Tam Công La Mật Quyền

Chương 62 : Vị khách trong đêm

Ngày đăng: 01:47 27/06/20

Đường vào Cửu Chân gần nhất, phải đi qua một cây cầu bắt ngang hai hẻm núi, Bát Thức tháo cương rồi bảo vợ thả hai chú ngựa chạy vô rừng. Hai vợ chồng dùng kinh công bay qua đoạn vực, vừa sang được bờ phía bên kia Thức vung gươm cắt đứt dây văng. Cây cầu đổ xuống, rơi xuống vực ở khe núi.
Kiều lại nũng nịu:
- chàng thả ngựa đi rồi, thì phải thay ngựa cõng thiếp xuống núi
- ta sẽ cõng nàng, nhưng không xuống núi
- chàng cõng thiếp đi đâu?
- đi gặp ông Tề thiên
- để chi vậy chàng?
- xin ổng phép thuật, chứ huynh là người phàm, không thể  làm được điều bất khả thi
Kiều nhí nhảnh:
- để rồi xem
Ma Kiều đi tìm một khoảng trống, nàng cất tiếng gọi con điểu thư, con điểu thư nghe tiếng Kiều gọi liền bay xuống đậu trên vai nàng
Kiều xé một vạt xiêm, rồi dùng trâm cài xăm lên mảnh vải vừa xé. Bức mật thư vừa được soạn xong, Kiều lắp vào chân điểu thư, nàng thoa vào điểu thư một loại tinh dầu đặc biệt[ người phương nam truyền tin cho nhau qua điểu thư, nhưng với những thông tin quan trọng phải dùng một loại ngải có mùi đặc trưng để nó đi nhanh và đến đúng địa chỉ người gởi]
Bát Thức vừa lúc đóng xong một chiếc bè, hai người sẽ xuôi theo một thác nước để xuống núi và vào vùng hạ du. Đây là một cách di chuyển nhanh nhưng rất nguy hiểm và nhiều rủi ro. Dù sao mùa hè di chuyển bằng cách này thì độ an toàn tương đối cao so với các mùa khác trong năm
Dòng thác ì oạp đẩy hai lữ khách xuôi dòng trong ghập ghềnh, Thức dùng một cây sào dài để lèo lái chiếc bè đang bị dòng nước vùi dập. Kiều đứng trên bè ôm níu lấy chồng cho khỏi ngã xuống nước, Thức thừa dịp trả thù:
- không, dừng lại, không phải lúc này, tới Du Lang sơn trang rồi nàng  muốn bi nhiêu anh cũng chịu
Kiều lè lưỡi
-không buông, càng ôm càng sướng, thiếp không buông chàng
Bè vượt thác rồi xuôi hạ lưu được vài dặm đã xơ xác vì va đập  có nguy cơ chìm. Thức cho bè cặp bờ rồi mau chóng tìm một thôn cư dân gần nhất đi vào. Giờ trời đang giữa trưa, Thức dùng thân thủ phóng lên một cây cao quan sát, rồi anh đi nhanh về một ngôi nhà. Lát sau đã thấy một đôi ngựa chạy song song về phía Kiều, nàng để ý kỹ mới thấy phu quân nằm dưới bụng con ngựa cái. Để tránh lộ tung tích Thức phải trổ nghề đạo chích ra, mới có cái mà di chuyển về Du Lang, điều này làm chàng hiệp khách rất ái náy. Bọn cướp phục kích khá nhiều trên đường đi, nhưng khi thấy bóng dáng Thức bọn chúng lại từ bỏ ngay ý định. Kiều giả nai hỏi phu quân:
- sao mấy tên cướp kia lại không thèm bắt thiếp nhỉ?  Chắc thiếp già và xấu lắm phải không?
- ta không quan tâm mấy người kia  lắm, nhưng kẻ nào chê nàng xấu, thì hắn có thể đã bị mù lòa
Thức đâu biết quá khứ lẫy lừng một thời của mình, chỉ cần chàng ho một tiếng cũng làm chúng vãi đái ra quần
Đôi hiệp lữ sẽ hội ngộ đồng đạo Khúc Hy trong ít canh giờ tới, sự tính toán hợp lý và lòng dũng cảm sẽ quyết định lẽ tồn vong của La mật trong những giờ phút khó khăn này.
Trời vừa nhá nhem, thì Du Lang sơn trang đã hiện ra trước mắt, Khúc Hy xuống ngựa đi vào trong sân trước. Một lão bà dung mạo đoan trang nét mặt nghiêm nghị bước tới:
- đại hiệp có phải là Khúc Hy ở Tượng Lâm không?
- dạ thưa vâng, người có phải là Du Khiết Tâm tiền bối không ạ?
- chính lão đây, hãy đưa nội tôn vào cho ta gặp mặt
Triệu nương bước tới cuối đầu thi lễ trước Du Khiết Tâm
- hậu bối là tiểu nữ của Triệu Quốc Hoài võ Lang thiết thần hầu, tên là Triệu Phi Lam
Khiết Tâm đưa tay đón Phi Lam, bàn tay gầy gò ôm người con gái Âu Lạc xa xứ về lại đất mẹ. Khúc Hy đem ngựa về tàu, con chiến mã tỏ ra rất đuối sức sau một ngày chạy đua với gió núi. Hy vỗ về nó rồi từ từ lôi chiếc tráp bạc trong tay nãi để dưới yên ngựa ra ngoài. 
Khiểt Tâm và Quốc Huy đã bày sẵn một buổi tiệc nhỏ rồi mời các vị khách Lâm Ấp vào dự.
Du Khiết Tâm nhẹ nhàng kể lại giấc mơ mà bà đã trải nghiệm đêm qua,  điều đó lý giải tại sao bà biết tên Khúc Hy và biết anh từ đâu tới.
Bà cũng biết chồng mình đã quy tiên, để giữ gìn thành quả tụ linh của ngọc bội. Và khi Khúc Hy trao bà cái tráp bạc, bà rất trân trọng đón lấy rồi quay sang Quốc Huy dặn dò:
- vật thiêng này chỉ định ba vị tiền vương Giao Châu, con phải dốc tâm rèn luyện đạo tâm để trao vật đúng người. Ta đã gần về với tổ tiên, không thể đợi lâu để gặp mặt kẻ hiền thật là đáng tiếc
Buổi tiệc chưa tàn chợt nghe tiếng vó ngực ngày một gần, Hy sờ tay chuôi gươm, Du Khiết Tâm cười nói vui vẻ:
- chúng ta có khách La mật giáo, chớ bồn chồn lo lắng.
- sao tiền bối biết là người La mật
- chứ chờ xem
Quá nhiều điều bất ngờ trong đêm đầu tiên trở lại cố hương, Hy không tin vào mắt mình khi song lữ hiệp khách tiến vào sảnh trước. Nhìn Bát Thức có vẻ bồn chồn muốn bàn ngay với Hy chuyện riêng La mật, lão bà Du Khiết Tâm điềm đạm mời khách:
- tiệc vẫn còn mong Lý thí chủ cùng phu nhân tự nhiên
Hai người tròn xoe đôi mắt, vì chưa giới thiệu mà gia chủ đã tường tận nhân thân tân khách.
-