Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 107 : Ám sát (2)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Tiêu Mông Hiên cười nói :



"Tiêu mỗ đã cáo lão hồi hương, hôm nay chỉ là một thường dân áo vải mà thôi. "



Thiếu nữ phía sau đưa cho hắn một chén rượu, Tiêu Mông Hiên hai tay dâng lên trước mặt ta, nói :



"Chén thứ nhất kính Bình vương năm đó chịu nhục, tự thân vào quốc gia hổ lang, hóa giải nguy cơ chiến hỏa cho Đại Khang ta. "



Tiêu Mông Hiên lại đem cho ta chén thứ hai :



"Chén thứ hai, kính Bình vương đã không thể ý tới an nguy của bản thân khi Khang Tần đang chiến tranh, tự mình tới Tần đô tìm lại hòa bình cho Đại Khang, để cho bách tính Đại Khang không phải chịu chiến hỏa liên miên. "



Ta cầm mấy bát rượu uống cạn sạch .



Tiêu Mông Hiên lại dâng lên chén thứ ba, hắn cung kính quy xuống đất, ta cuống quít nâng hắn dậy, nói :



"Tiêu tiên sinh sao lại phải hành trọng lễ như vậy. "



Tiêu Mông Hiên kích động nói :



"Khi còn sống Tiêu mỗ tận lực biên soạn Khang sử, từ khi Đại Khang lập quốc cho tới nay, mỗi việc lão phu đều có nghiên cứu qua, hiện nay Đại Khang đã như một bệnh nhân đang hấp hối. "



Hắn hạ giọng nói :



"Bình vương có biết hay không, bây giờ người đã là sự hi vọng của Đại Khang rồi đó. .. "



Hắn giơ cao bát rượu lên đỉnh đầu, tất cả bách tính đồng thanh hô lên :



"Bình vương thiên tuế, mời dùng rượu!"




Ta thầm kêu không ổn, lập tức ngả người về phía sau theo bản năng, người ta dán sát vào lưng ngựa .



Mới tránh thoát được loạt tên thứ nhất, thì loạt tên thứ hai đã bay tới .



Đồng thời thiếu phụ kia cũng cầm lấy chùy thủ điên cuồng lao tới vị trí của ta .



Ta nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bật lên khỏi lưng ngựa, trường đao trong tay đẩy mấy mũi tên kia ra, nhưng không cách nào tránh được chùy thủ của thiếu phụ .



Thân hình chỉ kịp nghiêng sang bên một cái, tránh thoát khỏi một kích trí mạng, nhưng vạt áo trước ngực đã rách toang, lưu lại một vết máu thật dài .



Nếu như không phải ta phản ứng kịp, thì đã bị thiếu phụ này đâm thủng ngực .



Tiểu hài đồng kia bắn hết tên, lập tức rút chùy thủ, thân pháp của nó linh động tới cực điểm, thân hình thấp bé bốc lên giữa không trung, giống như quỷ mị lướt tới. Trên mặt của nó chẳng có chút ngây thơ nào, hóa ra đây là một người lùn .



Đường Muội lập tức quay về ngăn thiếu phụ kia lại, đao phong rung lên, quang ảnh đầy trời cuốn lấy người thiếu phụ .



Ta cảm thấy miệng vết thương không có bất luận đau đớn gì, mà lại có một cảm giác tê tê, trong lòng ta không khỏi cả kinh, lẽ nào trên chùy thủ của thích khách này có kịch độc?



Lửa giận trong lòng ta hoàn toàn bị kích khởi, trường đao trong tay giống như biển giận sóng dữ toàn lực chém tới tên người lùn .



Tên người lùn kia thấy thế đao của ta mạnh mẽ, không dám cứng rắn va chạm, mũi chùy thủ vừa chạm vào thân đao, thân hình lập tức trượt về phía sau .



Phía sau truyền đến một tiếng quát, Vân Na xuất hiện ngăn cản lối đi của hắn, ta ngưng tụ toàn bộ lực lượng chém tới đỉnh đầu của hắn. Tên người lùn kia sợ đến sắc mặt tái nhợt, khổ nỗi không có đường thối lui, đành phải dùng chùy thủ đỡ một đao .



Trường đao chém gãy cái chùy thủ, theo đó mà lia xuống, thân hình thấp bé của hắn lập tức phân thành hai khúc .



Vân Na thấy thảm trạng trước mặt, có chút không đành lòng nhắm đôi mắt đẹp lại .