Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 225 : Trở thành sự thật ( (1)
Ngày đăng: 03:18 20/04/20
Khinh Nhan nói như vậy, làm cho ta như cảm thấy mình gặp ánh sáng bình minh. Hán Thành Đế muốn mượn lễ mừng thọ để liên minh bốn nước, thế nhưng hắn không ngờ tới là sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động ở sau lưng .
Ma Môn dòm ngó Mâu thị bào tàng, Hoàn Tiều Trác phải báo huyết hải thâm cừu, đủ các loại thế lực đều im lặng tập trung vào Hán đô .
Trong đầu của ta đang nghĩ tới một cảnh phong vân đổi sắc thật lớn, tình thế càng hỗn loạn bao nhiêu lại càng có lợi với ta bấy nhiêu, ta phải chuẩn xác nắm chắc cơ hội, chuẩn bị chạy trốn khi mà phá hỏng âm mưu liên minh của Hán Thành đế .
Vầng trăng đã lên, mây gió phân rõ, dung nhan mỹ lệ của Khinh Nhan sáng tỏ như ánh trăng, ánh mắt của nàng sáng ngời mà thâm thúy, rất khó nắm bắt được nội tâm chân chính của nàng .
Ta chậm rãi đưa ra điều kiện thứ nhất của mình :
"Giúp ta tìm được nơi ở của Điền Tuần. "
Khinh Nhan mỉm cười nói :
"Hắn ở trong tay Lý Mộ Vũ, muốn gặp đến hắn sợ rằng không dễ dàng như vậy. "
Ta gật đầu, trong đôi mắt hiện lên sự phẫn hận .
Khinh Nhan nói :
"Ngươi bây giờ đã không cần phải gặp hắn, từ khi hắn hiến tàng bảo đồ cho Hán Thành đế, thì đã là một phế vật rồi. "
Ta chậm rãi đứng dậy, mở hai tay ra nói :
"Xem ra ta phải nhanh chóng tìm Đoạn quốc sư để cùng nàng ôn chuyện cũ một chút. "
Trên mặt Khinh Nhan nở một nụ cười khiến lòng người đắm say :
"Bây giờ cách đại thọ của Hán Thành Đế chỉ còn mấy ngày, cơ hội để ngươi gặp nàng sẽ rất nhiều. "
Khinh Nhan nói rất đúng, lòng trả thù của nữ nhản rất nặng .
Trở lại trạm dịch, Thác Bạt Lục Châu vẫn đang ở trong hoa viên chờ ta .
Ta có chút kinh ngạc nói :
"Sao vậy? Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ?"
Thác Bạt Lục Châu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ta nói :
"Ngươi có phải là đi gặp cô ca kỹ kia đúng hay không. "
Trong lòng ta cười thầm, không nghĩ tới sự ghen tuông của tiểu nha đầu này rất cao, ta đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói :
"Ta chỉ là đi ăn cơm, chứ chưa làm chuyện gì cả. "
Đôi mắt đẹp của Lục Châu trở nên căm giận, nhìn chằm chằm vào ta, nói :
"Ở trong lòng của ngươi, ta còn kém ca kỹ này ư?"
"Đường Muội có một câu muốn nói với công tử. "
Ta gật đầu, cùng Đường Muội ngồi xuống cái bàn đá trong hoa viên .
Đường Muội nói :
""Công tử có biết Tiêu Tín gần đây có chút khác thường?"
Ta lập tức ý thức được Đường Muội ám chỉ việc Tiêu Tín thầm mến Lục Châu, nếu như ta có thể nhận ra chuyện này, thì Đường Muội suốt ngày ở cùng một chỗ với Tiêu Tín đương nhiên cũng có thể nhận ra .
Ta cười nhạt nói :
"Mỗi người luôn luôn có một thời gian cần phải dùng tới mưu trí. "
Đường Muội nói :
"Sao công tử không vạch trần ý niệm của nó?"
Ta lắc đầu nói :
"Tiêu Tín cá tính quá mạnh mẽ, lòng tự trọng rất nặng, nếu như ta nói thẳng với hắn chuyện này, sẽ làm cho hắn bị tổn thương rất sâu. Nếu như vì vậy mà Tiêu Tín trở nên đắm chìm, thì chẳng phải là ta đã hủy diệt một kỳ tài hay sao. "
Đường Muội nói :
"Thế nhưng nếu như không nhắc nhở nó sớm, thì nó sẽ càng lún sâu. "
Ta cười nói :
"Hắn là một hài tử thông minh, ta tin tưởng rằng hắn có thể dựa vào sức mình thoát khỏi tình trạng này. "
Đường Muội kiến nghị nói :
"Không bằng chúng ta cho nó về Đại Khang trước. "
Ta lắc đầu nói :
"Trốn tránh không phải biện pháp, để cho nó đối mặt với thực tế mới là cách tốt nhất. "
Đường Muội gật đầu nói :
"Công tử nếu như đã nhìn thấu tất cả, thì Đường Muội yên tâm rồi. "
Ta nở nụ cười một tiếng, đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại, nói :
"Đường Muội, việc này ngươi tuyệt đối không thể nói với hắn cứ giả bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì. "
Đường Muội nặng nề gật đầu .