Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 13 : Huyền Cơ (thượng+trung+hạ)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Tài nghệ của Quách Tử Tĩnh quả nhiên vô cùng phi phàm, từng loại thực phẩm vô cùng đơn giản, qua tay hắn chế biến, bổng trở thành một món ăn cực phẩm, hơn nữa cách trang trí món ăn lại vô cùng tinh xảo



Tiền Tứ Hải, mới đầu còn chê khen, sau khi ăn thử, liền như hổ cuốn báo vồ, đũa gắp liên miên không dứt. Quản Thư Hành ngoài uống rượu, đàm luận về cảnh vật, phong tục tập quán tám nước vẫn không nói ra mục đích mời Dận Không đến hôm nay



Cơm no rượu say, Tiền Tứ Hải thoải mái ngả lưng vào ghế, miệng cười nói:



-Thật không thể nào nghĩ ra, món chay lại có thể ngon đến như vậy, Tiền mỗ thật sự cảm thấy tâm trí thanh thản, tràn đầy khí lực. Có câu nói: "No bụng xuất dâm ý", trong đầu mỗ bây giờ toàn là hình dáng của Viên Viên và Phi Yến



Mộ Dung Yên Yên nhịn không được nhíu hàng chân mày xinh đẹp, nàng cực kì bất mãn với cách ăn nói thô tục của lão Tiền Quản Thư Hành cười nói:



-Đêm nay Quản mỗ làm chủ đãi khách, Tứ Hải huynh cứ vui chơi thỏa thích.



-Cám ơn!



Nói xong, Tiền Tứ Hải loạng choạng đứng dậy, dáng trông có vẻ đã say, hướng cửa ngoài đi ra.



Mộ Dung Yên Yên, liền nhân cơ hội này đứng dậy nói:



-Yên Yên đi xem chút!



Quản Thư Hành gật đầu, Dận Không nhận ra, Tiền Tứ Hải cùng Mộ Dung Yên Yên trước sau rời đi, chính là tạo cơ hội cho Quản Thư Hành nói chuyện riêng với hắn



Quản Thư Hành cùng Dận Không đối ẩm một chén, mỉm cười nói:



-Bình vương có biết nguyên nhân Quản mỗ lần này đến Tần?



Dận Không lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng Quản Thư Hành, tựa hồ đang chờ giãi thích



Quản Thư Hành nói:



-Bình Vương có còn nhớ, lúc tại Khang đô có gặp qua một vị tiên sinh tên là Tào Duệ



Hai mắt Dận Không ngời sáng, liền nhớ lại đêm tao ngộ gặp Tào Duệ, nếu người này không viết cho hắn một chữ " tù" thì chắc Dận Không cũng không dám chủ động sang Tần làm vi chất, Dận Không gật đầu nói:



-Tào tiên sinh là thế ngoại cao nhân, lưu lại cho Dận Không ấn tượng rất sâu sắc



Quản Thư Hành cười nói:



-Tào Duệ quả là tài nghệ kinh thế, hắn cùng mỗ là hảo bằng hữu lâu năm



Dận Không mừng rỡ nói:



-Quản tiên sinh là bằng hữu của Tào tiên sinh, vậy chắc biết Tào tiên sinh hiện đang ở đâu?



Từ đáy lòng, Dận Không vô cùng muốn gặp lại Tào Duệ một lần nữa, lúc này hắn rất cần một người có năng lực như vậy để chỉ đường dẫn lối



Quản Thư Hành nói:



-Vị bằng hữu này của mỗ như thần long thấy đầu nhưng không thể thấy đuôi, mỗ bây giờ cũng không biết hắn đang ở phương nào



Ánh mắt Dận Không toát lên vẻ thất vọng



Quản Thư Hành nói:



-Nữa tháng trước, trên đường mỗ sang Tần có gặp lại Tào Duệ, hắn có nhắc đến điện hạ với ta, nói là điện hạ hung hoài chí lớn, tương lai có thể thành bá nghiệp



Nét mặt bối rối, những lời của Quản Thư Hành vừa nói, khiến Dận Không hơi ngờ vực



Tựa hồ nhìn thấy được suy nghĩ của hắn, Quản Thư Hành mỉm cười nói:



-Mỗ còn biết, Tào Duệ có đưa cho Bình vương điện hạ một bức Xuân Cung đồ



Nhắc rới bức họa, Dận Không liền xác định Quản Thư Hành cùng Tào Duệ chắc chắn có quan hệ, liền mỉm cười gật đầu nói:



-Chính xác là có chuyện này!



Quản Thư Hành ánh mắt thoáng cho chút kích động, nhưng lập tức biến mất, khẽ vuốt chòm râu nói:



-Bức họa Xuân cung đồ đó, mỗ từng nhiều lần muốn mượn xem qua, nhưng chưa bao giờ được hắn đáp ứng, chẳng biết điện hạ có thỏa mãn yêu cầu này của mỗ hay không?



Dận Không thầm nghĩ: " Bức họa này nếu là bức Xuân cung đồ bình thường, người như Quản Thư Hành làm sao có thể coi trọng, chẳng lẻ bên trong còn có điều bí mật"



Bên trong suy nghĩ, nhưng bên ngoài vẻ mặt vẫn bình yên, từ từ nói:



-Thật sự là không khéo, bức họa đó ,vãn bối lại không mang theo, hiện đang để trong cung tại Đại Khang



Quản Thư Hành vẻ mặt thất vọng nói:



-Nếu như thế, Quản mỗ với bức họa này thật vô duyên



-Nếu Quản tiên sinh thích bức họa đó, chờ lúc vãn bối trở về Khang quốc, lập tức lấy nó tặng cho tiên sinh



Dận Không ra vẻ vô cùng khẳng khái



Quản Thư Hành cười khổ nói:



-Mỗ xin cảm tạ Bình vương trướ



Dận Không đang muốn tìm hiểu bức họa kia có gì bí mật, liền hỏi một câu:



-Quản tiên sinh thích bức họa đó, phải chăng là muốn học phòng thuật?



Quản Thư Hành cười nói:



-Mỗ năm nay đã sáu mươi ba, đối với việc nam nữ đã sớm không còn hứng thú, sỡ dĩ muốn thấy bức họa, là làm theo yêu cầu của một vị bằng hữu đã khuất.



Quản Thư Hành lấy cái lí do này nói ra, Dận Không biết không thể từ lão, biết cái bí mật bức họa, bèn không hỏi nữa



Có lẽ thấy không còn có cơ hội xem bức họa kia, Quản Thư Hành nhất thời mất hứng nói chuyện, hai người trông giây lát đột nhiên trầm mặc



Một lúc sau ,Mộ Dung Yên Yên quay lại,Dận Không đứng dậy cáo từ, Quản Thư Hành liền đứng dậy giữ lại:



-Đêm cũng đã khuya, sao Bình vương không nghĩ lại qua đêm?



Dận Không cự tuyệt nói:



-Ngày mai, vãn bối còn phải vào cung diện kiến hoàng hậu, nên tối nay phải chuẫn bị một chút



Nghe hắn nói như thế, Quản Thư Hành biết không thể nói gì khác, đành im lặng



Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói:



-Để ta tiễn Bình vương!



Dận Không gật đầu, hướng Quản Thư Hành cáo từ, hai người cùng bước xuống lầu. Ngoài sân, hắn không thấy xe ngựa của Tiền Tứ Hải, liền biết hắn giã bộ kiếm cớ tìm kỹ nữ đã về trước



Mộ Dung Yên Yên, chỉ tay vào cổ xe ngựa sang trọng nói:



-Bình vương lên xe của ta trở về!



Hắn gật đầu, lên xe ngựa. Mộ Dung Yên Yên cũng lên theo



Thấy vậy, Dận Không mỉm cười nói:



-Mộ Dung cô nương chắc có chuyện muốn nói với ta?



Đôi mặt đẹp của Mộ Dung Yên Yên thoáng chút bối rồi, thấp giọng nói:



-Yên Yên quả là có chút chuyện muốn nói với Bình vương điện hạ



Đêm xuống, sương mù phủ khắp Tần đô, cổ xe tứ mã chậm rãi xuyên làn sương. Dận Không cùng Mộ Dung Yên Yên lần đầu gặp riêng với nhau, dưới ngọn đèn thủy tinh chập chờn sáng tối, khuôn mặt nàng càng trở nên xinh đẹp một cách kỳ bí, hắn không hiểu vì sao, một nữ tử như nàng lại đi làm lão bản chốn thanh lâu




Yên Lâm tựa hồ đã khôi phục lại tinh thần, nước mắt sớm đã lau khô, nhưng trên ánh mắt vẫn còn chút u sầu



Nàng hướng tới bên cạnh Dận Không ngồi xuống, cung nữ đem bình tra đặt lên bàn, sau đó yên lặng lui ra.



Yên Lâm châm đầy chén trà cho hắn, ra hiệu bảo dùng trà, Dận Không cười cười, nhấc chun trà lên, nhưng chỉ chạm môi, không uống cạn. Đối với Yên Lâm hắn luôn đề phòng, nàng đối với hắn hận tới tận xương tủy, đột nhiên thay đổi thái độ ăn nói nhẹ nhàng, làm hắn hơi nghi ngờ



-Chẳng biết công chúa đã chuẩn bị xong lễ vật chưa?



Dận Không mỉm cười nói



Yên Lâm cười nói:



-Đã chuẫn bị xong



Tay chỉ chun trà trên tay Dận Không nói:



-Mời dùng trà!



Dận Không băn khoăn, nàng nhiều lần mời hắn dùng trà, thái độ lại ôn nhu lễ phép so với trước kia quả là một trời một vực, trong này tất có điều cổ quái



Bên ngoài vẫn tỏ vẻ không ngu ngơ không biết, tay trái hắn nhẹ nhàng cởi bỏ miếng ngọc bội Tinh hậu ban tặng, thừa dịp nàng không chú ý, hắn thả rơi trên mặt đất



-A!



Dận Không giả bộ kinh hoàng kêu to một tiếng



Yên Lâm cúi xuống mắt đất nhìn thấy, liền khom người lượm giùm hắn, nhân cơ hội này hắn liền đổi vị trí hai chun trà



Nhận lấy Long bội từ tay Yên Lâm, ra vẽ kinh hãi, mắt xem xét miếng ngọc bội, miệng nói:



-Tạ ơn trời đất!



Yên Lâm cũng thất kinh nói:



-Nếu Long bội bị phá hủy, Cẩn thận cái đầu của ngươi



Dận Không ngượng ngùng gật đầu.



Dận Không cùng Yên Lâm ngồi xuống ghế, Yên lâm nâng chun tra lên, hắn âm thầm cười trộm, ả công chúa biến thái này dùng thủ đoạn này đối phó hắn, bây giờ gậy ông đập trúng lưng ông.



-Cửu công chúa! Mời dùng trà!



Dận Không cung kính nói



Nhìn Dận Không uống cạn chun trà, Khuôn mặt Yên Lâm hiện lên nét cười đắc ý, nàng uống cạn chun trà, trên tay, ánh mắt bổng lộ ra nét hung dữ nói:



-Dận Không!



Dận Không cười nói:



-Công chuá có chuyện gì cần phân phó?



Yên Lâm đứng dậy đi tới trước mặt hắn nói:



-Dao Như là người bình sinh ta yêu quý nhất, thế là người cư nhiên hoành đao đoạt ái cướp đi!



Nét mặt Yên Lâm trông có vẻ giận tới cực điểm, đôi gò bồng đào cao cao phía trước không ngừng phập phồng



Dận Không bình tĩnh không chút bối rối trả lời:



-Công chúa đã chuẩn bị hôn dự, hà cớ gì lại dây dưa chuyện này.



Yên Lâm cả giận nói:



-Dâm tặc! Yên Lâm ta nếu không chiếm được thứ gì, thì bất luận kẽ nào cũng không thể có được



Cắn chặt môi dưới, mắt phượng trợn tròn, bộ dáng muốn một kiếm giết Dận Không, nội tâm hắn chợt run lên, kinh hoàng nói:



-Ngươi… Muốn làm cái gì?



Yên Lâm đắc ý cười nói:



-Ngươi yên tâm, ta không muốn một kiếm giết chết ngươi



Ánh mắt nàng nhìn chun tra trên bàn của hắn nói:



-Dận Không! Ngươi mặc dù giảo hoạt, lần này lại lọt vào tay ta. Chun tra vừa rồi ta đã bỏ " Lạc hồn như ý tán" chỉ chốc lát nữa, dược tính sẽ phác tác, ngươi sẽ bị mất đi nhân tính



Chứng kiến bộ dáng làm như kinh hãi của Dận Không, đôi mắt đẹp của nàng sáng ngời



Dận Không ra vẻ bộ dáng giận dữ nói:



-Yên Lâm! Ngươi quả là hèn hạ!



Yên Lâm mỉm cười nói:



-Ngươi mất đi nhân tính, lúc ấy sẽ hành xữ bất kính với ta, chỉ cần ta lên tiếng kêu cứu…



Yên Lâm đột nhiên xém chiếc áo trên người, lộ ra bờ vai trắng ngần, miệng nói:



-Dận Không! Ý đồ vô lễ với công chúa chính là tử tội, đến lúc đó sợ rằng mẫu hậu cũng không bảo vệ được ngươi. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trong lòng thầm than, mình vô cùng may mắn, nếu hắn không phát hiện ra thái độ của nàng có chút thay đổi mà đề phòng, thì lần này tội không thể tránh



Hắn lạnh lùng nói:



-Công chúa bày mưu tính kế, có nghĩ tới chính mình lại mắc cái bẫy do mình bầy ra không?



Yên Lâm cười nói:



-Chết trước mắt mà còn tỏ vẻ!



Nàng đưa tay xé cái quần, lộ ra cái quần lót màu đỏ bên trong cùng với đôi chân trần mê người



Yên Lâm nói:



-Chỉ cần ta la lên một tiếng, ngươi….



Giọng nói của nàng đột nhiên run rẫy, khuôn mặt đang tươi cười, đột nhiên đỏ bừng



Dận Không mỉm cười, đứng lên nói:



-Công chúa quả nhiên là trí tuệ cao thâm, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, của người lại trả lại cho người



Tay Dận Không chỉ trun trà trên bàn, rồi chỉ Yên Lâm nói:



-Chén trà có Lạc hồn như ý tan, hình như công chúa đã uống thì phải



Yên Lâm vô thức đưa tay lên cổ họng, tay còn lại không tự chủ đặt trên ngực nàng



Dận Không nở nụ cười, xoay người đi ra



Dận Không chưa từng nghĩ đến, Yên Lâm đột nhiên ốm cứng hắn lại



Nàng từ nhỏ đã tập võ nghệ, lại dùng toàn lực, nên Dận Không mất thăng bằng, hai người cùng ngã xuống mặt đất



Yên Lâm cười cười, môi anh đào hướng mặt hắn hôn từng hồi, miêng thốt ra từng tiếng rên rỉ mê người



Dận Không kinh hãi thất sắc, vạn vạn lần không nghĩ tới, lạc hồn như ý tán dược lực lại mạnh mẻ đến như vậy