Tam Công La Mật Quyền
Chương 60 : Say nắng Triệu phi
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Mị lấy làm hốt hoảng, Lộc vội trấn an nàng:
- minh chủ cần có vũ khí riêng, La chơn nhơn muốn lấy đầu lâu mình cùng với con trai hợp nhất. Tạo ra một loại vũ khí sức mạnh uy lực vô song trấn áp quần hùng phương bắc. Hạt xá lợi này sẽ dẫn đường ta tới đó. Nhưng giờ ta chưa đủ tinh thông để khiễn đầu lâu của Phạm Cử bay lên. Ta sẽ vào tàng thư tu luyện, điều đó không phiền thí chủ chứ?
- xin cứ tự nhiên cho, ta sẽ cho một a hoàn theo phục vụ đạo sĩ
- đa tạ, đa tạ
Mị- cho mời Ty vào và nói ý định đưa Hàn Nhi theo Lộc học sách,Ty chần chừ không quyết. Mị thuyết phục:
- kẻ đọc được chữ thượng tôn khoa đầu rất ít, nay thánh thư ân sư ghi chép bằng chữ ấy, nếu bỏ qua cơ hội này ta e thánh thư sẽ bị thất truyền mất
Ty nhượng bộ:
- Hiền cô nói chí phải, sau này Hàn Nhi sẽ là thánh nữ của bổn giáo. Vậy cứ theo vậy mà làm
- Hy dùng tuấn mã đội mủ rộng vành, người trùm kín mít phóng ngựa lao nhanh về hướng kinh sư Lâm Ấp. Trên đường đi Hy hồi niệm quá khứ đau thương thời thơ ấu ở Cửu Chân, nơi cha mẹ Hy phải bỏ thây vì gươm giáo Hán tộc. Hy được sư phụ bảo bọc thành người rồi truyền thụ võ công, sư phụ mong ngóng ngày về của một đoàn quân kiêu hãnh. Người đã mất đi rất nhiều, mà không đòi chi cho bản thân, Hy thấy thương sư phụ mình quá. Nương tử người giỏi giang như vậy mà một tiếng sư mẫu cũng không chính danh thiệt là quá đau lòng
Giờ thì Hy đã được trang bị đầy đủ trí dũng và cả lòng nhân, để trở về vùng đất tổ tiên, để hy vọng phá tan xiềng xích nô lệ cho giống nòi. Và không ai biết công lao sư phụ ngoài La mật giáo và cái sơn trang có tên Du Lang
Anh cầm chắc dây cương môi cắn chặt, cho nước mắt chảy ngược vào trong, vì anh hứa với lòng là mình sẽ không khóc
Triệu phi vừa được hoàng hậu Miên Giang ghé thăm lãnh cung, hai người hàn huyên rất lâu về cuộc sống mới ở kinh thành. Nàng đã thỉnh cầu hoàng hậu xin với Khu Tùng chấp nhận cho nàng hồi hương về Cửu Chân sống tiếp quãng đường cô đơn còn lại. Miên Giang từng nhờ vả nàng trong chuyến đi chinh phục Bôn Tiên, nên rất sẵn lòng thuyết phục Khu Tùng đồng ý. Hoàng hậu chỉ hơi buồn khi không còn ai là người của La mật giáo để tâm sự. Bất chợt Miên Giang hỏi xen ngang:
- ai sẽ hộ giá người sang bên đất Cửu Chân vậy?
Lúc này Triệu phi hơi bối rối, nàng nhỏ nhẹ nói:
- chắc phải nhờ La mật thêm một chuyến nữa rồi
Lời vừa dứt đã thấy Khúc Hy dừng ngựa ở trước sân lãnh cung
Triệu phi mừng lắm,nàng vội vàng chạy ra nghinh tiếp
- đại hiệp không ngại đường xa đến đây, bổn cung vô cùng cảm kích. Mời đại hiệp vào trong
Hy cung tay chào Miên Giang :
- thất lễ, ta vì giáp phục nặng nề không thể quỳ bái xin hoàng hậu lượng thứ cho
- sư huynh chớ khách sáo làm gì!
Hy đưa mắt nhìn Triệu phi định vái chào, bất ngờ Triệu thị lao người ngăn lại. Cú va chạm làm Hy như bị điện giật ( thứ lỗi thời đó chưa có điện) ánh mắt Hy như bị thôi miên sau khi thị lãm dung nhan Triệu phi.
- đại hiệp chớ làm bổn cung khó xử vì chúng ta cùng một tông tộc. Người thọ ân là bổn cung, thì vái chào chỉ làm thêm tội cho ta
Triệu phi tuổi đã già nửa tam thập lục, nhưng sự mặn mòi về nhan sắc thì nhiều người phải ghen tị. Hy đang bước vào độ tuổi sung mãn nhất của thanh niên, anh bị đứng hình với dung nhan Triệu phi, thì âu cũng là lẽ thường tình
Triệu phi sau lần sủng hạnh cuồng nhiệt cùng Khu Liên tưởng chừng hạnh phúc đà viên mãn, nhưng nàng không còn được tận hưởng niềm vui trong khoái lạc nữa. Đơn giản vì con rồng già ấy cháy bùng lên lần cuối cùng trong đời đã tiêu dùng hết mọi đơn vị dâm lực trong cơ thể mình. Vị hoàng đế đành bó tay trong chuyện gối chăn, ông cố ra sức chiều chuộng Triệu phi để vớt vát nỗi đau, vì nàng đỡ đần gánh nặng tấu chương triều chính và có lối hành xử đầy nhân văn trong cung. Lão hoàng đế tiếc nuối, tại sao Triệu phi lại đến với ông quá muộn màng. Sau chiến thắng Bôn Tiên, liều thuốc quý xuân dược được Mị giao lại cho Mị Kiều. Mị Kiều đem thuốc share lại cho Triệu phi một nửa, sau khi tận mắt thấy Triệu phi phải lâm cảnh treo hàng trong cung vàng gác tía. Thuốc chưa kịp sắc, thì con rồng già ngủ một giấc dài không bao giờ dậy nữa.
Hy biết mình đã say nắng Triệu phi, chàng cố gắng không biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài.
Nhiệm vụ chưa thật sự bắt đầu, mà lửa lòng đã cháy cao thành ngọn. Mọi thứ đều trở nên long lanh đẹp đẽ và huyền diệu, Khúc Hy đang đi tới và quyết định san bằng tất cả chỉ vì một chữ tình. Không một trở ngại nào có thể làm anh chùn bước khi đưa Triệu thị về lại cố hương
Người ơi biết phải làm sao
Lòng yêu cố giấu lửa trào mê si
Hồng nhan không biết tuổi chi
Làm cho tuổi trẻ lắm khi lụy tình
Trót mang theo một bóng hình
Làm sao xứng lứa nhục vinh miệng đời
- minh chủ cần có vũ khí riêng, La chơn nhơn muốn lấy đầu lâu mình cùng với con trai hợp nhất. Tạo ra một loại vũ khí sức mạnh uy lực vô song trấn áp quần hùng phương bắc. Hạt xá lợi này sẽ dẫn đường ta tới đó. Nhưng giờ ta chưa đủ tinh thông để khiễn đầu lâu của Phạm Cử bay lên. Ta sẽ vào tàng thư tu luyện, điều đó không phiền thí chủ chứ?
- xin cứ tự nhiên cho, ta sẽ cho một a hoàn theo phục vụ đạo sĩ
- đa tạ, đa tạ
Mị- cho mời Ty vào và nói ý định đưa Hàn Nhi theo Lộc học sách,Ty chần chừ không quyết. Mị thuyết phục:
- kẻ đọc được chữ thượng tôn khoa đầu rất ít, nay thánh thư ân sư ghi chép bằng chữ ấy, nếu bỏ qua cơ hội này ta e thánh thư sẽ bị thất truyền mất
Ty nhượng bộ:
- Hiền cô nói chí phải, sau này Hàn Nhi sẽ là thánh nữ của bổn giáo. Vậy cứ theo vậy mà làm
- Hy dùng tuấn mã đội mủ rộng vành, người trùm kín mít phóng ngựa lao nhanh về hướng kinh sư Lâm Ấp. Trên đường đi Hy hồi niệm quá khứ đau thương thời thơ ấu ở Cửu Chân, nơi cha mẹ Hy phải bỏ thây vì gươm giáo Hán tộc. Hy được sư phụ bảo bọc thành người rồi truyền thụ võ công, sư phụ mong ngóng ngày về của một đoàn quân kiêu hãnh. Người đã mất đi rất nhiều, mà không đòi chi cho bản thân, Hy thấy thương sư phụ mình quá. Nương tử người giỏi giang như vậy mà một tiếng sư mẫu cũng không chính danh thiệt là quá đau lòng
Giờ thì Hy đã được trang bị đầy đủ trí dũng và cả lòng nhân, để trở về vùng đất tổ tiên, để hy vọng phá tan xiềng xích nô lệ cho giống nòi. Và không ai biết công lao sư phụ ngoài La mật giáo và cái sơn trang có tên Du Lang
Anh cầm chắc dây cương môi cắn chặt, cho nước mắt chảy ngược vào trong, vì anh hứa với lòng là mình sẽ không khóc
Triệu phi vừa được hoàng hậu Miên Giang ghé thăm lãnh cung, hai người hàn huyên rất lâu về cuộc sống mới ở kinh thành. Nàng đã thỉnh cầu hoàng hậu xin với Khu Tùng chấp nhận cho nàng hồi hương về Cửu Chân sống tiếp quãng đường cô đơn còn lại. Miên Giang từng nhờ vả nàng trong chuyến đi chinh phục Bôn Tiên, nên rất sẵn lòng thuyết phục Khu Tùng đồng ý. Hoàng hậu chỉ hơi buồn khi không còn ai là người của La mật giáo để tâm sự. Bất chợt Miên Giang hỏi xen ngang:
- ai sẽ hộ giá người sang bên đất Cửu Chân vậy?
Lúc này Triệu phi hơi bối rối, nàng nhỏ nhẹ nói:
- chắc phải nhờ La mật thêm một chuyến nữa rồi
Lời vừa dứt đã thấy Khúc Hy dừng ngựa ở trước sân lãnh cung
Triệu phi mừng lắm,nàng vội vàng chạy ra nghinh tiếp
- đại hiệp không ngại đường xa đến đây, bổn cung vô cùng cảm kích. Mời đại hiệp vào trong
Hy cung tay chào Miên Giang :
- thất lễ, ta vì giáp phục nặng nề không thể quỳ bái xin hoàng hậu lượng thứ cho
- sư huynh chớ khách sáo làm gì!
Hy đưa mắt nhìn Triệu phi định vái chào, bất ngờ Triệu thị lao người ngăn lại. Cú va chạm làm Hy như bị điện giật ( thứ lỗi thời đó chưa có điện) ánh mắt Hy như bị thôi miên sau khi thị lãm dung nhan Triệu phi.
- đại hiệp chớ làm bổn cung khó xử vì chúng ta cùng một tông tộc. Người thọ ân là bổn cung, thì vái chào chỉ làm thêm tội cho ta
Triệu phi tuổi đã già nửa tam thập lục, nhưng sự mặn mòi về nhan sắc thì nhiều người phải ghen tị. Hy đang bước vào độ tuổi sung mãn nhất của thanh niên, anh bị đứng hình với dung nhan Triệu phi, thì âu cũng là lẽ thường tình
Triệu phi sau lần sủng hạnh cuồng nhiệt cùng Khu Liên tưởng chừng hạnh phúc đà viên mãn, nhưng nàng không còn được tận hưởng niềm vui trong khoái lạc nữa. Đơn giản vì con rồng già ấy cháy bùng lên lần cuối cùng trong đời đã tiêu dùng hết mọi đơn vị dâm lực trong cơ thể mình. Vị hoàng đế đành bó tay trong chuyện gối chăn, ông cố ra sức chiều chuộng Triệu phi để vớt vát nỗi đau, vì nàng đỡ đần gánh nặng tấu chương triều chính và có lối hành xử đầy nhân văn trong cung. Lão hoàng đế tiếc nuối, tại sao Triệu phi lại đến với ông quá muộn màng. Sau chiến thắng Bôn Tiên, liều thuốc quý xuân dược được Mị giao lại cho Mị Kiều. Mị Kiều đem thuốc share lại cho Triệu phi một nửa, sau khi tận mắt thấy Triệu phi phải lâm cảnh treo hàng trong cung vàng gác tía. Thuốc chưa kịp sắc, thì con rồng già ngủ một giấc dài không bao giờ dậy nữa.
Hy biết mình đã say nắng Triệu phi, chàng cố gắng không biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài.
Nhiệm vụ chưa thật sự bắt đầu, mà lửa lòng đã cháy cao thành ngọn. Mọi thứ đều trở nên long lanh đẹp đẽ và huyền diệu, Khúc Hy đang đi tới và quyết định san bằng tất cả chỉ vì một chữ tình. Không một trở ngại nào có thể làm anh chùn bước khi đưa Triệu thị về lại cố hương
Người ơi biết phải làm sao
Lòng yêu cố giấu lửa trào mê si
Hồng nhan không biết tuổi chi
Làm cho tuổi trẻ lắm khi lụy tình
Trót mang theo một bóng hình
Làm sao xứng lứa nhục vinh miệng đời