Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 168 : Gian tình (3)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Có lẽ là do khí hậu Bắc Hồ khô ráo, hoặc bởi vì trong quan tài có để dược vật chống sự phân hủy, thi thể Dận Tường không hư thối, thậm chí không có bất kỳ mùi vị khác thường nào .



Áo liệm của hắn đã bị Đô Sắc Hiến tìm tòi cởi ra, ta cổ sức cắn cắn môi, vén vạt áo của hắn lên, thì thấy trước ngực hắn có một vết đao thật sâu .



Dận Tường quả nhiên là bị đôi gian phu dâm phụ này hại chết, ta chậm rãi vuốt mắt cho hắn, trong lòng bi phẫn không thể hình dung được .



Ta cũng không làm chuyện thiếu tỉnh táo, mình đang ở nước ngoài, cho dù có gì sơ xuất thì mình sẽ rơi vào cục diện bất lợi .



Từ trong đối thoại của hai người này, ta có thể đoán được người ngoài không rõ chân tướng của việc Dận Tường chết đi .



Dận Tường ở Bắc Hồ có địa vị hèn mọn, không ai coi trọng tên phò mã Đại Khang tới đây cầu hòa này cả .



Ta chậm rãi đi tới chồ Thác Bạt Ngọc Nhi, cúi người lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, nói :



"Có phải ngươi giết hoàng huynh ta?"



Thác Bạt Ngọc Nhi bị ta nhìn như vậy, thì cúi đầu xuống thấp giọng nói :



"Ta. .. không giết hắn. .. "



Ta cười lạnh nói :



"Vết thương trên ngực hắn là do ai gây ra?"



Ta bỗng nhiên xoay người sang lại, rút loan đao đặt trên hậu tâm của Đô sắc Hiến, nói :



"Nếu không phải ngươi, thì chính là tên hỗn trướng này, ta dùng máu của hắn để tế vong linh của hoàng huynh ta. "



Thác Bạt Ngọc Nhi thét to :



"Không được! Ngươi. .. hoàng huynh ngươi là. .. do ta giết. .. không có quan hệ gì với hắn cả!"



Thác Bạt Thuần Chiếu hắng giọng che mặt đứng ở ngoài cửa, câu nói vừa rồi của Thác Bạt Ngọc Nhi hắn đã nghe rõ .



Ta thu hồi loan đao đứng dậy, hướng Thác Bạt Thuần Chiếu :



"Thái tử tới tới thật đúng lúc, có một số việc, ta đang muốn người trả lời một cách thỏa đáng!"



Thác Bạt Thuần Chiếu biểu tình lạnh lùng, hắn theo ta đi tới trước linh cữu, cúi người nhìn một chút, sắc mặt càng trở nên khó coi . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói :




Ta cười lạnh nói :



"Thái tử sợ rằng hiểu lầm, ta sao có thể bảo ngươi nhẫn tâm giết muội muội của mình được?"



Thác Bạt Thuần Chiếu nghi hoặc nhìn ta :



"Ý ngươi là. .. "



"Ta muốn ngươi giết Đô Sắc Hiến, thứ nhất cũng đòi lại công đạo cho hoàng huynh của ta, thứ hai có thể bảo toàn dược danh dự của hoàng thất Bắc Hồ, đối với cả ta và ngươi đều không có tổn thất gì. "



Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói :



"Ta có thể đáp ứng ngươi. "



Ta xoay người nhìn về phía linh đường nói :



"Hoàng huynh của ta đến đây thành thân, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng do muội muội của ngươi gây nên, nếu như ta bỏ qua cho nàng, thì sợ rằng cả đời cũng sẽ không an lòng. "



Thác Bạt Thuần Chiếu nói :



"Chẳng phải ngươi đã đáp ứng. . "



Ta cắt ngang lời nói của hắn :



"Lẽ nào tính mạng của hoàng huynh ta lại rẻ mạt vậy sao?"



Thác Bạt Thuần Chiếu lặng lẽ không nói .



Ta nói ra điều kiện cuối cùng :



"Phía Tây Âm Sơn có một đồng cỏ tên là Lục Hải Nguyên, trước kia là địa phận của Đại Khang, nhưng sau này được làm lễ vật cho hoàng huynh của ta, cái đồng cỏ này cũng tới lúc thu hồi rồi. "



Biểu hiện của Thác Bạt Thuần Chiếu vô cùng phức tạp, theo như lời ta nói, thì Lục Hải Nguyên nằm ở phía Tây bắc Tuyên Thành, cũng là chân núi phía tây Âm Sơn, chu vi hơn một trăm dặm .



Nơi này đất đai màu mỡ, là một mục trường thiên nhiên, năm đó Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện mượn cớ cưới xin mà chiếm lấy, ta đương nhiên phải nắm lấy cơ hội đoạt lại mảnh đất này .



Thác Bạt Thuần Chiếu lo lắng hồi lâu, mới thở dài một hơi nói :



"Chuyện này ta phải cùng phụ hoàng thương lượng một chút, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. "