Tam Công La Mật Quyền
Chương 38 : Thánh
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Miên Giang dẫn 200 tinh binh nhắm thẳng nhà Rông mà tróc nã bọn tù trưởng, con quái thú của cô lồng lên hung hãn, đôi mắt nó đỏ ngầu khi dừng lại dưới sân lát đá. Bên trên An Thông chưa kịp mặc đầy đủ xiêm y đã hứng trọn một cước lôi sơn của Giang nằm sóng sượt trên sàn. Bọn cường giả lao nhanh ra ngoài định thoát thân bị Mị Kiều, Ma Kiều đợi sẳn bên ngoài giáng liên tục hàng chục chiêu Bát tiên vọng nguyệt,làm chúng thọ thương rồi ôm bụng rên la ầm ĩ. Nê Mị cỡi voi Đô Dõng vừa tới kịp lúc liền ra lệnh trong quân không được giết người lạm sát . Giang nghe lệnh bèn trói gô An Thông lại rồi sai cho lính khiêng bỏ vào một cái rọ đem xuống. Các sơn nữ bị bọn cường giả bắt làm nô lệ lục đục kéo nhau ra quỳ trước sân nhà Rông cùng nhau khấu đầu tạ ân Hiền cô thần giáo trả lại tự do sau bao ngày dài tăm tối
Lúc này lòng Mị mới thấy nhẹ nhõm và thanh thản phần nào. Nhìn các thiếu nữ dung nhan tàn tạ y phục chỉ còn một manh vải thô, xung quanh toàn đá sỏi và những vết hằn của đòn roi Mị bổng chạnh lòng bật khóc, cô rời voi xuống tận hàng các thiếu nữquỳ nâng cằm từng người rồi xoa đầu bảo đứng lên. Nàng hạ lệnh cho binh lính mổ thịt toàn bộ gia súc nuôi ở nhà Rông để bồi dưỡng cho các thiếu nữ đễ họ có sức mà về lại quê nhà. Đầu Đà trố mắt nhìn các thiếu nữ ăn mặc hơi bị thiếu vãi ồ lên:
-sao xứ này nghèo dữ vậy? Hay họ thích mặc như thế cho mát mẻ!
Y rung rung chòm râu bạc đảo mắt qua một vòng tìm kiếm, thấy Mị nghiêm mặt y lại thôi ( thói thường của kẻ thắng trận)
Đám nô tì thấy nhiều binh lính nam nhân nhìn quá cả thẹn vội chạy ùa xuống suối trầm mình sẳn tiện tắm rửa luôn
Giang áp giải gia thuộc An Thôngvào quỳ trước mắt Hiền cô thỉnh tội.
Tên này có quá nhiều thiếp, cô nào cũng lụa là gấm vóc đầy người, thân thể trắng trẻo thơm tho. Chánh thất của y trông dung mạo Đoan Trang mày ngài mắt phượng, lục phẩm chuẩn không cần chỉnh. Mị cất tiếng:
-cùng kiếp nữ nhân dẫu rằng phu quân mi vô đạo nhưng thần thái mi thuộc hàng trâm anh thế phiệt, chẳng hay quê ở phương nao?
- ta vốn là tiểu thư nhà họ Triệu ở tận Nhật Nam gia phụ bại vong bởi theo Trưng vương khi ta còn nhỏ. Huynh trưởng gả ta cho An Thông để tìm nơi lánh nạn. Nói tới đây lệ tuôn dầm dề.
- nay ta tịch biên gia sản chia lại cho các nô tì đặng họ về quê sinh sống, riêng mi phải về kinh chịu tội cùng phu quân, chỉ không đeo gông và được chung bành voi quý giáo
Rồi ra lệnh lấy vải vóc trong nhà An Thông cấp cho các thiếu nữ dưới suối, cho phân của cải vàng bạc mỗi người một ít làm lộ phí về quê
( hành động vội vàng trên xuất phát từ những ánh mắt thèm thuồng của đám binh lính Ba La nếu không đuổi họ đi thìsớm sinh loạn)
An Thông cùng 6 tên cầm đầu bị bỏ vào tù xa đóng kín
Trên đường di kinh Vô Danh và Ma Kiều cáo từ Hiền cô vội vã quay về Phệ Đà.
Dân chúng buôn làng có các con em được phóng thích đứng chật ven đường lai kinh,mọi người dâng lên lễ vật và quỳ bái tạ ân tình Hiền cô xì xập.
Xem chừng chỉ một trận đánh mà tiếng tăm La mật thần giáo lại bay xa và bay cao quá cỡ
Bọn lót dép sử thi tha hồ tung hô và thêu dệt. Đám kể chuyện mưu sinh kia không tiếc lời, bơm Hiền cô thần giáo có phép thuật vô biên thu phục được yêu thú, cải hóa vạn kiếp sinh linh, sắc đẹp khuynh thành làm thần tiên phải ghen tị
Vì bọn lót dép quá lợi hại, mà trên đường di kinh dân chúng đổ ra như trẩy hội, họ mong được ném đá vào lũ cường đạo và ngắm nhìnđệ nhất mỹ nhân Lâm Ấp
Họ đâu biết có gần một vạn thây ma còn đang vất vưởng trên hai ngọn đồi Nha Ban, hàng vạn trẻ thơ mất cha đang nheo nhóc ngoài biên ải
Và hơn thế nữa. Vị tổng đạo diễn cho trận đánh này, với mái tóc màu sương đang ngồi trầm mặc suy tư trên một chỏm núi cao nào đó. Y đang xa lánh con người, y đang dần xa cô vợ mà cả thiên hạ đang đổ dồn chiêm ngưỡng. Mi chua chát nhận ra lần ái ân vừa rồi có lẽ nàng sẽ nhớ rất lâu vì chàng ấy sẽ sống cùng những điều huyền hoặc hơn là sống với Mị chàng ấy có lẽ sẽ thành tiên trong nay mai
Và trong vạn tiếng tung hô ngoài kia có mấy ai thương xót cho số phận của các thiếu nữ sơn cước bị làm nô lệ tình dục cho An Thông có mấy ai dũng cảm đem lại hạnh phúc cho họ. Chính vì thế Mị mới ngồi lên cái bành voi này, nếu không Mị đã theo chân La đi cùng trời cuối đất ngao du sơn thủy
Cảm giác ham muốn quyền lực chỉ chạy thoáng qua chứ chưa hề tồn tại trong Mị
Đôi uyên ương Danh Kiều đã đi xa,nhìn họ nàng ao ước được như họ. Con Đường về kinh phủ đầy nguyệt quế nhưng kẻ được mệnh danh chiến thắng thì tự cho mình là kẻ thất bại
Không có kẻ chiến thắng chỉ có lòng tự tôn và danh vọng quyền lực lên ngôi, để rồi máu dân thường loang đỏ trên chiến kỳ vô nghĩa
Vinh quang gì đây, tước lộc gì đây, tất cả đều là một giấc mộng đời người
Lúc này lòng Mị mới thấy nhẹ nhõm và thanh thản phần nào. Nhìn các thiếu nữ dung nhan tàn tạ y phục chỉ còn một manh vải thô, xung quanh toàn đá sỏi và những vết hằn của đòn roi Mị bổng chạnh lòng bật khóc, cô rời voi xuống tận hàng các thiếu nữquỳ nâng cằm từng người rồi xoa đầu bảo đứng lên. Nàng hạ lệnh cho binh lính mổ thịt toàn bộ gia súc nuôi ở nhà Rông để bồi dưỡng cho các thiếu nữ đễ họ có sức mà về lại quê nhà. Đầu Đà trố mắt nhìn các thiếu nữ ăn mặc hơi bị thiếu vãi ồ lên:
-sao xứ này nghèo dữ vậy? Hay họ thích mặc như thế cho mát mẻ!
Y rung rung chòm râu bạc đảo mắt qua một vòng tìm kiếm, thấy Mị nghiêm mặt y lại thôi ( thói thường của kẻ thắng trận)
Đám nô tì thấy nhiều binh lính nam nhân nhìn quá cả thẹn vội chạy ùa xuống suối trầm mình sẳn tiện tắm rửa luôn
Giang áp giải gia thuộc An Thôngvào quỳ trước mắt Hiền cô thỉnh tội.
Tên này có quá nhiều thiếp, cô nào cũng lụa là gấm vóc đầy người, thân thể trắng trẻo thơm tho. Chánh thất của y trông dung mạo Đoan Trang mày ngài mắt phượng, lục phẩm chuẩn không cần chỉnh. Mị cất tiếng:
-cùng kiếp nữ nhân dẫu rằng phu quân mi vô đạo nhưng thần thái mi thuộc hàng trâm anh thế phiệt, chẳng hay quê ở phương nao?
- ta vốn là tiểu thư nhà họ Triệu ở tận Nhật Nam gia phụ bại vong bởi theo Trưng vương khi ta còn nhỏ. Huynh trưởng gả ta cho An Thông để tìm nơi lánh nạn. Nói tới đây lệ tuôn dầm dề.
- nay ta tịch biên gia sản chia lại cho các nô tì đặng họ về quê sinh sống, riêng mi phải về kinh chịu tội cùng phu quân, chỉ không đeo gông và được chung bành voi quý giáo
Rồi ra lệnh lấy vải vóc trong nhà An Thông cấp cho các thiếu nữ dưới suối, cho phân của cải vàng bạc mỗi người một ít làm lộ phí về quê
( hành động vội vàng trên xuất phát từ những ánh mắt thèm thuồng của đám binh lính Ba La nếu không đuổi họ đi thìsớm sinh loạn)
An Thông cùng 6 tên cầm đầu bị bỏ vào tù xa đóng kín
Trên đường di kinh Vô Danh và Ma Kiều cáo từ Hiền cô vội vã quay về Phệ Đà.
Dân chúng buôn làng có các con em được phóng thích đứng chật ven đường lai kinh,mọi người dâng lên lễ vật và quỳ bái tạ ân tình Hiền cô xì xập.
Xem chừng chỉ một trận đánh mà tiếng tăm La mật thần giáo lại bay xa và bay cao quá cỡ
Bọn lót dép sử thi tha hồ tung hô và thêu dệt. Đám kể chuyện mưu sinh kia không tiếc lời, bơm Hiền cô thần giáo có phép thuật vô biên thu phục được yêu thú, cải hóa vạn kiếp sinh linh, sắc đẹp khuynh thành làm thần tiên phải ghen tị
Vì bọn lót dép quá lợi hại, mà trên đường di kinh dân chúng đổ ra như trẩy hội, họ mong được ném đá vào lũ cường đạo và ngắm nhìnđệ nhất mỹ nhân Lâm Ấp
Họ đâu biết có gần một vạn thây ma còn đang vất vưởng trên hai ngọn đồi Nha Ban, hàng vạn trẻ thơ mất cha đang nheo nhóc ngoài biên ải
Và hơn thế nữa. Vị tổng đạo diễn cho trận đánh này, với mái tóc màu sương đang ngồi trầm mặc suy tư trên một chỏm núi cao nào đó. Y đang xa lánh con người, y đang dần xa cô vợ mà cả thiên hạ đang đổ dồn chiêm ngưỡng. Mi chua chát nhận ra lần ái ân vừa rồi có lẽ nàng sẽ nhớ rất lâu vì chàng ấy sẽ sống cùng những điều huyền hoặc hơn là sống với Mị chàng ấy có lẽ sẽ thành tiên trong nay mai
Và trong vạn tiếng tung hô ngoài kia có mấy ai thương xót cho số phận của các thiếu nữ sơn cước bị làm nô lệ tình dục cho An Thông có mấy ai dũng cảm đem lại hạnh phúc cho họ. Chính vì thế Mị mới ngồi lên cái bành voi này, nếu không Mị đã theo chân La đi cùng trời cuối đất ngao du sơn thủy
Cảm giác ham muốn quyền lực chỉ chạy thoáng qua chứ chưa hề tồn tại trong Mị
Đôi uyên ương Danh Kiều đã đi xa,nhìn họ nàng ao ước được như họ. Con Đường về kinh phủ đầy nguyệt quế nhưng kẻ được mệnh danh chiến thắng thì tự cho mình là kẻ thất bại
Không có kẻ chiến thắng chỉ có lòng tự tôn và danh vọng quyền lực lên ngôi, để rồi máu dân thường loang đỏ trên chiến kỳ vô nghĩa
Vinh quang gì đây, tước lộc gì đây, tất cả đều là một giấc mộng đời người