Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 31 : Nguyên nhân (1+2+3)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Trầm Trì rốt cục đáp ứng theo tôi cùng nhau trở về Tần đô, tôi mơ hồ cảm thấy hắn không phải vì tôi mà cải biến chủ ý ban đầu, có lẽ ngay từ đầu hắn đã quyết định trở lại Tần đô.



Đến tột cùng hắn vì vận mệnh của Đại Tần, hay là vì quyền thế hiển hách? Hoặc là vì Tinh Hậu? Đáp án chỉ có chờ khi hắn về Tần đô mới có thể biết được.



Trở lại phủ đệ của Tây Môn Bá Đống, tôi thấy cửa phòng đóng chặt, đang muốn đẩy cửa đi vào, thì có một gã đầy tớ già đi tới bên cạnh tôi thấp giọng nói:



"Long công tử, Dao Như cô nương nhốt mình cả một buổi chiều trong phòng, hình như khóc rất thương tâm..."



Tôi gật đầu, nhẹ nhàng gật đầu rồi đập cửa phòng:



"Dao Như! Mở cửa ra!"



Tôi phải gọi khá lâu, Dao Như mới mở cửa ra, đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc, thấy tôi nàng cố sức cắn cắn môi, nhưng rồi không nén được bi thương, lăn vào giường khóc thảm thiết.



Tôi khép cửa phòng lại, định ôm nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra, Dao Như khóc nức nở nói:



"Người có nhớ từng đáp ứng thiếp cái gì không?"



Trong lòng tôi ngơ ngác, nhìn Dao Như thì đoán chắc là vì chuyện Diêm trường, nên tôi cười nói:



"Ta đương nhiên nhớ kỹ!"



"Vậy vì sao người còn bảo Tiền Tứ Hải bắt toàn bộ những người Lâm bá lại!"



Câu nói của Dao Như lập tức xác nhận suy đoán của tôi, thế nhưng nàng hôm nay vẫn luôn ở trong phủ, không biết người nào nhanh mồm nhanh miệng nói cho nàng biết.



Tôi giả bộ không biết, nói:



"Cái gì? Tiền Tứ Hải đem bọn Lâm bá bắt lại?" Tôi ra vẻ đầy căm phẫn, cả giận nói: "Cái tên hỗn đản này chỉ có lợi ích, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ bắt Lâm bá!"



Dao Như quả nhiên bị bộ dáng của tôi mê hoặc, nhẹ giọng nói:



"Người…thật sự không biết việc này?"



Tôi đưa tay lau đi lệ châu trên mặt nàng, ôn nhu nói:



"Nha đầu ngốc, ta sáng sớm đã cùng Đường Muội đi tìm Trầm Trì, nên căn bản không biết việc làm của Tiền Tứ Hải."



Dao Như khẽ gật đầu một cái, sợ hãi nói:



"Dao Như vừa rồi vô lễ với công tử, kính xin... Tha thứ..."



Trên đôi mắt đẹp của Dao Như lệ vẫn còn chưa khô, giống như sương mai buổi sớm, phong thần tuyệt thế, đôi mắt óng ánh quyến rũ, vẻ bi thương lại càng tô điểm thêm sức sống.



Tôi đưa cánh tay ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, Dao Như lập tức thả người vào trong ngực, ôm chặt lấy tôi, không nói một lời.



Tôi thấy vẻ mặt nàng vẫn còn buồn bã, hiển nhiên là lo lắng chuyện Diêm trường, tôi nói nhỏ vào đôi tai trong suốt của nàng, thấp giọng nói:



"Có muốn ta đi tìm Tiền Tứ Hải bảo hắn thả toàn bộ những người Lâm bá ra?"



Dao Như gật đầu, cố sức ôm chặt thân thể của tôi:



"Tạ ơn công tử!"



Tôi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng nói:



"Hai chúng ta còn khách khí thế ư? Trong lòng ta sớm đã coi nàng là thê tử của mình rồi..."



Dao Như mặt cười đỏ bừng, kìm lòng được ưm lên một tiếng, tôi biểu hiện sự thâm tình và si mê với nàng, một bên vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, vừa nói:



"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu bọn người Lâm bá!"



Tôi đang muốn áp dụng thêm một bước hành động với nàng, thì Dao Như đẩy hai tay tôi ra nói:



"Công tử mau đi tìm Tiền Tứ Hải đi, nếu chậm trễ mọi chuyện sợ không kịp!"



Tôi lưu luyến không muốn buông nàng ra, mỉm cười nói:



"Được, chờ khi ta trở lại, nàng nhất định phải chiều ta!"



Tiền Tứ Hải không ngờ rằng tôi sẽ đến diêm trường tìm hắn, đôi mắt nhỏ híp lại, khen tặng nói:



"Bình Vương điện hạ quả nhiên cao minh, tôi dựa theo phương pháp của người bắt hết toàn bộ bọn đầu lĩnh trong vụ nổi loạn, những người làm công thấy tình hình như vậy, thì thành thật hơn rất nhiều, buổi chiều lại bắt đầu làm việc bình thường rồi. Nhưng mà vẫn còn có một số người làm cứng đầu tới đây gây chuyện, tôi vừa cho bọn thị vệ đuổi đi rồi."



Tôi cười nói:



"Đây đều là do bản lĩnh của Tiền lão bản, Dận Không cũng không dám kể công."



Tiền Tứ Hải hắc hắc nở nụ cười nói:



"Bình vương lần này tới đây có phải có chuyện muốn tôi làm phải không?"



"Nghe nói người đem bắt bọn người Lâm bá?"



Tiền Tứ Hải gật đầu nói:



"Lão gia hỏa kia cũng là một trong những đầu lĩnh gây náo loạn, sở dĩ..."



Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái nói:



"Tiền lão bản biết rất rõ Dao Như và hắn có tình cảm không bình thường, vì sao lại làm khó tôi?"



Tiền Tứ Hải xấu hổ cười nói:



"Tiền mỗ lo lắng thiếu chu đáo, Bình vương yên tâm, tôi lập tức bảo người thả Lâm lão đầu ra."



Tôi thở dài nói:



"Kỳ thực tôi cũng không phải trách người, đổi lại là tôi, tôi cũng làm như vậy!"



Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu.



Tôi lại nói:



"Như vậy đi, chờ tôi và Dao Như rời khỏi Tế Châu, người có thể thoải mái làm theo ý mình!"



Tiền Tứ Hải ngạc nhiên nói:



"Bình vương phải rời khỏi Tế Châu?"



"Đại khái khoảng 3 hôm sau sẽ rời đi!"



Tôi dám nói chính xác thời gian là vì Trầm Trì đã đáp ứng chúng tôi rời đi vào hôm đó.



"Nhanh như vậy!"




Trong đôi mắt đẹp của nàng có sự u oán nhìn thẳng vào ta nói:



"Vị công tử này có thể dừng chân hay không, ta có đôi câu muốn nói với Dao Như tỷ tỷ!"



Nàng võ công trác tuyệt, hành sự quỷ bí, trong lòng ta âm thầm đề phòng, nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười nói: "Cô nương có lời gì xin cứ nói thẳng!"



Đường Muội lạnh lùng nói:



"Yêu nữ! Điền Ngọc Lân không ở chỗ này, ngươi nếu dám dây dưa với chủ nhân của ta, ta sẽ không tha cho tính mệnh của ngươi đâu!"



Thiếu nữ kia khanh khách nở nụ cười, bàn tay nhỏ nhắn vỗ bộ ngực đẫy đà, dịu dàng nói:



"Người ta không phải yêu nữ! Vị công tử này sao lại hung ác như thế, chẳng có ý niệm thương hương tiếc ngọc nào trong đầu cả..."



Thanh âm của nàng mềm mại uyển chuyển, đôi mắt đẹp nhộn nhạo như nước mùa xuân, quả nhiên là mê người, tuy rằng nàng vẫn che mặt, nhưng không cách nào giấu được sự tao nhã.



Bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm quyển sổ giơ lên, nói:



"Dao Như tỷ tỷ! Đại ca tỷ rất giảo hoạt, lại cầm một quyển sổ giả lừa gạt muội!"



Nàng đột nhiên đem cuốn sổ ném về phía Đường Muội, thân hình đồng thời bay xuống.



Khi cuốn sổ còn đang bay, thiếu nữ quát một tiếng, thanh kiếm nhỏ dài ba thước trong tay nhanh như chớp chém ra, kiếm khí bộc phát, nhất thời làm cho cuốn sổ hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ.Vô số mảnh giấy vụn từ trên bay xuống, phủ lên đỉnh đầu của chúng ta, nhìn từ xa trông giống như những hồ điệp màu vàng đang bay.



Đường Muội như giao long từ trên yên ngựa bay lên, trường đao xuất ra một làn sương mù, đem toàn bộ những mảnh giấy vụn chém thành bột mịn. Hàng nghìn hàng vạn bột giấy như có sức hút, bay về phía ngực của Đường Muội.



Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, một đao toàn lực xuất ra, thiếu nữ kia chiêu thức quỷ dị, khi mũi kiếm chạm vào đao phong, thì lập tức bay ngược ra ngoài, từ trên không trung vặn mình một cái, thân thể mềm mại lại theo hình cung bay tới, công thẳng vào Đường Muội.



Đường Muội không đợi nàng tới trước mặt, liên tục cách không bổ ra ba đạo đao khí, thiếu nữ kia trường kiếm nhẹ vung, trông chỉ nhẹ nhàng tiếp đón ba đạo đao khí kia.



Thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng bay lại phía sau, một lần nữa đứng trên cây liễu, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt làn tóc mây đẹp vô hạn, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Đường Muội nói:



"Đao pháp thật ác độc!"



Đường Muội nhìn thấy nàng đã bị bức lui, cũng không tiến công, cẩn thận thủ hộ ở bên người ta và Dao Như.



Thiếu nữ dùng đôi đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói:



"Công tử nếu không muốn giữ lại, thì tiểu nữ không còn cách nào khác là phải rời đi!"



Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên cành liễu một cái, biến mất trong màn đêm xa xôi, nhưng nàng vẫn lưu lại một câu nói:



"Công tử cẩn thận! Trong hộp tro cốt ở từ đường có cất giấu thứ gì đó? Chớ để Dao Như tỷ tỷ lừa gạt..."



Thiếu nữ nói một câu này, làm cho trong lòng ta nhói đâu, ta xoay người nhìn Dao Như một cái, Dao Như mặt mày thảm đạm, trong đôi mắt có lệ quang, ta cố sức cắn môi dưới, phóng ngựa về phía trước.



Khi về tới phòng, Dao Như đóng cửa phòng, quỳ xuống dưới hai chân ta, ôm lấy hai chân mà nức nở, nói:



"Công tử... Dao Như không có ý định lừa gạt người..."



Ta lạnh lùng nói:



"Vậy thì trong hộp tro cốt có giấu bí mật gì?"



Dao Như run giọng nói:



"Công tử đừng có tin yêu nữ nói bậy bạ, trong hộp đó thực sự là tro cốt của mẫu thân..."



Ta cười lạnh một tiếng, thoát khỏi hai tay của Dao Như, đi tới bên giường ngồi xuống.



Dao Như thương tâm đi tới, khóc thút thít nói:



"Ngày ấy khi gặp được Lâm bá, thiếp mới biết đại ca đã tới Tế Châu."



Ta lạnh nhạt nói:



"Huynh muội gặp lại vốn không có gì đáng trách, ta hỏi nàng, trong sổ sách của Điền thị có giấu bí mật gì?"



Dao Như cắn cắn môi dưới, không trả lời ngay vấn đề của ta.



"Nàng có phải là không tin ta hay không?"



Trong lòng ta có một sự phẫn nộ dâng lên khó hiểu.



"Không phải!"



Hai hàng nước mắt trong suốt từ trên gò má của Dao Như chậm rãi rơi xuống, nàng rung giọng nói:



"Dao Như tuyệt đối không có ý lừa gạt công tử, chuyện này không nói cho công tử biết, chỉ là không muốn công tử bận tâm tới chuyện của Điền thị..."



Nàng quỳ trước mặt của ta, nói:



"Cuốn sổ đó là danh sách những người mà cha thiếp cho vay, trong đó có liên quan đến rất nhiều vương thất hậu duệ của Tần quốc, ca ca lần này trở về chính là vì tìm cuốn sổ sách này, tiến hành trả thù với những người vong ân phụ nghĩa."



Ta gật đầu, Dao Như giải thích hợp tình hợp lý, nhưng mà nếu như cuốn sổ này thực sự giống như lời nàng nói, thì chuyện bên trong ghi lại phải cực kỳ trọng yếu, nếu như lộ ra sẽ có ảnh hưởng cực lớn, thảo nào có người không tiếc bất cứ giá nào giết hắn. Chiếu theo tình hình đêm nay, thì Điền Ngọc Lân có cầm một cuốn sổ trọng yếu.



"Cuốn sổ này mang bên người ca ca nàng chỉ làm tăng thêm nguy hiểm, tại sao nàng không khuyên hắn để lại? Nếu như để cho ta chuyển cho Thái hậu, thì Điền thị gia tộc của nàng không chừng có thể lấy lại được sự trong sạch!"



Dao Như đau thương buồn bã nói:



"Thiếp cũng từng khuyên ca ca như vậy, nhưng mà ca ca chỉ muốn đích thân xử lý chuyện này, Dao Như cũng không còn cách nào khác..."



Dao Như đưa tay cởi giày cho ta, trong mắt đẹp vẫn còn ngấn lệ:



"Dao Như biết sai rồi, sau này không dám…có bất cứ điều gì giấu diếm công tử."



Ta thấy nàng buồn bã như vậy, trên má vẫn còn lưu hai hàng nước mắt, không khỏi sinh ra sự yêu thương, hơn nữa ta vốn yêu thương nàng từ trước, nên đem sự giận dữ này vứt lên chín tầng mây.



Ta đưa tay cầm ống tay áo của nàng, làm ra vẻ hung dữ nói:



"Việc này quyết không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng!"



Ta dùng sức xé một cái, áo lót của nàng lập tức bung ra, nửa thân trên của nàng lập tức lõa lồ, hiện ra một bộ ngực mềm mại, hai trái tuyết cơ, quả nhiên là ôn hương ngọc nhuyễn.



Dao Như yếu ớt kêu lên một tiếng: "



Công tử..."



Sau đó nàng dùng đôi mắt thâm tình vô hạn nhìn thẳng vào mắt ta, quả nhiên là trăm sự quyến rũ sinh ra, hai hàng răng ngọc, trong mắt hiện lên sự chân thành, hơi thở ấm áp như trêu đùa.



Thân thể mềm mại dựa sát vào trong lòng của ta, ta đưa tay đặt lên hai quả tuyết lê, chỉ cảm thấy mềm mại tuyệt vời, không thể nghi ngờ rằng nó thực sự tuyệt mỹ.



Ta mở hai tay ra, bế nàng lên, sau đó nằm đè lên người nàng, hôn tới đôi môi anh đào. Đôi chân ngọc của Dao Như quặp chặt lấy hông của tôi, bàn tay nhỏ nhắn kéo rèm che, nhất thời xuân sắc dạt dào.