Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 14 : Triền Miên (thượng+trung+hạ)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Dận Không hét lớn:



-Cứu mạng!



Chẳng may Yên Lâm đã sớm an bài các cung nữ và người hầu tại Tú Ninh cung, trừ phi nàng hô cứu mạng, thì bên trong dù phát sinh ra động tĩnh nào cũng không được phép vào, Dận Không khản giọng la hét nhưng vẫn không có tác dụng gì



Rẹt!



Một tiếng vang lên, Yên Lâm đã xe rách trường bào trên người, thân thể ôn nhu mềm mại nằm sát trên người hắn. Dận Không lúc này mới thấm thía đạo lí "người tính không bằng trời tính". Hắn quên mất nàng có võ công thâm hậu, dưới ảnh hưởng dược lực mất đi bản tính, đem hắn làm công cụ tiết dục



Dận Không trong lòng thầm than khổ, cố gắng giãy dụa hướng cửa cung thoát đi, Yên Lâm miệng thốt lên tiếng cười cuồng tiếu, một tay nắm chặt bả vai Dận Không, lôi hắn trở lại



-Cứu mạng!



Dận Không hô to mấy tiếng liên tục, toàn lực vùng vẫy, nhưng thủy chung không cách nào thoát ra khỏi ma trảo của Yên Lâm, trong chốc lát, cái khố trên người củng bị nàng cởi ra



Yên Lâm nắm chặt vai hắn, đem thân hình nằm sắp đang cố hết sức vùng vẫy, lật ngược lại, nằm đè lên trên, đôi môi nóng bỏng của nàng tìm môi hắn, cái lưỡi thơm ngần tách môi hắn tiến vào



Hai tay Dận Không vẫn cố trườn trên mặt đất, nhưng hạ thể không tự chủ được đã phản ứng



Yên Lâm tựa hồ như điên cuồng, hạ thân nàng siết chặt Dận Không, miệng không ngừng rên rỉ, nhất thời hắn mất đi lý trí cuốn theo sự điên cuồng của nàng



Dận Không không nhớ chính xác, hắn cùng Yên Lâm điên cuồng triền miên bao nhiêu lâu, chỉ khi ánh mặt trời lặn rọi vào đại sảnh chiếu lên hai thân thể đang dính vào nhau



Đôi mắt đẹp của Yên Lâm dần dần khôi phục lại lý trí, ngay lập tức chuyển sang hoảng sợ lẫn xấu hỗ, nàng đột nhiên vung tay lên, hung hăng tát lên mặt hắn một cái, nói lớn:



-Dâm tặc! Ngươi dám….



Lúc này Dận Không trong lòng hối hận đến cực điểm, chuyện phát sinh như thế này không biết làm thế nào để giãi quyết. Yên Lâm tay che ngực, từ trên người hắn đứng lên, hạ thân hoàn mỹ mê người hiện ra ngay trước mặt hắn



Dận Không dùng sức kéo tấm trường bào, mà lúc nảy hai ngươi làm thảm lót để điên đảo, không để ý tới chân của Yên Lâm đang đạp lên, trong nhất thời, tấm trường bào rách toạt ra làm hai



Yên Lâm ánh mắt đỏ ửng, cắn chặt môi, bộ dáng tựa hồ đang chịu ủy khuất đến cực điểm, Dận Không nhìn trên trường bào, thấy một chút máu hồng, thì ra ả biến thái công chúa này vẫn còn tấm thân xử nữ



Một tay cầm nữa tấm trường bào che lại những chổ cần che trên cơ thể, một tay tháo từ trên tường xuống một thanh trường kiếm. Dận Không thấy vậy cuốn quít từ mặt đất đứng dậy, lớn tiếng nói:



-Ngươi muốn làm gì?



Yên Lâm vừa xấu hỗ vừa giận dữ nói:



-Ngươi là tên dâm tặc, dám dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm đoạt tấm thân trong sạch của ta, hôm nay ta phải bâm thây của ngươi thành trăm mảnh



Nói xong, nàng xoay mũi kiếm hướng ngực Dận Không đâm tới. Hoảng sợ, Dận Không không kịp mặc quần áo, hướng cửa cung định chạy, miệng nói lớn:



-Yên Lâm! Nếu không phải ngươi hạ dâm dược vào trong trà, như thế nào lại dẫn đến việc này, nếu còn bức ta, ta sẽ trần truồng đi ra ngoài, tìm phụ hoàng ngươi lý luận, xem ra chúng ta ai đúng ai sai?



Dận Không chỉ là nói lời dọa nàng, hắn cũng không có lá gan, toàn thân không mặc gì mà đi ra ngoài



Yên Lâm thương tâm đến cực điểm, buông rơi thanh trường kiếm trên tay xuống mặt đất, miệng khóc rống lên



Dận Không thấy vậy, vô cùng hoảng sợ, nếu người trong Ninh Tú cung nghe được mà xông vào, thấy tình cảnh này, hắn chắc không thể thoát khỏi tử tội, liền cuốn quít nói:



-Cửu công chúa ! Hay là chúng ta đi thay quần ào, sau đó ngồi xuống thương lượng một chút để xử trí việc này như thế nào…



Nước mắt tràn khuôn mặt Yên Lâm, nghe hắn nói, nàng ngẫn đầu lên, tâm tình có vẻ đã tỉnh táo lại một chút, chuyện này chính nàng một tay làm ra, có thể nói là tự làm tự chiu, sát khí trong ánh mắt dần dần vơi đi



Yên Lâm buồn bả, thất thần đi vào phòng thất phía sau, Dận Không trần truồng ngồi trên ghế suy nghĩ cách đối phó



Không bao lâu sau, thì thấy Yên Lâm vận một bộ cung trang màu hồng, ánh mắt u oán đi ra, trên tay cầm bộ y phục của thái giám, ném tới phía Dận Không nói:



-Mau thay nhanh!



Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Yên Lâm lộ vẻ thèn thùng, cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của hắn



Dận Không cảm thấy vô cùng bối rồi, chẳng lẻ sau việc da thịt chi hôn vừa rồi, đã làm ả biến thái công chúa này thay đổi, trở nên yêu thích việc nam nữ hoan lạc, phát sinh hảo cảm đối với hắn



Dận Không liền mặc vào bộ y phục thái giám, Yên Lâm cúi người lượm tấm trường bào rách lên, miệng nhẹ giọng kêu lên một tiếng, đôi chân mày thanh tú có chút nhăn lại, tay nàng vô thức che lại hạ thân



-Ngươi làm sao vậy?



Dận Không ân cần hỏi



Yên Lâm mặt ửng đỏ, thấp giọng gằn từng tiếng nói:



-Cái này không phải do tên dâm tặc nhà ngươi làm hay sao….



Xem bộ dáng thẹn thùng của nàng, trong lòng Dận Không không khỏi rung động, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói:



-Cửu công chúa!



Trong lúc này, hắn biết phải ổn định tâm tư của nàng, nếu để nàng không kiềm được tâm trạng mà tiết lộ ra ngoài hết chuyện này, hậu quả về sau hẳn có thề tưởng tượng ra



Yên Lâm dùng sức thoát khỏi tay hắn, cả giận nói:



-Ngươi….Còn muốn làm gì?



Dận Không thấp giọng nói:



-Dận Không không dám



Ánh mắt Yên Lâm rơi vào tấm trường bào có dính vệt máu hồng, khuôn mặt không nhịn được lại tiếp tục rơi lệ, nàng nghiến chặt răng nói:



-Dâm tặc!



Dận Không sợ nàng lại nổi sát khí, không tự chủ bản thân thối lui về sau



Yên Lâm vươn hai ngón tay, kéo ngay chóp mũi hắn, nói:



-Việc đã đến nước này, vô luận như thế nào ngươi phải cho ta một cái công đạo.



Dận Không cười khổ nói:



-Dận Không ngu muội, không biết cửu công chúa muốn công đạo ,tột cùng là cái gì?



Yên Lâm đi qua đi lại nói:



-Ta muốn ngươi nói với mẫu hậu thu hồi lại thánh chỉ, hủy bỏ hôn sự của ta với Tiết Vô Kị



-Cửu công chúa đã xem trong năng lực của Dận Không rồi, hoàng hậu đã quyết định chuyện này thì không dễ dàng thay đổi



Yên Lâm nhìn thẳng vào mắt Dận Không nói:



-Dận Không! Ngươi chớ quên vừa rồi đã cùng ta làm chuyện gì



Hắn dở khóc dở cười nói:



-Nếu Dận Không không nhớ lầm, vừa rồi rõ ràng là cửu công chúa đã làm chuyện gì đối với ta



Yên Lâm nổi giận, một tay nhéo bả vai hắn, nói:



-Nếu như ngươi không đổi hai chun trà, ta lại cùng ngươi lại đi làm cái chuyện này… loại chuyện này…



Nhắm hai mắt lại, thở dai một hơi hắn nói:



-Dận Không không có nắm chắc việc khuyên bảo hoàng hậu thu lại thánh chỉ, nếu công chúa cố ý bức ta, không bằng nàng một kiếm đâm chết ta




-Nghe nói công tử của tướng quốc Tiết Vô Kị là một thanh niên tuấn kiệt, cửu công chua gả cho hắn, cũng không đến nỗi như vương huynh bi quan.



Yên Nguyên Tông nói:



-Dận Không!Ngươi chính là không biết, mẫu hậu sỡ dĩ đem Yên Lâm gả cho Tiết Vô Kị, dụng ý chính là tạo mối quan hệ tốt với cha con hắn, Lâm nhi chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi.



Ầm thầm bật cười,Dận Không ngoài miệng lại nói:



-Hoàng hậu sỡ dĩ làm như vậy, cũng có nỗi khổ tâm riêng.



Yên Nguyên Tông trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói:



-Khổ tâm? Còn không phải vì giành quyền lực trong triều.



Dận Không nhân cơ hội liền nói:



-Vương huynh nếu biết nỗi khổ tâm của hoàng hậu, sao lại không làm theo ý người?



Yên Nguyên Tông dùng súc vỗ vào lan can thuyền nói:



-Mặc dù ta đối với chính trị không có hứng thú, nhưng cũng biết mẫu hậu cùng hoàng huynh tranh đấu quyết liệt, chuyện Lâm nhi lần này, chính là kế sách của mẫu hậu.



Dận Không gật đầu, Yên Nguyên Tông đối với tình thế hiện này cũng vô cùng hiểu rõ, nhưng kế sách lần này, hắn lại không hoàn toàn biết.



Yên Nguyên Tông nói:



-Không biết mẫu hậu có nghĩ tới, Tiết tướng quốc cùng hoàng huynh trung thành cẩn cẩn, tuyệt đối sẽ không vì hôn sự của con mà thay đổi lập trường



Ánh mắt Nguyên Tông tràn đầy vẻ mất mác nói:



-Lâm nhi chỉ là một người hy sinh vô ích mà thôi



Dận Không vỗ nhẹ lên vai Nguyên Tông nói:



-Vương huynh có nghĩ tới, chuyện này quyền chủ động vẫn còn trong tay huynh hay không?



Yên Nguyên Tông nao nao, ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn Dận Không



Hắn mỉm cười nói:



-Hoàng hậu làm mọi chuyện, hết thảy đều vì muốn huynh đăng cơ ngôi đế vị.



Yên Nguyên Tông nói:



-Nhưng chính ta đối với ngôi đế vị này lại không có hứng thú.



-Kỳ thật chỉ cần vương huynh đăng cơ ngôi đế, hết thảy mọi sự đều do huynh quyết định



Dận Không thấp giọng nói:



-Hôn sự của cửu công chúa cũng như vậy



Hai mắt của Yên Nguyên Tông đột nhiên sáng ngời, lời Dận Không nói đã làm Kỳ vương vô cùng kích động



-Thân phận làm con, vì mẫu hậu mà giãi ưu phiền, làm huynh trưởng, phải giãi thoát cho công chúa, đó là việc tất nhiên, vương huynh hãy suy nghĩ cẩn thận.



Yên Nguyên Tông trầm mặc hồi lâu, rốt cục gật đầu nói:



-Dận Không! Ngươi là một thuyết khách vô cùng lợi hại.



Dận Không cười nói:



-Lời Dận Không nói, đều xuất phát từ ích lợi của vương huynh mà thôi.



Yên Nguyên Tông vẫn còn chút băn khoăn nói:



-Chuyện tuy là như thế, bất quá... Nếu ta thực sự lên ngôi đế, sau này chẳng phải mất đi tự do



Khẩu âm Kỳ vương mang vẻ vô cùng mất mát



-Nếu vương huynh đối với quyền thế không hứng thú, có thể sau khi kế vị, đem mọi chuyện giao cho hoàng hậu, vương huynh lúc đó có thể như bây giờ, tự do tự tại.



Yên Nguyên Tông thở dài một hơi, Dận Không biết từ thời khắc này, Kỳ vương đã bắt đầu gia nhập dòng suối tranh giành quyền lực



Hết thảy mọi việc đều xảy ra theo dự tính của Dận Không, ngoài trừ việc Yên Lâm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đại cục. Còn ba ngày nữa, đại tướng quân Bạch Quỹ hồi kinh, một màn tranh đoạt đẩm máu sắp sửa diễn ra.



Ánh mắt Tinh hậu tràn ngập vẻ thưởng thức nhìn Dận Không nói:



-Dận Không! Việc Nguyên Tông lần này, công của ngươi là lớn nhất



Hắn cung kính nói;



-Đều là do chỉ bảo của mẫu hậu, nếu không cũng không thuận lợi đến như vậy



Tinh hậu mỉm cười nói:



-Ngươi cần gì phải khiêm nhường đến như vậy, việc này ta biết rất rõ.



Nàng sửa sang lại ống tay áo nói:



-Bây giờ, nha đầu Lâm nhi lại có chút phiền toái, lấy cớ chăm sóc hoàng thượng, để hoãn việc cưới gả lại, không biết trong đầu nó đang tính toán chuyện gì



Dận Không thầm cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ suy tư, thấp giọng nói:



-Kỳ thật như vậy cũng tốt. nếu bây giờ tổ chức hôn sự, sợ rằng Kỳ vương nhất thời không thể tiếp nhận chuyện này, có lẻ từ từ là tốt nhất, để cho Kỳ vương quen dần



Mặt ngoài lời của hắn lo lắng cho Kỳ vương, nhưng thật ra toàn nói cho mình, Yên Lâm đã cùng hắn xảy ra quan hệ vợ chồng, nếu ép nàng, sợ trong nhất thời sẽ bộc lộ mọi chuyện



Tinh hậu gật đầu nói:



-Ngươi nói cũng có chút đạo lí, bất quá ngày cưới có thể kéo dài, nhưng đính ước không thể trì hoãn.



Nàng từ trên bàn, lấy một quả lệ chi ( trái vãi), bỏ vào trong miệng, phong vận thành thục mê người, làm cho Dận Không say đắm nhìn, nhịn không được, hạ thể hắn có chút phản ứng



-Đêm nay tại Nho Nguyệt Trai, ta mời phụ tử tướng quốc tới dự tiệc, ngươi cũng phải tới dự.



Dận Không nói:



-Ý của mẫu hậu là….



Tinh hậu nói:



-Đêm nay trước bon họ, ta sẽ hạ hôn ước



Có chút lo lắng trong lòng, Dận Không nói:



-Mẫu hậu không sợ Kỳ vương…



Tinh hậu cười nói:



-Hắn sớm muộn gì cũng phải đối mặt với việc nảy, đính ước có lẻ sẽ khích đấu chí của nó



Dận Không trong lòng bất an, nhưng Tinh hậu đã nói ra, rất khó thay đổi, nghĩ tới Yên Lâm tính tình nóng nảy, tối nay không chừng phác tác, không biết phải đối phó bằng cách nào?