnh thừa tướng sâu sắc liếc nhìn nhị hoàng tử Triệu Ân một cái, cho đến khi lướt qua hắn mới thu hồi ánh mắt, cùng gia quyến rời đi.



Ở đây đều là những người thông minh nên đều nhìn ra đây là âm mưu Triệu Ân bày cho Triệu Lê nhằm khiến hắn khó xử. Trước đó vài ngày, Mạnh thừa tướng và nhị hoàng tử bất đồng chính kiến, còn có đại hoàng tử và Triệu Sâm đứng cùng chiến tuyến, nhị hoàng tử vô cùng mất hứng.



Sau khi đoàn người thừa tướng đi xa, Triệu Sâm mới chậm rãi mở miệng.



Mắt hắn như ánh sao đêm lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên, nụ cười rét lạnh như sương tuyết: “Ngũ đệ vẫn nên ít đi đến những nơi như Câu Lan viện thì tốt hơn, càng ngày ăn nói càng hồ đồ rồi, phụ hoàng mà biết sẽ rất tức giận đấy.” Nói với Triệu Lê xong, hắn tiếp tục nhìn về phía Triệu Ân: “Phải không nhị ca?” Dứt lời, không đợi hắn ta đáp trả, Triệu Sâm thu lại nét cười nơi khoé miệng, mặt không biểu tình rời đi.



Trong thiên hạ, người dám cau mày với hắn ngoại trừ đương kim thánh thượng thì chính là Triệu Sâm.



Triệu Lê muốn đuổi theo nhưng bị Triệu Ân đưa tay cản lại, khiêm tốn nói: “Đại ca, mời!”



Triệu Hiên đang cười, lúc này lại càng cười sung sướng hơn, gật đầu đi trước một bước.



Chờ bọn họ đi khỏi, Triệu Ân mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác mà nham hiểm.



“Ngu ngốc.” Hắn hừ lạnh một tiếng, bỏ lại Triệu Lê một mình.



Triệu Lê bị bỏ lại lẻ loi tại chỗ, ngại mất mặt nên cũng không lập tức đuổi theo, do dự cả buổi, không may đụng phải Tứ hoàng tử đang đi tới đành phải kết bạn cùng hắn.



Vừa đi, hắn vừa phiền muộn, Triệu Sâm làm sao biết hắn tới Câu Lan viện? Rõ ràng hắn che giấu rất cẩn thận kia mà.



Sau khi rời đi, Triệu Sâm bước nhanh qua một hành lang dài hẹp, di chuyển thật lâu mới nhìn thấy đoàn người của Mạnh Uyển.



Tay hắn nắm chặt một hộp gấm, ở phía sau bọn họ, lẳng lặng chờ thời cơ. Lát sau, Mạnh Uyển cuối cùng cũng rớt lại sau cùng của hàng ngũ, vừa đi vừa thất thần như đang suy nghĩ điều gì. Hắn nắm lấy cơ hội tiến lên, nhét hộp gấm vào trong tay nàng, tiếp đến quay người sang phía đầu hành lang khác.



Động tác này gần như hoàn thành trong chớp mắt, Mạnh Uyển chưa kịp ngạc nhiên, chỉ có thể thấy bóng lưng dài đẹp đẽ như ngọc của hắn.



“Sao vậy Uyển Uyển?” Mạnh Nhu thấy nàng mãi không đuổi kịp liền bày ra bộ dáng tỷ tỷ tốt bụng tới hỏi thăm.



Mạnh Uyển lập tức thu hộp gấm vào tay áo, cười đáp: “Không có gì, trong cung hoa nở đẹp quá, muội thấy thích nên có chút ngẩn ngơ trong chốc lát.”



Mạnh thừa tướng biết lời nàng nói không phải là thật nhưng vẫn tiếp lời: “Nha đầu này, lúc ở phủ không thấy con chăm sóc hoa cỏ, chẳng lẽ trong cung trăng lại tròn hơn hay sao?”



Mạnh Uyển vội vàng bắt kịp hàng ngũ, nịnh nọt phụ thân: “Nào có, cho dù hoa trong cung trông đẹp hơn nữa cũng không bằng nhà mình.”



Mạnh thừa tướng hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Uyển theo phía sau, nhân lúc không ai chú ý, nàng mở hộp nhìn qua.



Là một đôi khuyên tai. Màu sắc này vô cùng hợp với váy sam nàng mặc hôm nay. Tam điện hạ…. dường như hắn sớm đã biết nàng sẽ mặc bộ đồ này.



Là trùng hợp ư?



Đôi khi nàng cảm thấy, tìm khắp nơi đều không thấy hắn nhưng lại không nơi nào không có hắn.