Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 30 : Một trận chiến (1+2+3)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Khi tới nơi này tôi mới biết được, bằng hữu của Tô Tam nương lại chính là một trong phú thương của Tế Châu Lạc Vân Nhạn, Tế Châu phú thương nhiều vô số, thế nhưng đa số đều đến từ bên ngoài.



Phú thương bản địa chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lạc Vân Nhạn là người hiển hách nhất trong số đó, một nửa số kỹ viện, sòng bạc và tửu lâu ở Tế Châu đều là sản nghiệp của nàng, cho nên người ngoài đặt cho nàng một cái danh hiệu Lạc Bán Thành .



Lạc Vân Nhạn mời khách ở Vọng Hải Lâu, đây là tửu lâu lớn nhất Tế Châu, tửu lâu cao năm tầng, xây dựng sát biển, đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm được cảnh biển.



Khi đi vào tầng thứ 3, Thiên Nhất Các, Lạc Vân Nhạn mặc trường bào màu đen cười tươi đi ra đón, mọi cử động đều tràn đầy phong tình mê người, có thể tưởng tượng ra, khi còn trẻ nàng là một vị tuyệt thế mỹ nữ điên đảo chúng sinh.



Tô tam nương kéo cánh tay Lạc Vân Nhạn giới thiệu những người chúng tôi.



Đôi mắt đẹp của Lạc Vân Nhạn thủy chung có một nét cười, nàng nũng nịu nhìn tôi nói:



"Vân Nhạn đã sớm ngưỡng mộ đại nghĩa của công tử đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có duyên gặp mặt."



Tôi ha ha cười nói:



"Dận Không cũng ngưỡng mộ Lạc lão bản lâu rồi!"



Lạc Vân Nhạn dịu dàng nói:



"Công tử nói đùa, Vân Nhạn chỉ là một thảo dân, làm sao được vinh hạnh như vậy?"



Đôi mắt đẹp lưu chuyển, tận hiển phong thái mê người, Dao Như dường như đối với nàng không có nhiều hảo cảm lắm, hơi nhíu mày.



Lạc Vân Nhạn đang muốn mời chúng tôi ngồi vào vị trí, thì bỗng nhiên ở dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào.



Một âm thanh thô hào vang lên:



"Lão tử đã tới, mau gọi lão bản nương của các ngươi ra đây, nếu không lão tử hỏa thiêu Vọng Hải Lâu này."



Chúng tôi đều ngơ ngác, Lạc Vân Nhạn trên mặt hiện lên sự xấu hổ.



Thanh âm kia tiếp tục nói:



"Vương bát độc tử! Lại dám động thủ với lão tử!"



Chỉ nghe Oành! một tiếng vang thật lớn, sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm, tiếp đó là thanh âm bát đĩa rơi xuống đất, hiển nhiên là đụng độ đã xảy ra.



Lạc Vân Nhạn không chút hoang mang nhìn chúng tôi nói:



"Chắc là khách nhân có chút hiểu lầm, Vân Nhạn xuống xem một chút, xem là có chuyện gì."



Tôi hướng Đường Muội nháy mắt, bảo hắn đi theo phía sau Lạc Vân Nhạn, xem có chuyện gì xảy ra.



Khi tới đại sảnh ở lầu một, thì thấy một hán tử mặt đen đang chống nạnh, bên cạnh còn có một hán tử râu quai nón đang ngồi, vóc người thập phần khôi ngô, chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào vải bố màu rám nắng, mũi ưng miệng rộng, trên mặt đầy vẻ phong sương, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt trũng sâu, nhìn hắn rất có uy thế, nhưng người này cũng nhất định không phải người trung thổ.



Có mấy tên tiểu nhị nằm trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, dưới đất bát đĩa vỡ liểng xiểng, cảnh tượng hỗn loạn tới cực điểm.



Hán tử râu quai nón dường như đối với cảnh tượng trước mắt chẳng chút quan tâm, nhàn nhà cầm ấm trà, rót một chén, chậm rãi uống.



Hán tử mặt đen hét lớn:



"Mau gọi lão bản nhà ngươi ra đây!"



Hắn lật tay cầm Bát Tiên Trác, giơ cao khỏi đầu ném tới quầy hàng trước mặt, Bát Tiên Trác này được chế tạo từ gỗ tử đàn, vô cùng cứn rắn, dưới một kích toàn lực của hắn, cái quầy hàng vỡ thành bốn, năm mảnh.



Hắc hán này cười to một tiếng, sau đó giơ Bát Tiên Trác ném tới phương vị của chúng tôi.



Tôi nhìn Đường Muội một cái, Đường Muội bay lên không trung, thân hình từ từ rơi xuống dưới, mũi chân chuẩn xác điểm ở mặt bàn trên, thân thể xoay tròn trên không khung, hóa giải toàn bộ lực lượng của đối phương.



Bát Tiên Trác nặng nề rơi xuống mặt đất, Đường Muội thản nhiên cười nói:



"Vị huynh đài tính tình thật lớn lối, không hợp tính chuyện gì là lại nổi giận!"



Hắc hán này trợn tròn mắt gắt gao nhìn thẳng vào Đường Muội, nắm chặt Bát Tiên Trác, sẵn sàng xông lên liều mạng với Đường Muội.



Lạc Vân Nhạn uyển chuyển đi xuống thang lầu, dịu dàng nói:



"Hai vị đại gia, tôi là Lạc Vân Nhạn, là lão bản của tiểu lâu này, xin thứ cho ánh mắt của tôi thiển cận, không nhận ra hai vị đại gia là ai!"



Hán tử râu quai nón vốn không nói, thì nay chậm rãi buông chén trà, hai mắt giống như điện nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lạc Vân Nhạn, Lạc Vân Nhạn mặc dù kiến thức rộng rãi, những cũng không khỏi thất thần.



Hán tử kia lạnh lùng nói:



"Thiên Hương Lâu cũng là sản nghiệp của ngươi?"



Lạc Vân Nhạn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mây, dịu dàng nói:



"Không sai, đại gia có gì chỉ bảo?"



Hán tử kia bỗng nhiên đứng dậy:



"Ta nghe nói tháng trước có 10 nữ tử Đông Hồ (Đông Hồ Lỗ) bị bán tới Thiên Hương Lâu, ngươi đã giấu các nàng ở nơi này rồi?"



Lạc Vân Nhạn lúc này mới biết đối phương tìm mình là vì chuyện gì, lại càng tươi cười hơn trước, nói:



"Đại gia từ chỗ nào nghe được tin tức này, nhất định là có người vu khống, trong Thiên Hương Lâu tuyệt đối không có nữ tử Đông Hồ."



Hán tử kia cười lạnh nói:



"Ngươi không cần chống chế, nếu như chúng ta không có căn cứ chính xác, thì sẽ không tới nơi này."



Hắn hướng tên Hắc hán kia nhìn một cái, tên này lập tức hiểu ý chụp vào người ở trên bàn.



Lạc Vân Nhạn không khỏi nổi giận nói:



"Xem ra vị đại gia này đúng có ý muốn tìm tới ta gây phiền phức rồi?"



Hán tử kia lãnh đạm thản nhiên gật đầu, uy hiếp nói:



"Đem 10 nữ tử Đông Hồ ra đây, chúng ta lập tức rời đi, bằng không ngươi sẽ phải trả một cái giá rất lớn!"



Lạc Vân Nhạn ha hả cười rộ lên:



"Đại gia cảm thấy ta là hạng nữ tử bình thường có thể khi dễ hay sao?"



Lúc này từ ngoài cửa tràn vào hơn mười người vạm vỡ, tay cầm thiết côn, trông có vẻ là mạnh mẽ.



Lạc Vân Nhạn phất phất tay, mười mấy người này nhanh chóng bao vây hai hán tử Đông Hồ này lại, thiết côn đồng loạt vung lên, đập tới vị trí của bọn họ.



Hắc hắn gầm lên một tiếng như sấm, đôi cánh tay vung lên túm lấy những cây thiết côn này, sau đó nhân thể đem thiết côn ôm vào trong lòng, thân thể bỗng nhiên hất một cái, làm cho hơn muwoif tráng hán ngã lăn trên mặt đất.



Hắn cầm trong tay một cây thiết côn, hai mắt nhìn thẳng Đường Muội hung ác nói:



"Rút đao!"



Đường Muội chậm rãi lắc đầu nói:



"Ngươi không xứng!"



Hắc hán nổi giận gầm lên một tiếng, huy động thiết côn xông tới, thiết côn quay tròn nhưng phong bã bão tạp, đập vào ngang người của Đường Muội.



Đường Muội mũi chân nhẹ nhàng một điểm một cái ở trên mặt bàn, thân thể trên bốc lên không trung chừng khoảng hơn 2 trượng, thế công của đối phương lập tức không còn tác dụng.



Hắc hán nhìn như ngu dốt, nhưng tốc độ xuất thủ mau lẹ tới cực điểm, mũi côn chuyển hướng đánh tới mắt cá chân của Đường Muội.



Đường Muội thân thể xoay tròn hai vòng ở trên không trung, thân hình lập tức cao hơn vài thướng, Hắc hán liên kích không trúng, tức giận oa oa kêu to:



" "Tiểu tử! Có giỏi thì xuống đây đánh với ta!"



Đường Muội lộn một cái, khoảng cách hai bên lập tức trở nên xa hơn.



Hắc hán đang muốn xông lên, thì nghe Hán tử râu quai nón lớn tiếng nói:




"Trầm tiên sinh có từng nghe nói tới chuyện xảy ra ở Tần đô?"



Trầm Trì lắc đầu nói:



"Trầm mỗ mấy năm nay một mực ở trong núi tĩnh dưỡng, thời gian nhàn hạ, thì rời bến thả câu, chuyện trong triều đình không hề hỏi tới..."



Hắn hai mắt nheo lại, trên dưới đánh giá tôi vài lần nói:



"Long công tử có phải lần này tới là vì ta?"



Tôi gật đầu nói:



"Thực không dám đấu diếm, Dận Không lần này là phụng mệnh Thái hậu mà đến."



Trầm Trì cười nói:



"Long công tử nói đùa, Thái hậu sao có thể nhớ tới một nông phu thôn dã như Trầm mỗ!"



Tôi nghiêm mặt nói:



"Dận Không phụng lệnh của Thái hậu tới, đặc biệt đến mời Trầm tiên sinh xuất sơn."



Trầm Trì nói:



"Long công tử có bằng chứng gì không?"



Tôi lúng túng nói:



"Trên đường tới Tế Châu, Dận Không gặp phải mã tặc, nên để thất lạc mất ý chỉ."



Trầm Trì có chút châm chọc nói:



"Xem ra lần này thái hậu nhờ không phải là ta!"



Đường Muội hai mắt căm tức nhìn Trầm Trì, đối với một người ngạo mạn vô lễ như thế này thì hắn không sao nhịn được.



Tôi dùng ánh mắt ngăn Đường Muội lại, nếu bởi vì hắn chọc giận Trầm Trì, chỉ sợ mục đích chuyến đi này của tôi lại càng khó thành công.



Tôi mỉm cười nói:



"Thái hậu bảo Dận Không mời Trầm tiên sinh xuất sơn lần này là để nhậm chức Tướng quốc."



Trầm Trì cười nói:



"Ta tạm thời có thể tin lời người nói là thực, nhưng sợ rằng phải để Thái hậu thất vọng rồi, trải qua quan trường chìm nổi, Trầm mỗ từ lâu tâm đã bình như nước, công danh phú quý chỉ như mây khói."



Trầm Trì đôi mắt thâm thúy vô cùng, trong lúc nói chuyện, biểu tình không có bất kỳ ba động nào, làm cho tôi rất khó phán đoán được tâm tình thực sự của hắn.



Tôi thở dài nói:



"Trầm tiên sinh có suy nghĩ tới tiền đồ và số phận của Đại Tần?"



Trầm Trì mỉm cười, nâng chung trà lên chén nhẹ nhàng thổi một hơi vào những lá trà trong chén.



Tôi hùng hồn gạn đục khơi trong nói:



"Đại tướng quân Bạch Quỹ độc chiếm triều chính, ngang ngược kiêu ngạo, lòng lang dạ thú của hắn thiên hạ đã rõ từ lâu, nếu như để hắn tiếp tục phát triển, thì Đại Tần sớm muộn cũng thành vật trong tay của hắn."



Trầm Trì gật đầu nói:



"Chiếu theo những lời Long công tử nói, chức Tướng quốc này lại giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, Trầm mỗ lại càng không dám nhận."



Trầm Trì nói:



"Nếu như ta không có đoán sai, Thái Hậu sở dĩ mời ta làm Tướng quốc, chẳng qua chỉ là dùng ta ngăn cản Bạch Quỹ, Trầm mỗ nói lời không khách khí, chuyện này chẳng khác gì thiên phương dạ đàm."



Tôi nhìn thẳng Trầm Trì, yên lặng chờ đợi hắn tiếp tục.



Trầm Trì đứng lên nói:



"Bạch Quỹ tay nắm trọng binh, quyền khuynh thiên hạ, Trầm Trì năm đó cũng chỉ ngồi ở vị trí Đình Úy của Đại Tần, mà hôm nay chỉ là một thức thành thủ của Tế Châu, thái hậu mặc dù cho ta nhậm chức Tướng quốc, thì ta lấy cái gì chống lại Bạch Quỹ, có khi ta còn chưa ngồi ấm chỗ, thì Bạch Quỹ đã lấy mất cái mạng già này."



Hắn chuyển hướng nhìn tôi nói:



"Long công tử không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới, chắc là người tin cẩn của Thái hậu."



"Dận Không được Thái hậu thương yêu, thu nhận làm nghĩa tử!"



Lúc này tôi mới nói rõ quan hệ của tôi với Tinh Hậu cho Trầm Trì biết.



Trầm Trì ngơ ngác, nhịn không được quan sát tôi một lần nữa, hồi lâu mới nói:



"Hóa ra người chính là Đại Khang chất tử Bình vương Long Dận Không!"



Chuyện tình Tinh Hậu nhận tôi làm nghĩa tử từ lâu đã truyền khắp Đại Tần, chắc chắn Trầm Trì có nghe thấy.



Tôi gật đầu.



Trầm Trì không hiểu nói:



"Trầm mỗ có một chuyện không hiểu, kính xin Bình vương giải thích hộ."



"Trầm tiên sinh mời nói!"



"Lúc này chính trị Đại Tần đang rối loạn, đối với Đại Khang quốc mà nói chính là thời cơ ngàn năm có một, Bình vương thân là con dân Đại Khang, nhưng lại bôn ba vì Đại Tần, điều này có chút thiếu thuyết phục..."



Tôi cười nói:



"Dựa theo lời Trầm tiên sinh nói, thì Dận Không phải làm cho Đại Tần càng náo động càng tốt, thế nhưng Trầm tiên sinh có nghĩ tới chuyện số phận của Dận Không và vận mệnh của Đại Tần đã liên hệ chặt chẽ vào một chỗ."



Trầm Trì lông mày khẽ động:



"Bình vương lo lắng quả nhiên chu toàn, Khang quốc nếu như dụng binh với Đại Tần, thì điện hạ đúng là người chết đầu tiên."



Kiến thức người này quả nhiên phi phàm, việc phân tích tình thế vô cùng logic, sự tôn sùng của Thái hậu đối với hắn không phải là không có đạo lý.



Tôi cung kính nói:



"Nếu như Đại Tần phát sinh nội loạn, Đại Khang tùy thời mà động, tổn thất với Dận Không chỉ là một tính mạng, nhưng đối với tiên sinh mà nói, thì lại tổn thất một cố thổ và gia viên của mình."



Tôi ngắm nhìn bốn phía nói:



"Nếu như Đại Tần phát sinh chiến loạn, sợ rằng Trầm tiên sinh không còn rong chơi tự đắc, sống cuộc sống ngoài nhân thế này không còn được bao lâu nữa rồi."



Trầm Trì ha hả nở nụ cười:



"Dựa theo lời Bình vương nói, thì Trầm mỗ chỉ còn cách tiếp nhận lời mời của Thái hậu rồi?"



Tôi gật đầu nói:



"Trầm tiên sinh viết Luật Dân Luận, Dận Không có tỉ mỉ nghiên cứu qua, Trầm tiên sinh nói trước luật pháp người với người bình đẳng, Dận Không rất khâm phục."



Trầm Trì nói:



"Đáng tiếc không cách nào thực hiện ở Đại Tần!"



"Trầm tiên sinh chẳng lẽ đây không phải là một thời cơ thực hiện hoài bão tốt nhất hay sao?"



Trầm Trì chậm rãi đi về phía trước, nhìn mặt biển và trời chiều ở phía xa xa, dường như có điều suy nghĩ nói:



"Nếu là Tuyên Long hoàng đế ở dưới cửu tuyền, biết ta trở lại Tần đô thì không biết sẽ có cảm tưởng gì..."