Tam Công La Mật Quyền
Chương 28 : Tương ngộ
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Khúc Hy đối ẩm Vô Danh một chầu rồi vỗ vào tuấn mã nói:
-ngựa tốt thì nên đi cùng tuấn kiệt, nay đệ tặng vật yêu của mình cho huynh làm quà ra mắt
Vô Danh khoát tay chối từ liên tục, Hy khẩn khoản:
-huynh vui lòng nhận đi, đệ chỉ tiếc một trang tuấn kiệt độc hành xuôi ngược lại phải cô quạnh.
-ta ...khó lòng từ chối mãi được, ta sẽ nhận nhưng không có quà hồi tạ
-huynh hà tất đa lễ, đệ vui khi trao đúng vật cho người cần
-ta đa tạ tấm thịnh tình hiền đệ, giờ hai ta đi đâu đây?
Quả là nhất tiển hạ song điêu Hy nói nhanh:
-hai ta về Phệ Đà, đệ có một số bằng hữu rất muốn ra mắt huynh
Tuấn mã đèo hai vị hiệp khách một đoạn chừng 10 dặm rồi tiến vào một sơn trang. Hy dặn Vô Danh đứng đợi bên ngoài rồi bước nhanh vô trong, chưa được một lượt hương đã thấy Hy cỡi một con chiến tượng ra ngoài, cả hai hoan hỉ nhắm Phệ Đà thẳng tiến.
Trên đường về lại Phệ Đà, Hy tận mắt thấy đoàn sứ giả Lâm Ấp đang di hành, Hy thúc chiến tượng đi nhanh hơn mong về thành kịp lúc. Vô Danh làm quen với tuấn mã rất nhanh, cả hai rất hợp ý nhau nên chặng đường xa gần như ngắn lại. Gần tới thành Phệ Đà hàng đoàn chiến tượng cũng đang tập trung về đây làm quang cảnh vô cùng náo nhiệt. Vô Danh bật hỏi:Khúc Hy:
-lại đao bình chiến tranh, hiền đệ biết được điều gì chăng?
-ta nhanh chân thì bá tánh được nhờ hiền huynh ạ
Câu trả lời nữa vời của Hy càng kích thích sự tò mò của Vô Danh. Hiệp khách Vô Danh ghìm cương mặt nghiêm nghị:
-nếu đệ không nói hết sự tình, ta e đây là nơi chúng ta tạm biệt!
Hy vội vàng cho chiến tượng dừng lại, rồi tiến thẳng đến chỗ Vô Danh y thì thầm vào tai Vô Danh điều gì đó
Đôi mắt Vô Danh ánh lên một tia sáng đầy rạo rực. Vì sao Khúc Hy lai có sự sắc sảo và nhanh nhạy như vậy?
Vì sao hai vị nữ nhân hàng đầu Phệ Đà tự bươn chải hành sự giữa vô vàn khó khăn, mà không có một lời chỉ dẩn nào của La
Vì La đã âm thầm đi theo Hy và vẽ đường cho hươu chạy. Khi nhìn thấy sứ thần ,La căn dặn Hy mọi việc rồi hành vân về Phệ Đà gấp. Sứ giả quốc vương sau khi truyền chỉ phủ dụ Phệ Đà nên trung thành với quốc gia, được Nê Mị dẩn đi dạo quanh vườn hoa phủ. Phía bên trong yến tiệc đang được khẩn trương bày biện, sứ giả đưa mắt đắm chìm trong vẻ lộng lẫy khuynh thành của Nê Mị buôn lời:
- đạo trời lấy nghĩa nhân nuôi sức dân, lấy hiền tài làm rường cột, lấy hiểm sâu làm cứ địa. Phệ Đà nay lĩnh hội đủ đầy tam chí quả xứng lòng quốc vương mong đợi
-hoa thơm nhờ nhụy, Phệ Đà hiện là nhụy, nhưng liệu có trường tồn với phong vũ nhân sinh chưa? Điều đó còn nhờ hồng ân của bậc vương đế
Sứ giả giật mình, trước sự uyên thâm tri thức của Mị
-Hiền cô thần giáo quả là xứng bậc anh thư, quốc vương rất nóng lòng tri ngộ
Mị nở nụ cười tuyệt bích:
-phận bèo bọt nơi sơn dã, cớ chi thánh ý bận lòng
Sứ giả cười to:
-khiêm nhã cũng là đạo của bậc giả thức, ý thánh thượng quả chẳng sai
Cuộc đàm thoại bị cắt ngang bởi gia đinh hồi báo:
-hộ giáo đã về xin được vào vấn an Hiền cô
Mị quay sang sứ giả cung kính:
-trong giáo có tí việc, mong sứ giả dạo chơi vui vẻ, dân nữ cáo từ
Vì chưa có một chức vụ gì rỏ ràng Mị rất khéo khi xưng mình là dân nữ. Sứ giả hoàn toàn bị Mị chinh phục bỡi tài sắc vẹn toàn. La dùng tàng ảnh chi phối buổi đàm thoại cũng phải công nhận Mị quả có hơn người
Không biết Hy đã rỉ tai gì với Vô Danh, chỉ biết cả hai đang song bước vào Khã ngọc đường. Vừa nhìn thấy Vô Danh, Ma Kiều bổng tái mặt, ả bèn nấp sau một a hoàn rồi chui vô tư phòng đóng kín cửa lại. Ma Kiều từ khi tra tấn một người có tên Vưu Tác sau đó theo lệnh ân sư mê dâm rồi lấy cắp tuyệt học kiếm pháp, lòng vô cùng cắn rứt. Vì lúc giai ngẩu mê dâm Ma Kiều cũng thật sự đê mê và muốn thử lại cảm giác hoan lạc cùng với người đó. Kể từ lúc đó hai chị em thôi không ra ngoài hấp diêm trai đẹp nữa. Giờ Mị Kiều được Đầu Đà sủng ái, ả lẻ loi và buồn chán vô cùng. Ả hồi tưởng lại những lúc truy hoan cụp lạc cùng Vưu Tác. Cái cảm giác bềnh bồng đến vô bờ khi Tác giao hoan bằng một tư thế lạ lùng, lần đó Ma Kiều thật sự có cảm giác muốn dâng hiến thật sự. Nên cô đã xuất tinh thật nhiều lần, Ma Kiều giấu chuyện đó trong sâu thẳm đáy lòng. Cô luôn ao ước mình được tự do, rồi tìm con người đó kết nghĩa phu thê sống trọn một đời ái ân viên mãn
Xin làm cơn gió thoảng vướng áo chàng phong sương
Xin làm dòng nước mát tắm gội chàng hằng đêm
Xin chàng lời tha thứ , đem em vào phòng riêng
Nguyện làm thần dâm nữ trao chàng hết xuân xanh
Khúc Hy kéo tay Vô Danh đi về phía Mị và Ty đang đứng bên thềm hoa viên. Tiểu giáo chủ phụng phịu :
-lang quân chàng là kẻ, bạc bẽo
-nàng nhớ ta sao không dùng lời mật ngọt mà buôn câu chua chát thế
Vô Danh lên tiếng:
-giáo chủ thần giáo, xin tiếp tại hạ vài chiêu tuyệt học
-Ba la Ty biết rõ Vưu Tác, nhưng cái phong thái nho nhã vừa rồi khiến ả vô cùng ngạc nhiên. Ty bẻ một ngọn trúc đào ngay thềm thay kiếm rồi nhanh nhẹn đáp lễ:
-mời hiệp khách
Vô Danh chưa vội cầm kiếm, y xoay người nhanh vun vút, phi kiếm bay lên không trung lướt một vòng rồi bay vô bao kiếm lại. Vị sứ giả vô tình trông thấy cuộc so gươm kỳ lạ, dõi theo không chớp mắt, y không kịp nhận ra chiêu pháp hai bên sử dụng. Vô Danh đưa tay vào chuôi kiếm, khói bốc lên ngùn ngụt
Bản thân Vô Danh vô cùng bất ngờ y đưa thanh kiếm lên cao, quan sát kỹ điều lạ đang xảy ra. Bàn tay y không hề bị chút ảnh hưởng gì từ làn khói kia. Phía bên Ba la Ty ngọn trúc đào rũ xuống xơ xác
Nguyên Phạm La muốn thu phục Vô Danh, y đang khao khát biết rõ thân phận thật sự của mình. Lời rỉ tai của Hy nhắm vào cái điều y đang mong mỏi. Lời tỷ dụ đưa ra nhằm minh chứng tuyệt học của y có người biết rõ và nắm rõ thân phận của y. Cái y không ngờ là Tán lậu khí La sử dụng quá lợi hại, khi phi kiếm y bay lên ,chân khí võ công bay theo để thi triển kiếm pháp hay còn gọi là vô ảnh kiếm
Tán lậu khí phong bế trường lực kiếm, trả nó về bao kiếm nhẹ nhàng, tàn dư Tán lậu khí làm khói bốc lên nghi ngút. Vô Danh cung tay:
- tại hạ bái phục, xin cao nhân chỉ giáo. Chỉ mong muốn rõ ràng thân phận. La dùng Tàn ảnh trả lời:
-chỉ e khi biết rồi, các hạ sẽ hối tiếc
-dù có ra sao, ta cũng cam lòng
-được nhưng các hạ phải làm cho ta 3 điều
-ta bằng lòng
-ngựa tốt thì nên đi cùng tuấn kiệt, nay đệ tặng vật yêu của mình cho huynh làm quà ra mắt
Vô Danh khoát tay chối từ liên tục, Hy khẩn khoản:
-huynh vui lòng nhận đi, đệ chỉ tiếc một trang tuấn kiệt độc hành xuôi ngược lại phải cô quạnh.
-ta ...khó lòng từ chối mãi được, ta sẽ nhận nhưng không có quà hồi tạ
-huynh hà tất đa lễ, đệ vui khi trao đúng vật cho người cần
-ta đa tạ tấm thịnh tình hiền đệ, giờ hai ta đi đâu đây?
Quả là nhất tiển hạ song điêu Hy nói nhanh:
-hai ta về Phệ Đà, đệ có một số bằng hữu rất muốn ra mắt huynh
Tuấn mã đèo hai vị hiệp khách một đoạn chừng 10 dặm rồi tiến vào một sơn trang. Hy dặn Vô Danh đứng đợi bên ngoài rồi bước nhanh vô trong, chưa được một lượt hương đã thấy Hy cỡi một con chiến tượng ra ngoài, cả hai hoan hỉ nhắm Phệ Đà thẳng tiến.
Trên đường về lại Phệ Đà, Hy tận mắt thấy đoàn sứ giả Lâm Ấp đang di hành, Hy thúc chiến tượng đi nhanh hơn mong về thành kịp lúc. Vô Danh làm quen với tuấn mã rất nhanh, cả hai rất hợp ý nhau nên chặng đường xa gần như ngắn lại. Gần tới thành Phệ Đà hàng đoàn chiến tượng cũng đang tập trung về đây làm quang cảnh vô cùng náo nhiệt. Vô Danh bật hỏi:Khúc Hy:
-lại đao bình chiến tranh, hiền đệ biết được điều gì chăng?
-ta nhanh chân thì bá tánh được nhờ hiền huynh ạ
Câu trả lời nữa vời của Hy càng kích thích sự tò mò của Vô Danh. Hiệp khách Vô Danh ghìm cương mặt nghiêm nghị:
-nếu đệ không nói hết sự tình, ta e đây là nơi chúng ta tạm biệt!
Hy vội vàng cho chiến tượng dừng lại, rồi tiến thẳng đến chỗ Vô Danh y thì thầm vào tai Vô Danh điều gì đó
Đôi mắt Vô Danh ánh lên một tia sáng đầy rạo rực. Vì sao Khúc Hy lai có sự sắc sảo và nhanh nhạy như vậy?
Vì sao hai vị nữ nhân hàng đầu Phệ Đà tự bươn chải hành sự giữa vô vàn khó khăn, mà không có một lời chỉ dẩn nào của La
Vì La đã âm thầm đi theo Hy và vẽ đường cho hươu chạy. Khi nhìn thấy sứ thần ,La căn dặn Hy mọi việc rồi hành vân về Phệ Đà gấp. Sứ giả quốc vương sau khi truyền chỉ phủ dụ Phệ Đà nên trung thành với quốc gia, được Nê Mị dẩn đi dạo quanh vườn hoa phủ. Phía bên trong yến tiệc đang được khẩn trương bày biện, sứ giả đưa mắt đắm chìm trong vẻ lộng lẫy khuynh thành của Nê Mị buôn lời:
- đạo trời lấy nghĩa nhân nuôi sức dân, lấy hiền tài làm rường cột, lấy hiểm sâu làm cứ địa. Phệ Đà nay lĩnh hội đủ đầy tam chí quả xứng lòng quốc vương mong đợi
-hoa thơm nhờ nhụy, Phệ Đà hiện là nhụy, nhưng liệu có trường tồn với phong vũ nhân sinh chưa? Điều đó còn nhờ hồng ân của bậc vương đế
Sứ giả giật mình, trước sự uyên thâm tri thức của Mị
-Hiền cô thần giáo quả là xứng bậc anh thư, quốc vương rất nóng lòng tri ngộ
Mị nở nụ cười tuyệt bích:
-phận bèo bọt nơi sơn dã, cớ chi thánh ý bận lòng
Sứ giả cười to:
-khiêm nhã cũng là đạo của bậc giả thức, ý thánh thượng quả chẳng sai
Cuộc đàm thoại bị cắt ngang bởi gia đinh hồi báo:
-hộ giáo đã về xin được vào vấn an Hiền cô
Mị quay sang sứ giả cung kính:
-trong giáo có tí việc, mong sứ giả dạo chơi vui vẻ, dân nữ cáo từ
Vì chưa có một chức vụ gì rỏ ràng Mị rất khéo khi xưng mình là dân nữ. Sứ giả hoàn toàn bị Mị chinh phục bỡi tài sắc vẹn toàn. La dùng tàng ảnh chi phối buổi đàm thoại cũng phải công nhận Mị quả có hơn người
Không biết Hy đã rỉ tai gì với Vô Danh, chỉ biết cả hai đang song bước vào Khã ngọc đường. Vừa nhìn thấy Vô Danh, Ma Kiều bổng tái mặt, ả bèn nấp sau một a hoàn rồi chui vô tư phòng đóng kín cửa lại. Ma Kiều từ khi tra tấn một người có tên Vưu Tác sau đó theo lệnh ân sư mê dâm rồi lấy cắp tuyệt học kiếm pháp, lòng vô cùng cắn rứt. Vì lúc giai ngẩu mê dâm Ma Kiều cũng thật sự đê mê và muốn thử lại cảm giác hoan lạc cùng với người đó. Kể từ lúc đó hai chị em thôi không ra ngoài hấp diêm trai đẹp nữa. Giờ Mị Kiều được Đầu Đà sủng ái, ả lẻ loi và buồn chán vô cùng. Ả hồi tưởng lại những lúc truy hoan cụp lạc cùng Vưu Tác. Cái cảm giác bềnh bồng đến vô bờ khi Tác giao hoan bằng một tư thế lạ lùng, lần đó Ma Kiều thật sự có cảm giác muốn dâng hiến thật sự. Nên cô đã xuất tinh thật nhiều lần, Ma Kiều giấu chuyện đó trong sâu thẳm đáy lòng. Cô luôn ao ước mình được tự do, rồi tìm con người đó kết nghĩa phu thê sống trọn một đời ái ân viên mãn
Xin làm cơn gió thoảng vướng áo chàng phong sương
Xin làm dòng nước mát tắm gội chàng hằng đêm
Xin chàng lời tha thứ , đem em vào phòng riêng
Nguyện làm thần dâm nữ trao chàng hết xuân xanh
Khúc Hy kéo tay Vô Danh đi về phía Mị và Ty đang đứng bên thềm hoa viên. Tiểu giáo chủ phụng phịu :
-lang quân chàng là kẻ, bạc bẽo
-nàng nhớ ta sao không dùng lời mật ngọt mà buôn câu chua chát thế
Vô Danh lên tiếng:
-giáo chủ thần giáo, xin tiếp tại hạ vài chiêu tuyệt học
-Ba la Ty biết rõ Vưu Tác, nhưng cái phong thái nho nhã vừa rồi khiến ả vô cùng ngạc nhiên. Ty bẻ một ngọn trúc đào ngay thềm thay kiếm rồi nhanh nhẹn đáp lễ:
-mời hiệp khách
Vô Danh chưa vội cầm kiếm, y xoay người nhanh vun vút, phi kiếm bay lên không trung lướt một vòng rồi bay vô bao kiếm lại. Vị sứ giả vô tình trông thấy cuộc so gươm kỳ lạ, dõi theo không chớp mắt, y không kịp nhận ra chiêu pháp hai bên sử dụng. Vô Danh đưa tay vào chuôi kiếm, khói bốc lên ngùn ngụt
Bản thân Vô Danh vô cùng bất ngờ y đưa thanh kiếm lên cao, quan sát kỹ điều lạ đang xảy ra. Bàn tay y không hề bị chút ảnh hưởng gì từ làn khói kia. Phía bên Ba la Ty ngọn trúc đào rũ xuống xơ xác
Nguyên Phạm La muốn thu phục Vô Danh, y đang khao khát biết rõ thân phận thật sự của mình. Lời rỉ tai của Hy nhắm vào cái điều y đang mong mỏi. Lời tỷ dụ đưa ra nhằm minh chứng tuyệt học của y có người biết rõ và nắm rõ thân phận của y. Cái y không ngờ là Tán lậu khí La sử dụng quá lợi hại, khi phi kiếm y bay lên ,chân khí võ công bay theo để thi triển kiếm pháp hay còn gọi là vô ảnh kiếm
Tán lậu khí phong bế trường lực kiếm, trả nó về bao kiếm nhẹ nhàng, tàn dư Tán lậu khí làm khói bốc lên nghi ngút. Vô Danh cung tay:
- tại hạ bái phục, xin cao nhân chỉ giáo. Chỉ mong muốn rõ ràng thân phận. La dùng Tàn ảnh trả lời:
-chỉ e khi biết rồi, các hạ sẽ hối tiếc
-dù có ra sao, ta cũng cam lòng
-được nhưng các hạ phải làm cho ta 3 điều
-ta bằng lòng