Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 231 : Tình nghiệt (3)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Hạng Đạt Sinh biến mất cũng chẳng có gì làm cho ta hoảng loạn, mục đích của U U chỉ có một, đó chính là Mâu thị bảo tàng. Nàng gia nhập chỉ làm cho cái vũng nước này đục hơn, với lại đối thủ của nàng là Khinh Nhan chứ không phải là ta .



Trở lại phòng mình, khi khép cửa phòng lại, thì trong phòng trở thành một thế giới đen kịt, trong lòng ta không cách nào bình tĩnh được .



Bóng hình xinh đẹp của Tinh Hậu cứ hiện lên trước mắt ta, biểu hiện lãnh đạm của nàng đối với ta làm cho ta có cảm giác mất mác, ngay cả ta cũng không rõ, vì sao ta cứ nhớ mãi nàng không quên?



Ta cởi ngoại bào, định đi tới giường, thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Ta đứng lại, mỉm cười nói :



"U U cô nương đêm khuya đến thăm, chẳng nhẽ có ý đồ gì với Dận Không hay sao?"



Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ .



Ta phán đoán quả nhiên không sai, đúng là yêu nữ U U kia xuất hiện trong phòng ta .



Ta đang định, châm nến thì U U nhẹ giọng nói :



"Dận Không a Dận Không, chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy, trong bóng tối mới có hứng thú hay sao. "



Ta cười nói :



"Đúng vậy, tại sao ta không có nghĩ tới cớ chứ?"



Ta chậm rãi mò tới mép giường, ngồi xuống thấp giọng nói :



"U U cô nương có phải là cảm thấy thương ta đêm trường tịch mịch, muốn tới đây ngủ cùng?"



Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực của ta, bỗng nhiên đẩy ta xuống giường, ta cười nói :



"Cho dù cô nương có nóng ruột, thì cũng phải đợi ta cởi quần áo đã chứ. "



U U cười nói :



"Đáng tiếc ta đợi không kịp. "



Một cảm giác lạnh thấu xương truyền tới từ cổ ta, trong lòng ta chấn động, lặp tức nằm im. Đoản kiếm trong tay U U chậm rãi trượt xuống vạt áo của ta, mũi kiếm sắc bén đi tới đâu, quần áo lặp tức rách tới đó .



Hai mắt của ta dần dần thích ứng với bóng đêm, có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của U U đang ngồi bên giường, đoản kiếm trong tay tòa ra hàn mang bức người .



Chi cần nàng nhẫn tâm đâm một cái, ta lặp tức mất mạng, thế nhưng ta không lo lắng nàng làm như vậy, bởi vì U U không có lý do gì giết ta cả .



Đoản kiếm đi tới đai lưng, thì hơi dừng lại một chút, nhưng rồi lập tức tiến tới, đai lưng cũng như áo, lập tức bị tách ra .



Ta cười nói :



"Chỉ có một mình ta cởi, thì không được công bằng cho lắm. "



U U than thở :
"Thật ra các nàng bây giờ tranh đấu với nhau vẫn còn quá sớm? Bảo tàng đang nằm trong tay của Hán Thành đế, tốt hơn hết là mọi người thống nhất trận tuyến, đoạt được bảo đồ từ trong tay của Hán Thành đế rồi nói sau?"



U U lắc đầu nói :



"Để bảo đồ trong tay Hán Thành đế còn an toàn hơn so với để trong tay của nàng ta. "



Nàng cười nói :



"Nhưng mà ta đã giúp các ngươi một chuyện. "



Trong lúc nhất thời, ta không đoán được chủ ý của nàng, U U nói :



"Ta đã điều tra được chỗ giấu tàng bảo đồ từ lâu rồi!"



Ta bặt thốt lên :



"Ở nơi nào?"



U U đạo :



"Được giấu trong Thiết Kỳ lâu của hoàng cung Đại Hán!"



Ta cười nói :



"Nàng đã biết vị trí, sao còn không tới đoạt?"



U U than thở :



"Nếu như có thể đơn giản lấy được, ta tới tìm ngươi làm gì?"



Ta biết nàng gặp vấn đề khó, nên mỉm cười nói :



"Ta có thể giúp gì, cứ nói rõ ra đi!"



U U nói :



"Trong Thiết Kỳ lâu mặc dù có nhiều cao thủ, thế nhưng đó lại là chuyện không đáng ngại, vấn đề mấu chốt là nó được xây dựng bởi danh tượng Quỷ Phủ (danh tượng : thợ nổi danh), phải có bản thiết kế của nó, mới có thể đi vào trong. "



Ta trầm ngâm một chút nói :



"Nàng biết bản thiết kế này ở nơi nào không?"



U U nhẹ giọng nói :



"Cái đó sẽ do ngươi nghĩ biện pháp. "