Tam Công La Mật Quyền
Chương 29 : Vì tình tự sát
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Cuộc đối thoại vừa dứt, Ty cầm cành trúc đào xoay tròn rồi bất ngờ tung chiêu Ám Liễu bủa lấy Vô Danh, nhưng trong thức có nhiều sự uyễn chuyển lạ thường. Vô Danh bèn chuyển tấn hạ thấp người ra chiêu Di sơn hấp huyết trấn áp đường mị kiếm kia, đột nhiên có tới hàng chục đạo phong kiếm dọc ngang ùa tới. Phong kiếm tuy không mang uy lực và tính sát thương nhưng chứng tỏ người xuất chiêu có một kỹ thuật ưu việt. Vô Danh tung người lên cao, y thi triển Vô ảnh kiếm, một tuyệt chiêu bí truyền, kiếm bay theo ý. Hồi đầu Vô ảnh kiếm bị Tán lậu khí phong tỏa do y chỉ muốn xuất kiếm với một phần mười công lực. Với lần ra chiêu này với công lực rất mạnh mẽ nhằm buộc Ty phải trổ hết tài nghệ ra thì mới có cơ may hóa giải. Tuy nhiên y cũng theo sát tình hình để giảm độ sát thương. Ty không hề nao núng, cành trúc đào vẽ một đường từ huyệt Khí hải lên Túc tam lý và Đài đoan tạo thành một cái khiêng, Ty xoay người, cái kiêng biến hóa khôn cùng. Vô Danh thu kiếm về hỏi:
-bổn sư giáo chủ là người phương nào mà có tuyệt học Càn Khôn tâm pháp thu phục đạo kiếm
-ở đây không tiện nói mời đại hiệp vào trong
Vô Danh đưa mắt nhìn Hy, Hy khẽ gật đầu rồi cả hai tiến bước về phía mật thất
Bê ngoài bắt đầu xôn xao bàn luận chuyện giáo chủ thần giáo, tuổi trẻ tài cao, thu phục cả một đại hiệp khách cao thủ võ học.
Bên trong mật thất Hiền cô thần giáo ngồi trên ghế giữa, tả hữu hai bên là giáo chủ và Tư phúc Ma Kiều( Ma Kiều đi trốn cố nhân mà không biết lựa phòng, bị Hiền cô lôi ra tiếp khách luôn)
- phiền đại hiệp quá nhiều, nguyên bổn giáo thọ ân một cao tăng Thiên Trúc, ngặt một nỗi lệnh ân sư không được chấp nhận làm đệ tử. Toàn bộ Bát đạo tâm kinh mà võ học Thổ Phồn danh trấn Hoa Hạ ngày nay đều chung một cội rễ Thiên Trúc mà ra. Lệnh ân sư ngưởng mộ sự kiệt hiệt phi phàm của đại hiệp lắm!
- quá khen, Vô Danh đưa mắt nhìn một lượt, y dừng lại nơi Ma Kiều.
Sâu trong tiềm thức, một tiên nữ ngày xưa hiện về, và y lờ mờ thấy y đã làm điều vô đạo với tiên nữ kia. Vô Danh giấu vội cảm xúc mình vào trong, rồi tiếp tục:
-chẳng hay, tại hạ đang diện kiến ai đây?
-à thật là thất lễ, vị nữ hiệp nhỏ tuổi hiện tại là đương kim giáo chủ, còn đây là tả Tư Phúc Ma Kiều, riêng ta là Hiền cô bổn giáo
- rất hân hạnh cho tại hạ
-chớ khách sáo, 3 việc ân sư nhờ hãy tính sau, giờ Tư Phúc đưa các hạ dạo một vòng, rồi nghỉ ngơi nhé
Ma Kiều cụp mắt xuống không dám nhìn cố nhân. Thâm tâm nàng đang cào cấu dữ dội bởi cảm giác tội lỗi,cùng với khao khát có được hạnh phúc riêng tư. Vô Danh tiến gần ra cửa, đầu ngoái nhìn Ma Kiều. Ma Kiều e lệ bước đi về phía Vô Danh, dùng tay áo che phần má đỏ thẹn thùng. Đợi chỉ còn có hai người, Vô Danh giải tỏa ngay những gì u uẩn trong lòng:
- ta đang tự hỏi lòng, tại sao cô nương lại xuất hiện trong ký ức mờ nhạt của ta, phải chăng ta có một quá khứ đầy u ám và tội lỗi.
-đại hiệp quá đa cảm rồi! Đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy cùng ta thưởng ngoạn cảnh vườn thu.
Lúc này Ma Kiều đang đắm chìm trong suy tư, nàng mường tượng khu vườn kia nằm trên một hoang đảo, ở đó không có quá khứ, ở đó không có thị phi, chỉ có Vô Danh và Ma Kiều
-ta không thích cô nương gọi ta là đại hiệp, hãy gọi là Vô huynh nhé!
Ma Kiều không giấu được vẻ vui mừng, mở nụ cười hàm tiếu đưa hương. Nàng khẻ khàn cất giọng:
-Vô huynh gọi muội là Kiều muội nhé.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, cả hai đang mặc cảm tội lỗi của mình, nhưng cả hai đang tìm một lời xin lỗi nhau từ một sự dung dị và có gì đó gần gũi.
-Ta có cảm giác, ta đã làm...điều vô đạo với muội . Nhưng ta ngạc nhiên vì sao muội không tỏ thái độ căm thù ta
-muội làm một điều, nếu huynh biết sự thật chưa chắc gì huynh đã tha thứ thì lấy đâu ra lẽ mà căm thù huynh! Tới đây giọng Ma Kiều đầy nức nở. Nước mắt lăn dài trên đôi mắt ngọc, Vô Danh nhìn cảnh ấy rất bùi ngùi.
- thật sự con người muội rất xấu xa, muội...
Mị Kiều ngồi bệt xuống thảm cỏ,
Vô Danh ngồi trên cạnh, ngửa mặt nhìn bầu trời mà ca thán:
Chân lộ vô khả vọng
Thị tại ứng tiềm dung
Cảo chung phi tiệm giả
Mệnh phúc tự hà băng
Ma Kiều thủ thỉ:nếu một ngày huynh phát hiện được sự thật, liệu huynh có xuống tay giết muội không?
- tội muội đáng chết không?
- có rất đáng chết
- thế thì huynh sẽ lấy lại công bằng
- huynh lảng tránh!
- sao muội ép huynh?
- vì muội muốn huynh đừng chùm tay
- còn cách nào khác không?
- muội không biết
- thế muội có can tâm không?
- thời điểm này muội muốn nhận một lưỡi gươm, để huynh và muội không hối tiếc!
- hiện tại huynh không có ý định giết người!
Ma Kiều rút kiếm từ tay Vô Danh đưa vào huyệt Hoa cái. Tay Kiều cầm chuôi kiếm run lên bần bật, mắt nhìn Vô Danh như muốn tạ từ. Cô ấn mạnh chuôi kiếm, Vô Danh nhanh tay khóa huyệt Lăng tuyền, đầu kiếm nằm chừng 2 thốn nữa là tới tim, máu tươi loang khắp châu thân, môi Kiều mím chặt:
- huynh cứu muội làm gì? Sau này chúng ta đau khổ muôn trùng huynh biết không
- huynh coi như muội đền tội rồi! Giờ hãy để huynh trị thương.
Kiều nghe xong câu nói mới buôn chuôi kiếm, người ngã xuống sóng soài.
Việc Ma Kiều quyết định tìm đến cái chết nhằm rửa sạch những oan cừu trong quá khứ, cô quyết định trong tích tắc. Vì cô biết nếu cứ tiếp tục ở cùng Vô Danh cô sẽ sa vào cái bẫy khổ đau của ái tình mà không bao giờ dứt ra được
-bổn sư giáo chủ là người phương nào mà có tuyệt học Càn Khôn tâm pháp thu phục đạo kiếm
-ở đây không tiện nói mời đại hiệp vào trong
Vô Danh đưa mắt nhìn Hy, Hy khẽ gật đầu rồi cả hai tiến bước về phía mật thất
Bê ngoài bắt đầu xôn xao bàn luận chuyện giáo chủ thần giáo, tuổi trẻ tài cao, thu phục cả một đại hiệp khách cao thủ võ học.
Bên trong mật thất Hiền cô thần giáo ngồi trên ghế giữa, tả hữu hai bên là giáo chủ và Tư phúc Ma Kiều( Ma Kiều đi trốn cố nhân mà không biết lựa phòng, bị Hiền cô lôi ra tiếp khách luôn)
- phiền đại hiệp quá nhiều, nguyên bổn giáo thọ ân một cao tăng Thiên Trúc, ngặt một nỗi lệnh ân sư không được chấp nhận làm đệ tử. Toàn bộ Bát đạo tâm kinh mà võ học Thổ Phồn danh trấn Hoa Hạ ngày nay đều chung một cội rễ Thiên Trúc mà ra. Lệnh ân sư ngưởng mộ sự kiệt hiệt phi phàm của đại hiệp lắm!
- quá khen, Vô Danh đưa mắt nhìn một lượt, y dừng lại nơi Ma Kiều.
Sâu trong tiềm thức, một tiên nữ ngày xưa hiện về, và y lờ mờ thấy y đã làm điều vô đạo với tiên nữ kia. Vô Danh giấu vội cảm xúc mình vào trong, rồi tiếp tục:
-chẳng hay, tại hạ đang diện kiến ai đây?
-à thật là thất lễ, vị nữ hiệp nhỏ tuổi hiện tại là đương kim giáo chủ, còn đây là tả Tư Phúc Ma Kiều, riêng ta là Hiền cô bổn giáo
- rất hân hạnh cho tại hạ
-chớ khách sáo, 3 việc ân sư nhờ hãy tính sau, giờ Tư Phúc đưa các hạ dạo một vòng, rồi nghỉ ngơi nhé
Ma Kiều cụp mắt xuống không dám nhìn cố nhân. Thâm tâm nàng đang cào cấu dữ dội bởi cảm giác tội lỗi,cùng với khao khát có được hạnh phúc riêng tư. Vô Danh tiến gần ra cửa, đầu ngoái nhìn Ma Kiều. Ma Kiều e lệ bước đi về phía Vô Danh, dùng tay áo che phần má đỏ thẹn thùng. Đợi chỉ còn có hai người, Vô Danh giải tỏa ngay những gì u uẩn trong lòng:
- ta đang tự hỏi lòng, tại sao cô nương lại xuất hiện trong ký ức mờ nhạt của ta, phải chăng ta có một quá khứ đầy u ám và tội lỗi.
-đại hiệp quá đa cảm rồi! Đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy cùng ta thưởng ngoạn cảnh vườn thu.
Lúc này Ma Kiều đang đắm chìm trong suy tư, nàng mường tượng khu vườn kia nằm trên một hoang đảo, ở đó không có quá khứ, ở đó không có thị phi, chỉ có Vô Danh và Ma Kiều
-ta không thích cô nương gọi ta là đại hiệp, hãy gọi là Vô huynh nhé!
Ma Kiều không giấu được vẻ vui mừng, mở nụ cười hàm tiếu đưa hương. Nàng khẻ khàn cất giọng:
-Vô huynh gọi muội là Kiều muội nhé.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, cả hai đang mặc cảm tội lỗi của mình, nhưng cả hai đang tìm một lời xin lỗi nhau từ một sự dung dị và có gì đó gần gũi.
-Ta có cảm giác, ta đã làm...điều vô đạo với muội . Nhưng ta ngạc nhiên vì sao muội không tỏ thái độ căm thù ta
-muội làm một điều, nếu huynh biết sự thật chưa chắc gì huynh đã tha thứ thì lấy đâu ra lẽ mà căm thù huynh! Tới đây giọng Ma Kiều đầy nức nở. Nước mắt lăn dài trên đôi mắt ngọc, Vô Danh nhìn cảnh ấy rất bùi ngùi.
- thật sự con người muội rất xấu xa, muội...
Mị Kiều ngồi bệt xuống thảm cỏ,
Vô Danh ngồi trên cạnh, ngửa mặt nhìn bầu trời mà ca thán:
Chân lộ vô khả vọng
Thị tại ứng tiềm dung
Cảo chung phi tiệm giả
Mệnh phúc tự hà băng
Ma Kiều thủ thỉ:nếu một ngày huynh phát hiện được sự thật, liệu huynh có xuống tay giết muội không?
- tội muội đáng chết không?
- có rất đáng chết
- thế thì huynh sẽ lấy lại công bằng
- huynh lảng tránh!
- sao muội ép huynh?
- vì muội muốn huynh đừng chùm tay
- còn cách nào khác không?
- muội không biết
- thế muội có can tâm không?
- thời điểm này muội muốn nhận một lưỡi gươm, để huynh và muội không hối tiếc!
- hiện tại huynh không có ý định giết người!
Ma Kiều rút kiếm từ tay Vô Danh đưa vào huyệt Hoa cái. Tay Kiều cầm chuôi kiếm run lên bần bật, mắt nhìn Vô Danh như muốn tạ từ. Cô ấn mạnh chuôi kiếm, Vô Danh nhanh tay khóa huyệt Lăng tuyền, đầu kiếm nằm chừng 2 thốn nữa là tới tim, máu tươi loang khắp châu thân, môi Kiều mím chặt:
- huynh cứu muội làm gì? Sau này chúng ta đau khổ muôn trùng huynh biết không
- huynh coi như muội đền tội rồi! Giờ hãy để huynh trị thương.
Kiều nghe xong câu nói mới buôn chuôi kiếm, người ngã xuống sóng soài.
Việc Ma Kiều quyết định tìm đến cái chết nhằm rửa sạch những oan cừu trong quá khứ, cô quyết định trong tích tắc. Vì cô biết nếu cứ tiếp tục ở cùng Vô Danh cô sẽ sa vào cái bẫy khổ đau của ái tình mà không bao giờ dứt ra được