Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 156 : Tin dữ (3)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Tiền Tứ Hải nói :



"Làm ăn cũng giống như chiến trường, thời gian là mấu chốt của sự thành công, cơ hội sẽ không chờ đợi ta đến. "



Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhưng mà đột nhiên ở ngoài cửa có một tiếng kêu lớn vang lên :



"Bình vương điện hạ!"



Ta có thể nhận rạ đây chính là thanh âm của Trử Đại Tráng, chẳng nhẽ hắn biết tin toàn bộ mỏ vàng đã được bán cho nên tới đây muốn giục lấy tiền?



Trên mặt Trử Đại Tráng chẳng có chút mừng rỡ nào, mà ngược lại có ba phần đau thương, vội vã đi tới trước mặt ta, thê lương lên tiếng nói :



"Bình vương điện hạ. .. An vương. .. đã bệnh chết ở Bắc Hồ. .. "



"Cái gì?"



Ta không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình nữa .



Trử Đại Tráng lặp lại một lần nữa, nói :



"An vương bệnh chết rồi!"



Trước mắt của ta tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, trong đám hoàng tử thì ta với An vương Long Dận Tường có cảm tình tốt nhất, năm đó hắn không kỳ thị ta như những người khác .



Ta nhớ Dận Tường lớn hơn ta hai tuổi, thân hình cường tráng, khi ta về tới Khang Đô còn nhận được thư của hắn nói là sức khỏe vẫn tốt, ở Bắc Hồ sống cũng như ý, sao có thể đột nhiên chết bệnh được?



Trử Đại Tráng và Tiền Tứ Hải thấy ta sắc mặt của ta thống khổ, cuống quít đỡ ta ngồi trên ghế, thấp giọng quyền nói :



"Điện hạ xin nén bi thương. "



Ta chán nản nói :



"Trử tướng quân thu được tin tức hoàng huynh của ta chết từ bao giờ?"



Trử Đại Tráng nói :



"Ty chức vừa nhận được tin của An vương liền chạy tới, chắc không bao lâu nữa bệ hạ cũng nhận được tin. "



Ta thở dài nói :
Yến Lâm hai vành mắt mà đều đỏ lên, nói :



""Người ta nói người Hồ trời sinh tính tình dã man, làm việc không nói tình lý, rất có khả năng bọn họ sẽ làm như vậy. "



Đôi mắt đẹp của Vân Na hiện lên sự sầu lo vô tận :



"Bắc Hồ Khả Hãn - Thác Bạt Thọ Thiện là người hỉ nộ vô thường, huống chi nguyên nhân cái chết của An vương lần này lại không rõ, nếu như tướng công đi tới đó, chắc chắn là hung hiểm dị thường. "



Ta ha hả cười nói :



"Phụ hoàng đã ban chỉ, bảo ta đi Bắc Hồ phúng viếng, nếu như ta không đi, thì đó là cãi mệnh. Hơn nữa người chết là hoàng huynh của ta, nếu như ta không đến, thì cũng không hợp lý cho lắm. "



Tư Hầu nức nở nói :



"Huynh biết là tới Bắc Hồ hung hiểm, vì sao lại còn phải đi. Phụ hoàng huynh nếu như giáng tội thì cùng lắm là không làm Bình vương nữa, chúng ta yên ổn làm bách tính, vui vẻ tự tại có hơn không. "



Dao Như ôn nhu nói :



"Còn có mấy tháng nữa huynh được làm cha rồi, chẳng nhẽ lại nhẫn tâm bỏ bọn muội ở lại tới Bắc Hồ hay sao?"



Ta thấy các nàng như đứt từng khúc ruột, trong lòng cũng không nỡ, thế nhưng lần đi Đông Hồ này có khi lại là một khảo nghiệm của Hâm Đức hoàng đế đối với ta .



Nếu như ta không đi Đông Hồ, thì hắn sẽ mượn cớ trị tội, huống chi ta còn có rất nhiều hoàng huynh am hiểu thuật bỏ đá xuống giếng .



Tuệ Kiều yên lặng ngồi ở một bên, không nói gì .



Ta nhìn về phía nàng, mong muốn nàng nói lên chính kiến của mình .



Tuệ Kiều u oán thở dài nói :



"Huynh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, muội nếu nói là không cho huynh đi, thì huynh vẫn sẽ đi, huynh đâu cần quan tâm tới cách nghĩ của muội làm gì?"



Ta gật đầu, thâm tình nhìn các vị kiều thê nói :



"Tuệ Kiều nói không sai, lần này ta nhất định phải đi. "



Tư Hầu và Yến Lâm nhịn không được nữa, bật khóc thành tiếng .