Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 12 : Thuyết Khách (thượng+trung+hạ)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Dận Không thấy Tiến Tứ Hải, đúng lúc hắn đang cùng một vị bắng hữu câu cá bên hồ. Giữa trưa, nhưng trời không có nắng, gió từng cơn dịu mát, bầu trời đầy mây, cảnh tượng xung quanh vô cùng u nhã



Tiền Tứ Hải vẫn như bình thường, trên người khoát một bộ trang phục lòe loẹt, bên ngoài là cái trường bào màu tím, bên trong áo lông màu đen, thắt lưng đeo phỉ thúy ngọc bội, thân mình mập mạp đầy tục vị kim tiền, vị bằng hữu kia thì ngược lại, thân mặc trường sam màu xanh, chân đi giày vải, trông có vẻ giống như một ngư ông đích thực



Thấy Dận Không đi tới, hai người cũng không chú ý, ánh mắt tập chung lên mặt nước trên hồ



Tiền Tứ Hải hô lớn một tiếng ;



-Tới!



Tay giơ cao, cần câu cong lại như giương cung, trên mặt nước một con cá lớn đang cố hết sức vùng vẫy, tả xung hữu đột, chẳng mấy chốc bọt nước văng tung tóe khắp nơi.



Người áo xanh không hề chú ý đến biến hóa bên cạnh, mắt vẫn tập chung nhìn mặt nước, tay cầm câu bất động lộ vẻ trấn tĩnh cao thâm. Nguồn: https://truyenfull.vn



Con cá lớn sau một hồi vùng vẫy đã cắn đứt dây, ngậm theo lưỡi câu, lặn xuống hồ, Tiền Tứ Hải hô lên một tiếng mất mác, buông cần câu rơi trên mặt đất, lúc này hắn mới cười cười, nhìn Dận Không nói:



-Thì ra là Bình vương điện hạ!



Dận Không mỉm cười nhìn hắn gật đầu, đang muốn nói chuyện, thì thấy người áo xanh đứng lên, tay cầm câu từ tốn, thu thã tự nhiên, sau khoảng thời gian dùng một chun trà, hắn đã thành công kéo lên bờ một con cá thật to.



Tiền Tứ Hải hâm mộ nói;



-Quản huynh câu kỹ cao siêu, tiểu đệ tự thẹn không bằng.



Người áo xanh cười nhạt, đem con cá xâu lại, hướng Tiền Tứ Hải nói:



-Nhiều năm như vậy mà tính kiên nhẫn của ngươi vẫn không tiến bộ



Nghe lời vừa nói, Dận Không thầm nghĩ: " Không biết người này có thân phận như thế nào, mà giọng nói có vẻ đang giáo huấn một vãn bối đối với một người như lão Tiền"



Tiền Tứ Hải ra bộ dáng thụ giáo, miệng quát, tay quơ gọi người hầu lại lấy cá



Hai người cùng đi rữa tay, sau đó đi đến trước mặt Dận Không, Tiền Tứ Hải hướng hắn giới thiệu nói:



-Vị này là người mà hoàng hậu mới nhận làm nghĩa tử, Đại Khang Bình vương



Sau đó hắn hướng vị áo xanh nói:



-Còn vị này là Tề quốc Quản Thư Hành, Quản tiên sinh



Trong lòng Dận Không thầm kinh hãi, đối với hắn, Quản Thư Hành, cái tên này không hề xa lạ.Bốn phú thương đệ nhất thiên hạ chính là Khang quốc Hàn Bách Thọ, Tấn quốc Phan Thọ, Tần quốc Điền Tuấn, vị thứ tư chính là Tần quốc Quản Thư Hành, bốn người này nắm giữ hầu hết các mạch kinh tế của tám nước, chẳng trách Tiền Tứ Hải có thái độ cung kính như vậy.



Quản Thư Hành cười nói:



-Thì ra là Đai Khang Bình vương, Quản mỗ đã sớm nghe Tứ Hải huynh khen ngợi thiếu niên anh tuấn, hôm nay thấy được quả nhiên phi phàm



Mặt Dận Không có chút nóng lên, Tiền Tứ Hải cùng hắn chỉ có một lần tiếp xúc chính là cái đêm hoang đường tại Bách Hoa lâu, loại chuyện như vậy, lão tiền kia không lẽ lấy ra tuyên dương chứ?



Tiền Tứ Hải cười cười, chỉ mái lâu che mưa gần hồ nói:



-Chúng ta tới chổ phía trước nói chuyện



Tại mái lâu mộc mạc, sớm đã chuẩn bị rượu, ba người ngồi xuống, Tiền Tứ Hải cười nói:



-Hai đại gia chờ chút, cá làm xong sẽ lập tức mang lên



Dận Không mỉm cười nói;



-Xem ra hôm nay, Dận Không có khẩu phúc rồi!



Quản Thư Hành cầm bầu rượu lắc lắc, rồi nói:



-Tứ Hải huynh quả thật là keo kiệt, Quản mỗ từ Tề quốc xa xôi đến đây, chỉ mang ra một chút rượu này đãi khách, thiệt là…



Lão Tiền xấu hổ cười nói:



-Tiền mỗ khi nào là người nhỏ mọn, đây là rượu Bồ Đào đem từ Tây Vực đên, mỗ liền lấy ra một nữa để đãi khách hôm nay đó.



Quản Thư Hành ha hả cười nói:



-Nói chơi mà thôi!Tứ Hải huynh chớ có để ý



Lão Tiền lúc này mới hướng Dận Không nói:



-Bình vương làm sao biết Tiền mỗ ở chổ này?



-Dận Không đã ghé qua quý phủ, nghe quản gia quý phủ nói, Tiền tiên sinh đang ở đây, liền đi tới nơi này



Dận Không trả lời



Lão Tiền gật đầu nói:



-Chẳng hay Bình vương kiếm mỗ là có chuyện gì quan trọng ??



Dận Không liếc Quản Thư Hành, không trả lời Tiền Tứ Hải



Lão Tiền thấy vậy liền cười nói:



-Không ngại, Quản thư sinh với ta là hảo bằng hữu, Bình vương có chuyện gì xin cứ nói.



Quản Thư Hành đứng dậy nói:



-Quản mổ qua bên đó, coi bọn người kia làm cá.



Nói xong, liền cất bước về phía đám người hầu đang làm bếp



Nhìn bóng Quản Thư Hành rời khỏi, Lão Tiền quay lại hướng Dận Không nói:



-Bình vương có chuyện gì xin mời nói.



Dận Không lạnh nhạt cười nói:



-Dận Không tới gặp Tiền tiên sinh, chính là bàn về một việc mua bán



Lão Tiền hai mắt sáng ngời, nói:



-Mỗ xin rữa tai lắng nghe.



-Tiền tiên sinh chắc cũng nghe đến Tĩnh hải Điền thị?



Thân hình mập mạp của Tiền Tứ Hải có chút run động. Điền thị cùng với Quản Thư Hành có thể nói là phú địch quốc ngang tầm.Tiền Tứ Hải tại Tần đô ,người so với hắn về tài sản, có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn so với hai vị kia thỉ chỉ như đom đóm với trăng



Lão Tiền liền nói:



-Theo mỗ được biết,Điền Tuấn đã bị sung quân tại biên cương phía bắc…



Dận Không cười nhỏ một tiếng, thấp giọng nói:



-Nhưng diêm trường của Điền Tuấn thì vẫn còn….



Tiền Tứ Hải là thương nhân xuất sắc, lời vừa nghe, hắn lập tức nhận ra có mùi kim tiền, khuôn mặt có chút căng thẳng,chứng tỏ trong lòng đang khẩn trương



Dận Không cầm chén tra trên bàn, uống một ngum, chầm chậm nói;




-Lần đầu tiên gặp Bình vương, liền biết điện hạ không phải là nhân vật trong ao tù, xem ra ánh mắt của Tiền mỗ quả nhiên không sai, tiền đồ của Bình vương thật không thể tính được



Dận Không cố ý thở dài một hơi :



-Dận Không bất quá chỉ là một kẽ mang thân phận chất tử, tại Đại Tấn chính là một kẽ tù đồ, làm gì mà có tiền đồ chứ



Tiền Tứ Hải nói:



-Bình vương cần gì quá khiêm tốn, Tần đô có người nào không biết, hoàng hậu đã nhận ngài là nghĩa tử, sau này mong Bình vương chiếu cố nhiều cho Tiền mỗ này



Trong lòng Dận Không cũng cảm thấy có chút đắc ý, dựa vào Tinh hậu, chính là dựa vào một ngọn núi lớn, nếu không như vậy, lão Tiền sao lại khách khí với hắn như thế. Hắn nhận ra tiền đồ của mình gắn chặt vào tiền đồ của Tinh hậu mẫu tử



Đi vào đại môn của Bách Hoa lâu, liền thấy một bóng dáng diễm lệ đang đứng đón, Dận Không liền nhận ra mỹ nữ này chính là Bách Hoa lâu lão bản Mộ Dung Yên Yên



Mộ Dung Yên Yên vận trang phục màu xanh, khoát bên ngoài chiếc ao lông cừu màu trắng, toát ra dung trang làm động lòng người. Nàng thản nhiên cười nói:



-Bình vương điện hạ, lâu quá không gặp!



Âm thanh khàn khan, nhưng lại có một chút mê lực đặc thù, tựa như đôi tay nhỏ bé đang vuốt nhẹ cõi lòng



Tiền Tứ Hải ha hả cười nói:



-Mộ Dung lão bản trong mắt chỉ có Bình vương, chẳng lẻ không thấy Tiền mỗ



Mộ Dung Yên Yên ôn nhu cười:



-Tiền lão bản nói đùa, trong mắt Yên Yên mỗi vị khách vào Bách Hoa lâu đều vô cùng cao quý, nàng trả lời Tiền Tứ Hải mà hình như hướng tới Dận Không, hắn thầm nghĩ : " Xem ra từ lúc Tinh hậu nhận làm nghĩa tử, địa vị của ta quả nhiên có chút cân lượng tại Tần đô này"



Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:



-Nghĩa phụ đang đợi tại Yễm Nguyệt Các



Dận Không ngẫng ra, không nghĩ tới Mô Dung Yên Yên này lại có quan hệ như vậy với Quản Thư Hành, Lão Tiền cũng không nói trước cho hắn



Dận Không cùng Tiền Tứ Hải và Mộ Dung Yên Yên, đi lên Yễm Nguyệt Các, trang trí bên trong so với lần trước hoàn toàn bất đồng, hoa lan treo khắp nơi ,tỏa ra mùi hương thơm ngát



Đại sảnh lúc trước giờ không còn, chỉ thấy cái bàn gỗ đặt giữa không gian đầy hoa thơm, Quản Thư Hành mặc bộ áo màu xám, đang ngối cười mỉm.



Dận Không cuốn quít bước tới nói:



-Dận Không đến trể, mong Quản tiên sinh thứ lỗi



Quản Thư Hành cười nói:



-Có thề mời Bình vương tới, Quản mổ đã rất vinh hạnh, nếu ngồi đợi đến ngày mai, Quản mỗ cũng vui lòng



Bốn người ngồi xuống



Vốn tưởng như lần trước, có mỹ nữ theo hầu, nhưng lần này ngoài Mộ Dung Yên Yên thì không còn ai khác



Mộ Dung Yên Yên đã cởi bỏ cái áo khoát lông cừu, ngồi cạnh Dận Không, toàn thân toát ra mùi thơm dìu dịu. Thân thể mềm mại, đường cong ẩn hiện sau lớp lụa trắng, làm hắn liên tưởng tới cảnh tượng được ôm trong lòng cái thân hình này



Thức ăn toàn bộ là đồ chay, bày biện công phu đẹp mắt, làm cho thực khách không đành lòng mà xuống đũa, Tiền Tứ Hải nhịn không được kháng nghị nói:



-Quản huynh rõ ràng biết Tiền mỗ vô nhục không vui, lại đi chuẩn bị toàn là đồ chay?



Quản Thư Hành cười nói:



-Ngươi không nên oán trách ta, chuyện này ta đem giao hết cho nghĩa nữ, ngươi có cái gì bất mãn thì cứ tìm nó



Mộ Dung Yên Yên rót rượu cho moi người xong, dịu dàng nói:



-Thịt cá ăn nhiều cũng không tốt, lấy dáng người Tiền lão bản chẳng lẻ lại thiếu thịt cá



Tiền Tứ Hải nói:



-Mộ Dung lão bản hình như lấy dáng vóc của ta mà trêu đùa?



Mộ Dung Yên Yên cười nói:



-Vóc dáng của Tiền lão bản chính là quỷ khí bức người



Bốn người cùng ha hả cười



Tiền Tứ Hải với tay, lấy chén rượu lên nhấp một ngum, hàng chân mày nhíu lại nói:



-Này! Cái này hình như không phải là rượu



Mộ Dung Yên Yên ôn nhu nói:



-Tiền lão bản không có nghe qua, quân tử uống rượu như uống nước sao?



Tiền Tứ Hải cười khổ nói;



-Ngày trước Quản huynh nói ta hẹp hòi, xem ra so với Mộ Dung lão bản, ta còn thua vài phần



Quản Thư Hành nói:



-Ngươi nào hiểu được, muốn cảm nhận thức ăn chay đúng vị, phải rữa sạch mùi vị còn sót lại trên lưỡi bằng nước trước



Nguyên lại chén nước này dùng để súc miệng, Dận Không bắt trước Quản Thư Hành súc miệng,sau đó hai mĩ tì đi tới, đem khăn cho mọi người lau tay



Tiền Tứ Hải nói:



-Ăn bửa cơm mà phải phiền toái như thế này, sớm biết như thế, Tiền mỗ mời mọi người tới Đức Hưng lâu ăn thịt nướng



Mộ Dung Yên Yên nói:



-Vị đầu bếp này được mời từ Đại Khang tới, thức ăn chay do người này làm có thể nói là đệ nhất thiên hạ



Dận Không nghe vậy liền thốt lên:



-Mộ Dung cô nương nói chính là Quách Mộ Giả?



Mộ Dung Yên Yên nói:



-Bình vương nói đùa, Quách Mộ Giả sớm đã từ thế, vị ta mời tới đấy chính là cháu ruột Quách Tử Tĩnh



Đôi mắt xinh đẹp sáng lên, cười nói:



-Bình vương ở Đại Khang nhiều năm, chắc là biết người này?



Dận Không cười nói;



-Lúc còn nhỏ, ta may mắn từng thưởng thức qua tay nghề của Quách Mộ Giả tiên sinh, mĩ vị còn nhớ tới tận bây giờ, về phần vị truyền nhân này, ta chưa từng nghe qua, càng vô duyên thưởng thức qua tài nghệ



Mộ Dung Yên Yên nói:



-Tay nghề của người này có thể nói là chân truyền của Quách Mộ Giả lão tiên sinh, Bình vương hôm nay có thể thưởng thực để xem rõ thực hư



Nữ lang này rất có tâm kế, cố ý mời một đầu bếp tại Đại Khang, cố ý giãi trừ cảnh giác của Dận Không, nhằm kéo gần khoảng cách lại