Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 108 : Ám sát (3)
Ngày đăng: 03:17 20/04/20
Từ xa xa truyền tới tiếng kêu vỡ tim nát phổi của thiếu phụ :
"Thu Lãng!"
Nàng bỏ qua Đường Muội trước mắt, liều lĩnh công về phía ta .
Đường Muội làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, xoay ngược chuôi đao đánh ngay vào hậu tâm của thiếu phụ kia, thiếu phụ kia thét lên một tiếng, ngã vào trên mặt đất .
Đường Muội kề trường đao vào cổ nàng, ta lạnh lùng nháy mắt với hắn, Đường Muội hiểu ý, xoay tay cứa vào cổ nàng một nhát .
Với ta mà nói, lưu lại người này sống cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, quan trọng là chủ mưu ở phía sau. Hơn nữa lưu lại cũng chỉ làm cừu hận của đối phương với ta càng tăng lên mà thôi .
Giết chết thích khách cũng là một loại biểu hiện, ý ta là không muốn biết chủ mưu ám sát ở phía sau, đối phương sẽ không cần phải lo lắng tính kế gì thêm nữa, lưu lại cho đối phương một con đường thì mình cũng còn lại một mảnh đất sống .
Bốn gã thích khách áo xám cũng không chạy thoát được sự liên hợp với Đột Tạ và Lang Thứ, bỏ mạng tại chỗ .
Tuệ Kiều kiểm tra vết thương cho ta, may mà độc trên chùy thủ chi là loại độc bình thường, sau khi xử lý băng bó xong, thì đã không còn gì đáng ngại nữa .
Ung vương hoang mang chạy tới bên người ta, ta cũng không muốn cho hắn biết thương thế thực sự, giả bộ suy yếu .
Ung vương kinh hoảng nói :
"Chuyện này… còn vương pháp nữa sao. .. lại dám công khai ám sát Hoàng chất ở trong Khang Đô, nếu như. .. để ta điều tra ra ai làm chuyện này, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn. "
Ta mỉm cười nói :
"Hoàng thúc không cần truy cứu, cho dù có tra ra chân tướng cũng chẳng có chứng cứ gì chứng minh cả. "
Ung vương căm phẫn nói :
Dịch An và Duyên Bình hai nàng đang khóc chạy tới, trong tay Duyên Bình còn cầm một cái bao, hiển nhiên là mới chạy từ trong cung ra đây .
Hai người quy xuống trước mặt ta, khóc nói :
"Tiểu chủ nhân. .. người cuối cùng cũng đã trở về. "
Hai người này đã chiếu cố ta từ nhỏ, trong tâm ta cũng coi họ như là thân nhân, nên cuống quít nâng họ dậy, ôm lấy hai người .
Dịch An lau nước mắt nói :
"Mấy năm nay không thời khắc nào chúng nô tài không mong chủ nhân trở về, ông trời đúng là có mắt, đã mang chủ nhân bình yên trở về đây. "
Vân Na lặng lẽ liếc mắt với ta một cái, cùng Tư Hầu, Tuệ Kiều lui ra ngoài, tạo cho ba người chúng ta có một không gian riêng để trò chuyện .
Duyên Bình rưng rưng nói :
"Tiểu chủ nhân rốt cục cũng trưởng thành, nếu như nương nương ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng. "
Nhớ tới mẫu thân ta, Duyên Bình không nhịn được mà rơi lệ .
Ta cười lau nước mắt giúp Duyên Bình, nói :
"Duyên Bình, chúng ta gặp mặt là một chuyện mừng lớn, sao ngươi lại khóc như vậy?"
Duyên Bình lau nước mắt nói :
"Nô tỳ là thật cao hứng. "