Tam Công La Mật Quyền
Chương 30 : Thú tính trở lại
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Vô Danh bồng người đẹp phóng như bay về lại mật thất, thanh kiếm vẩn còn cắm trên người. Rất may Hiền cô vừa mới khép cửa, chưa ra ngoài. Đặt Ma Kiều nằm trên giường, Vô Danh lóng ngóng chưa biết giải thích ra sao, đã nghe giọng La văng vẳng:
- phong bế huyệt Chiêu Liêu, dùng tay tả truyền nội lực vào Hồn môn tay hữu từ từ rút kiếm.
Vô Danh nhanh chóng làm theo chỉ dẫn,
Ư...ứ..ức kiếm vừa rút ra một vọt máu tươi bắn theo, nhưng vết thương lại khép miệng và máu cũng từ từ ngưng chảy.
- đại hiệp chớ quá lo lắng, chừng một canh giờ sau thì Tư phúc sẽ tỉnh lại thôi, giờ phiền đại hiệp chăm sóc hộ tư phúc thay ta nhé. Hiền cô cáo từ lui ra ngoài. Vô Danh nhíu mày, sao Hiền cô thần giáo lại không hỏi lý do và nguyên nhân sự việc? Cứ như mọi việc đang đi theo một sự dàn dựng nào đó mà vai trò của y đã được định đặt sẵn.
Sẽ không bao giờ có chuyện đó: y thầm nhủ
Y sẽ tìm ra chân tướng sự việc, mặc dù đã hứa với một tên cao thủ nữa người nữa ma là làm cho hắn 3 việc.
Sự ngờ vực đang khoét sâu vào tiềm thức, khi những ký ức nhạt nhòa cứ tái hiện, một kiều nữ bị hắn hấp diêm thô bạo lại tự sát trước mặt hắn để đền đáp tội lỗi mà cô đã gây ra với hắn
Một nữ giáo chủ có được kiếm pháp tuyệt học của y mà mặt còn búng ra sữa, một Khúc Hy luôn dành riêng cho y sự ưu ái... Và nhiều thứ khác
Hiền cô thần giáo làm y lục lọi trong mớ tiềm thức hỗn độn là một mỹ nhân trần như nhộng, sao mỹ nhân đó không hề e lệ trước mặt mình?
Vô Danh ôm đầu gục xuống, thanh gươm còn vương một ít máu làm y sực tỉnh. Y cầm thanh gươm giơ lên ngắm thật kỷ, y phát hiện gần chuôi gươm đã có sự can thiệp nào đó làm mất đi một ký tự được chạm khắc đặc biệt Y đợi Ma Kiều tỉnh dậy hòng tìm câu trả lời.
Thời gian như chậm chạp hẳn ra, Mị Kiều vẫn mê man nhưng tứ chi đã cử động, y cắn chặt răng đưa tay cầm chuôi kiếm nhắm thẳng huyệt Liêm tuyền rồi dí kiếm vào. Ma Kiều mở mắt:
- huynh cứu muội là để làm điều này ư, muội sẽ chết thêm một lần nữa dưới tay huynh
Vô Danh nhắm mắt lại không nhìn miệng nói:
- tên huynh là gì? Cái chữ khắc trên lưỡi kiếm ấy!
- huynh thật sự, muốn biết điều mà sau này sẽ làm huynh đau khổ tột cùng ư
- ta vẫn muốn! Dường như một cá tính khác đang xâm nhập vào Vô Danh .
Ma Kiều khẽ đưa cánh tay một cách yếu ớt chỉ vào lồng ngực mình:
-nó nằm trong đây, một cái tên mà ai cũng muốn quên
mũi kiếm từ từ hạ xuống, di vào nơi ngọc lộ, một đường kiếm nhanh như cắt, hai mảnh xiêm y bay vèo lên không trung. Đôi tuyết lê trắng ngần lộ ra, phía dưới bên tả một trái tim đang phập phồng, từng nhịp đập rung rẩy.
Vô Danh mặt lúc này đanh lại, y cười lạnh lẽo:
-ta vừa thấy bản năng mình đang sống lại, đó là gì muội biết không?, đó là vung kiếm và cướp đi sinh mạng
- huynh đã từng
- nhiều không?
- rất nhiều
Bầu tuyết lê phập phồng, hai viên minh châu nhủ thủ hồng tươi đang nấp mình sau làn da ngọc ngà căng mọng, vết thương như một con tằm nằm cheo leo ở chân đồi
-ta đã từng bại hoại muội và nhiều nữ nhân khác, sau đó ta giết họ, thế sao muội không bị ta giết
Lúc này Ma Kiều nở một nụ cười yếu ớt
- vì huynh là tù nhân của muội
- muội tha chết cho ta ư
- không, ân sư là người tha chết cho huynh
-lão già ma quái ấy à
Tới đây y bỗng nhiên giật mình, nếu lão muốn y chết thì quá dễ dàng, sao lại để cho y tra tấn đệ tử của lão chứ?
Vô Danh vội vàng cởi xiêm choàng đắp vào ngọc thể Ma Kiều. Cái bản năng ma dị kia bị Vô Danh xô ngã sóng sượt đang lẩn trốn đâu đó. Còn lại hiện tại là một hiệp khách, y đắp lên người một cô gái mới quen cái áo choàng y yêu thích nhất.
Ma Kiều vơ tay ôm cái áo vô trong lòng, lại để lộ đôi bờ vai lung linh tuyệt mỹ. Ma Kiều vẩy Vô Danh lại gần, nắm lấy tay chàng:
- huynh nằm xuống cạnh muội ngủ đi, ngày mai hãy tra tấn muội tiếp
Vô Danh ngoan ngoãn nằm xuống, hơi thở y dồn dập, vì nằm gần một nữ nhân
Y định choàng dậy, nhưng Kiều nắm tay giữ lại:
Hãy vì muội mà ngủ đi, xem như muội bắt đền huynh đó
Sáng hôm sau tiếng cồng chiêng rộn rã đánh thức hai người. Vô Danh mắc cỡ mặt đỏ rần:
-thôi chểt, ta với muội ...
-huynh chăm sóc ta chứ có làm gì đâu
-họ đánh cồng chiêng làm gì vậy?
-làm lễ cúng voi để xuất quân
-đi đánh ai?
-bạn của huynh: vua Miêu
-bạn huynh là vua Miêu
Ma Kiều khẽ gật đầu, nàng kề sát tai Vô Danh:
-ân sư mà biết là chết muội đó, bí mật nhađó
Ma Kiều vẫn còn ngất ngây con gà tây sau khi được ngủ cạnh người mà cô mong muốn,đã vội quên ngay sư phụ mình( cũng bởi một chữ tình)
Nàng vẫn còn yếu sau vết thương, nhưng vết thương lòng đang dần liền trở lại. Vô Danh chưa biết phải làm gì thì tiếng a hoàn bên ngoài lao xao. Ma Kiều cười nói:
-đây là mật thất huynh chớ lo. Nàng ngồi trước mặt Vô Danh cầm lấy tay chàng rồi ấp vào bầu ngực:
-huynh có nghe nó đập không? Nó sẽ là nô lệ của huynh từ ngày hôm nay
Vô Danh không phải dạng người dể dãi, nhưng nghĩ lại những hình ảnh trong tiềm thức anh mơ hồ cho rằng mình cũng đã từng yêu Ma Kiều
Một đáp án sai , nhưng không phải lúc nào cũng dở.
- phong bế huyệt Chiêu Liêu, dùng tay tả truyền nội lực vào Hồn môn tay hữu từ từ rút kiếm.
Vô Danh nhanh chóng làm theo chỉ dẫn,
Ư...ứ..ức kiếm vừa rút ra một vọt máu tươi bắn theo, nhưng vết thương lại khép miệng và máu cũng từ từ ngưng chảy.
- đại hiệp chớ quá lo lắng, chừng một canh giờ sau thì Tư phúc sẽ tỉnh lại thôi, giờ phiền đại hiệp chăm sóc hộ tư phúc thay ta nhé. Hiền cô cáo từ lui ra ngoài. Vô Danh nhíu mày, sao Hiền cô thần giáo lại không hỏi lý do và nguyên nhân sự việc? Cứ như mọi việc đang đi theo một sự dàn dựng nào đó mà vai trò của y đã được định đặt sẵn.
Sẽ không bao giờ có chuyện đó: y thầm nhủ
Y sẽ tìm ra chân tướng sự việc, mặc dù đã hứa với một tên cao thủ nữa người nữa ma là làm cho hắn 3 việc.
Sự ngờ vực đang khoét sâu vào tiềm thức, khi những ký ức nhạt nhòa cứ tái hiện, một kiều nữ bị hắn hấp diêm thô bạo lại tự sát trước mặt hắn để đền đáp tội lỗi mà cô đã gây ra với hắn
Một nữ giáo chủ có được kiếm pháp tuyệt học của y mà mặt còn búng ra sữa, một Khúc Hy luôn dành riêng cho y sự ưu ái... Và nhiều thứ khác
Hiền cô thần giáo làm y lục lọi trong mớ tiềm thức hỗn độn là một mỹ nhân trần như nhộng, sao mỹ nhân đó không hề e lệ trước mặt mình?
Vô Danh ôm đầu gục xuống, thanh gươm còn vương một ít máu làm y sực tỉnh. Y cầm thanh gươm giơ lên ngắm thật kỷ, y phát hiện gần chuôi gươm đã có sự can thiệp nào đó làm mất đi một ký tự được chạm khắc đặc biệt Y đợi Ma Kiều tỉnh dậy hòng tìm câu trả lời.
Thời gian như chậm chạp hẳn ra, Mị Kiều vẫn mê man nhưng tứ chi đã cử động, y cắn chặt răng đưa tay cầm chuôi kiếm nhắm thẳng huyệt Liêm tuyền rồi dí kiếm vào. Ma Kiều mở mắt:
- huynh cứu muội là để làm điều này ư, muội sẽ chết thêm một lần nữa dưới tay huynh
Vô Danh nhắm mắt lại không nhìn miệng nói:
- tên huynh là gì? Cái chữ khắc trên lưỡi kiếm ấy!
- huynh thật sự, muốn biết điều mà sau này sẽ làm huynh đau khổ tột cùng ư
- ta vẫn muốn! Dường như một cá tính khác đang xâm nhập vào Vô Danh .
Ma Kiều khẽ đưa cánh tay một cách yếu ớt chỉ vào lồng ngực mình:
-nó nằm trong đây, một cái tên mà ai cũng muốn quên
mũi kiếm từ từ hạ xuống, di vào nơi ngọc lộ, một đường kiếm nhanh như cắt, hai mảnh xiêm y bay vèo lên không trung. Đôi tuyết lê trắng ngần lộ ra, phía dưới bên tả một trái tim đang phập phồng, từng nhịp đập rung rẩy.
Vô Danh mặt lúc này đanh lại, y cười lạnh lẽo:
-ta vừa thấy bản năng mình đang sống lại, đó là gì muội biết không?, đó là vung kiếm và cướp đi sinh mạng
- huynh đã từng
- nhiều không?
- rất nhiều
Bầu tuyết lê phập phồng, hai viên minh châu nhủ thủ hồng tươi đang nấp mình sau làn da ngọc ngà căng mọng, vết thương như một con tằm nằm cheo leo ở chân đồi
-ta đã từng bại hoại muội và nhiều nữ nhân khác, sau đó ta giết họ, thế sao muội không bị ta giết
Lúc này Ma Kiều nở một nụ cười yếu ớt
- vì huynh là tù nhân của muội
- muội tha chết cho ta ư
- không, ân sư là người tha chết cho huynh
-lão già ma quái ấy à
Tới đây y bỗng nhiên giật mình, nếu lão muốn y chết thì quá dễ dàng, sao lại để cho y tra tấn đệ tử của lão chứ?
Vô Danh vội vàng cởi xiêm choàng đắp vào ngọc thể Ma Kiều. Cái bản năng ma dị kia bị Vô Danh xô ngã sóng sượt đang lẩn trốn đâu đó. Còn lại hiện tại là một hiệp khách, y đắp lên người một cô gái mới quen cái áo choàng y yêu thích nhất.
Ma Kiều vơ tay ôm cái áo vô trong lòng, lại để lộ đôi bờ vai lung linh tuyệt mỹ. Ma Kiều vẩy Vô Danh lại gần, nắm lấy tay chàng:
- huynh nằm xuống cạnh muội ngủ đi, ngày mai hãy tra tấn muội tiếp
Vô Danh ngoan ngoãn nằm xuống, hơi thở y dồn dập, vì nằm gần một nữ nhân
Y định choàng dậy, nhưng Kiều nắm tay giữ lại:
Hãy vì muội mà ngủ đi, xem như muội bắt đền huynh đó
Sáng hôm sau tiếng cồng chiêng rộn rã đánh thức hai người. Vô Danh mắc cỡ mặt đỏ rần:
-thôi chểt, ta với muội ...
-huynh chăm sóc ta chứ có làm gì đâu
-họ đánh cồng chiêng làm gì vậy?
-làm lễ cúng voi để xuất quân
-đi đánh ai?
-bạn của huynh: vua Miêu
-bạn huynh là vua Miêu
Ma Kiều khẽ gật đầu, nàng kề sát tai Vô Danh:
-ân sư mà biết là chết muội đó, bí mật nhađó
Ma Kiều vẫn còn ngất ngây con gà tây sau khi được ngủ cạnh người mà cô mong muốn,đã vội quên ngay sư phụ mình( cũng bởi một chữ tình)
Nàng vẫn còn yếu sau vết thương, nhưng vết thương lòng đang dần liền trở lại. Vô Danh chưa biết phải làm gì thì tiếng a hoàn bên ngoài lao xao. Ma Kiều cười nói:
-đây là mật thất huynh chớ lo. Nàng ngồi trước mặt Vô Danh cầm lấy tay chàng rồi ấp vào bầu ngực:
-huynh có nghe nó đập không? Nó sẽ là nô lệ của huynh từ ngày hôm nay
Vô Danh không phải dạng người dể dãi, nhưng nghĩ lại những hình ảnh trong tiềm thức anh mơ hồ cho rằng mình cũng đã từng yêu Ma Kiều
Một đáp án sai , nhưng không phải lúc nào cũng dở.