Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 226 : Trở thành sự thật (2)
Ngày đăng: 03:18 20/04/20
Trở lại trong phòng, hạ nhân đã chuẩn bị nước ấm cho ta, ta cởi quần áo nằm trong bồn tắm. Nước ấm nhanh chóng xua tan sự mệt mỏi thường ngày, ta phải làm cho Tiêu Tín hết hi vọng, chứng minh cho nó thấy, trong lòng Lục Châu chỉ có ta mà thôi .
Cửa phòng nhẹ nhàng bị Lục Châu đẩy ra, ta nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, khóe môi nở một nụ cười. Nha đầu Lục Châu này vẫn chưa đi ngủ, lại dám mò vào khi ta đang tắm .
Ta cố ý nói :
"Là ai?"
Lục Châu không lên tiếng, im lặng tới sát bình phong, nhìn trộm ta .
Ta thở dài nói :
"Nàng cắn cũng cắn rồi mắng cũng mắng rồi, chẳng nhẽ còn chưa hết giận ta hay sao?"
Lục Châu bị ta vạch trần thân phận, từ sau tấm bình phong đi ra, hung hăng gõ một cái lên đầu ta .
Ta dùng khăn tắm che hạ thể, xoay người lại cố ý giả bộ giật mình :
"Lục Châu! Nàng muốn làm gì?"
Lục Châu khuôn mặt ửng hồng nhìn ta một cái, thân hình cường kiện của ta cũng là một sự hấp dẫn đối với phái nữ .
Nàng cắn cắn môi anh đào nói :
"Ta cầm rượu thuốc tới bôi vết thương cho ngươi…"
Ta nở nụ cười, đưa cánh tay ra ngoài. Hôm nay trên cánh tay này gặp nhiều tai nạn, không chỉ bị cô mẫu Trường Thi trường chi cào cho mấy vết, mà còn bị nha đầu kia cắn một cái .
Lục Châu xoa xoa cho ta, ôn nhu nói :
"Còn đau không?"
Ta cười nói :
"Không nghĩ tới miệng của nàng lại ác độc như vậy. "
Lục Châu nhỏ giọng nói :
"Ai bảo ngươi đi tìm ca kỹ kia làm gì?"
Nàng vẫn nhớ mãi không quên chuyện của Khinh Nhan .
Trong bóng tối Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Ta. .. rất sợ…"
Ta cầm hai tay nàng, nhẹ nhàng nằm úp lên thân hình của nàng .
Lục Châu gắt gao giữ ta lại, nói :
"Ngươi có. .. coi ta là thê tử của ngươi không?"
"Từ khi cưới nàng, nàng đã là thê tử của ta…"
Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến rên rỉ của Lục Châu, nàng gần như ôm chặt lấy cánh tay của ta, qua hồi lâu, năm ngón tay mới thả lỏng, tình cảm ấm áp như đêm thu…
Nam nhân trưởng thành cần một quá trình rất dài, trong khi đó nữ nhân trưởng thành chỉ trong thời gian một đêm .
Lục Châu búi tóc cho ta, đội tử kim quan lên đầu ta, cúi xuống hôn lên mặt của ta một cái. Ta vòng tay ôm nàng vào trong lòng, đặt nàng lên đầu gối, mỉm cười nói :
"Không nghĩ tới Lục Châu của ta còn có bản lĩnh như vậy. "
Lục Châu ôn nhu nói :
"Ngày xưa khi còn ở Tuyên Thành có nhiều tỷ tỷ chiếu cố huynh như vậy, đương nhiên không cần muội hao tâm tổn sức, hiện giờ chỉ còn một mình muội, muội đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố trượng phu của mình. "
Ta than thở tự đáy lòng :
"Nàng quả nhiên đã trưởng thành. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Kỳ thực muội đã sớm trưởng thành, chỉ có huynh mới coi muội như tiểu hài tử mà thôi. "
Ta nhẹ giọng nói vào tai của nàng :
"Sắc trời vẫn còn sớm, không bằng chúng ta lại lên giường triền miên một phen. "
Lục Châu khuôn mặt ửng hồng nói :
"Muội. .. sợ rằng không được. .. nơi đó vẫn còn đau đớn…"