Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 167 : Gian tình (2)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Ta ôm nàng xoay một vòng tròn, đặt nàng lên trên giường rồi nhanh chóng bỏ đồ tang trên người .



Sở nhi cởi đồ tang, mai tóc dài xõa ra, ta cài cửa phòng lại, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, thấy hai gã võ sĩ theo đuôi chúng ta tới đây .



Thác Bạt Ngọc Nhi quả nhiên trong lòng có quỷ, phái người giám thị chúng ta .



Sở Nhi nói :



"Không biết nàng ta có trúng kế của ta hay không?"



Trong ánh mắt của ta lửa giận thoáng hiện, hạ giọng nói :



"Chi cần hoàng huynh của ta là do nàng làm hại, thì nhất định nàng ta sẽ trúng kế!"



Ta và Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, thổi tắt nến trong phòng, đồng thời kêu lên một tiếng, hai gã võ sĩ kia do dự một chút, nhanh chóng vọt tới .



Khi hai người mới nhảy vào trong phòng, đã bị chúng ta mai phục từ trong bóng tối, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã xuống đất .



Ta cởi đồ tang trên người bọn họ, trói hai người vào một chỗ, sau đó lại bịt miệng họ lại .



Khi tin chắc là không có ai nghe thấy động tĩnh của chúng ta, ta mới đẩy cửa sổ lên, cùng Sở Nhi nhảy ra ngoài . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Chúng ta yên lặng tới bên linh đường, thấy đại môn đã đóng kín, quả nhiên Thác Bạt Ngọc Nhi trong lòng có quỷ .



Ta dùng mũi đao khoét một lỗ trên cửa giấy nhìn vào trong phòng, thấy một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau .



Từ góc độ của ta vừa vặn nhìn thấy người kia là Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi, người nam thì không nhìn rõ mặt vì thân hình hắn ở trong bóng tối .



Chỉ nghe Thác Bạt Ngọc Nhi run giọng nói :



"Đô Sắc Hiến, nếu tiếp tục như thế này thiếp không chịu nổi nữa đâu, chàng dẫn thiếp đi, thiếp không muốn tiếp tục trông coi cái thi thể lạnh lẽo này. "



Nam tử kia ôn nhu nói :



"Ngọc nhi, nếu nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, vì sao không chịu thêm vài ngày? Chờ khi Long Dận Tường hạ táng, ta sẽ dẫn nàng rời đi, tới một nơi không ai biết hai chúng ta. "




"Hóa ra không có Long bội nào cả, chuyện này chỉ do ngươi dựng lên, Long Dận Không tên hỗn đản này, sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy gạt ta!"



Ta ha hả cười lạnh nói :



"Đối phó với một con tiện nhân như ngươi, thì cần gì thủ đoạn hay không thủ đoạn. "



Thác Bạt Ngọc Nhi nói :



"Thức thờ thì thả ta ra, nếu không ta bảo phụ hãn bằm thây ngươi thành vạn đoạn. "



Đến lúc này rồi mà nàng ta còn mang uy phong của công chúa ra dọa .



Ta có chút giễu cợt nói :



"Ngươi cùng với tên này yêu đương vụng trộm phải không? Chuyện này nếu như truyền đi, thì không biết hắn muốn giết ta hay ngươi đây?"



Thác Bạt Ngọc Nhi nhịn không được run lên một cái :



"Ngươi. .. "



Ta xoay ngược chuôi đao, đập vào ót của tên kia, làm cho hắn ngất đi .



"Đô Sắc Hiến!"



Thác Bạt Ngọc lệ châu rơi lã chã, có thể nhận ra nàng đối với tên này tình thâm nghĩa trọng, nhưng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng của hoàng huynh ta .



Trong lòng ta phẫn nộ vô cùng, nếu như không phải cố ky nàng ta có thân phận là công chúa Bắc Hồ, thì ta đã một đao đâm chết rồi .



Ta dùng vải trắng trói nàng lại, rồi ra ngoài phò mã phủ, bảo Đột Tạ tới mời Thác Bạt Thuần Chiếu tới đây .



Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu là xử lý không tốt, thì sợ rằng ta sẽ hãm hiểm cảnh .



Tâm tình của ta trầm trọng đi tới bên cạnh linh cữu Dận Tường, qua ánh nến mơ hồ ta có thể nhận thấy hình dáng của hắn, hai mắt của Dận Tường mở rất lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt .