Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 157 : Tin dữ (4)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Ta đứng dậy đi tới giữa phòng khách, chắp tay nói :



"Hai ngày nay, ngày nào ta cũng mơ thấy hoàng huynh của mình, ta thấy huynh ấy không ngừng khóc lóc kể lể với ta. Nếu như ta không đích thân tới Bắc Hồ, thì sợ rằng kiếp này ta không an lòng được. "



Ta không nói với các nàng tình hình thực tế như thế nào, mà cũng chẳng có chuyện Dận Tường báo mộng cho ta .



Sở dĩ ta nói điều này, là vì muốn các nàng bỏ ý niệm khuyên ta ở lại, hoàng mệnh thì khó cãi, lần hành trình tới Đông Hồ này như mũi tên đã kéo căng, không bắn ra không được .



Sở nhi từ đầu tới giờ không có ý kiến, bỗng nhiên nói :



"Muội cùng với huynh tới Bắc Hồ!"



Ta chấn động, xoay người nhìn lại, thấy đôi mắt sáng ngời của Sở Nhi đang nhìn ta, nàng nhẹ giọng nói :



"Muội muốn theo huynh, đi là có lý do chính đáng, thứ nhất muội là Bình vương phi, đi theo huynh tới phúng viếng là hợp lễ nghi. Thứ hai có muội ở bên cạnh, huynh không cần lo lắng chuyện công chúa Bắc Hồ nhìn trúng huynh, đem huynh lưu lại làm phò mã. "



Yến Lâm lớn tiếng nói :



"Muội cũng muốn đi. "



Sở nhi nhẹ giọng nói :



"Lâm tỷ tỷ, lần đi này không phải chuyện đùa, nếu như Dận Không mang theo nhiều nữ quyến thì trong mắt của người Bắc Hồ mình có còn được nghiêm túc không?"



Sở nhi nói :



"Hơn nữa, trong mấy người chúng ta chỉ có Vân Na tỷ tỷ là võ công tốt nhắt. Nhưng mà Vân Na tỷ tỷ, Dao Như và Tư Hầu đều mang bầu, tất cả còn phải dựa vào tỷ tỷ chiếu cố. Trong khi chúng ta đi tới Bắc Hồ, sự tình vương phủ sẽ do tỷ quyết định, trọng trách trên người của tỷ sẽ rất nặng nề. "



Yến Lâm rưng rưng gật đầu .



Trong lòng ta tấm tắc lấy làm kỳ, Sở nhi quả nhiên không giống người thường, Yến Lâm từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo nhưng khi ở trước mặt nàng lại nghe lời, ta đúng là không chọn sai vương phi .



Vân Na nhìn ta một cái, hiển nhien là vô cùng thưởng thức với biểu hiện của Sở Nhi, nàng cười nói :



"Có Sở Nhi muội tử ở bên cạnh chiếu cố cho huynh, muội cũng yên lòng. "



Yến Lâm lau sạch nước mắt nói :
Vân Na khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên là hiểu ý ta nói tới cái gì, cho nên hôn lên mặt của ta một cái, nói :



"Mau đi đi, đừng để Lâm nhi và Tuệ Kiều ở bên trong phòng đau khổ chờ đợi. "



Lúc này ta mới lưu luyến rời khỏi phòng nàng, trở về phòng mình .



Quả nhiên là Yến Lâm và Tuệ Kiều đang ở trong phòng chờ ta, ta ôm lấy hai người, mang tới cho mỗi người những nụ hôn nóng bỏng, triền miên đi tới bên giường .



Hai người giúp ta cởi quần áo, đồng thời chui vào trong chăn .



Bởi vì sắp sửa ly biệt, Tuệ Kiều đã không còn rụt rè như ngày xưa nữa, cùng với Yến Lâm nóng bỏng dị thường, rúc vào trong lòng của ta . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Ta nhẹ giọng dặn dò Tuệ Kiều nói :



"Trong thời gian ta đi tới Bắc Hồ, ba sinh linh bé bỏng giao cho nàng chiếu cố. "



Tuệ Kiều nói :



"Tướng công yên tâm, Tuệ Kiều nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy nàng. "



Yến Lâm nhẹ giọng khóc nức nở lên, ta tưởng nàng thương tâm vì ta sắp đi xa, thấp giọng khuyên lơn :



""Lâm nhi, muội không cần thương tâm, nhiêu nhất là trong vòng một tháng ta sẽ trở về. "



Yến Lâm bỗng nhiên ôm cổ ta nói :



"Muội biết. .. mình thực vô dụng. .. chuyện gì cũng. .. không làm được"



Ta thâm tình nói :



"Lâm nhi, ở trong lòng ta, các muội đều trọng yếu như nhau, muội vĩnh viễn là Lâm nhi có tình cảm chân thành nhất!"



Yến Lâm khóc như mưa hoa lê đầy trời, trong đôi mắt đẹp tỏa ra quang mang nhiếp hồn câu phách, mũi thở nhẹ nhàng, môi anh đào khẽ mở, dụ người tới cực điểm, hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng bay vào trong mũi của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt trong lòng ta dâng trào .



Ta kéo nàng xuống dưới, Yến Lâm nhẹ giọng rên rỉ, trong phòng xuân ý dạt dào, cái giường rung lên, tiếng rên rỉ mê người của Tuệ Kiều cũng vang lên, hai âm thanh đan vào nhau tạo thành một dạ khúc triền miên sâu sắc động lòng người. . .