Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 29 : Gặp lại (1+2+3)
Ngày đăng: 03:15 20/04/20
Tế Châu ở bên cạnh Đông Hải, nơi này có mực nước biển sâu, bề mặt lại rộng rãi, rất thích hợp cho việc xây dựng các cảng lớn. Khách thương Cao Ly, Đông Doanh thường lui tới đây buôn bán, trở thành bến cảng trọng yếu cho thương nhân 8 nước, cùng thương nhân hải ngoại trao đổi buôn bán.
Khi xe ngựa đi vào ngoại ô Tế Châu, thì hai bên quan đạo liễu rủ buông mành, phất phơ theo gió, giống như những dải lụa dài vô tận.
Chu Lãng và Tô tam nương sóng vai ngồi ở đầu xe, ra roi giục ngựa, nhẹ giọng thì thầm, thỉnh thoảng cười lên vui thích, xem ra giữa hai người này đã có một đoạn cố sự.
Khi bước chân vào trong thành Tế Châu, thì tâm tình của Dao Như xuống thấp một cách dị thường, hai mắt ưu thương nhìn ra bên ngoài xe, ngơ ngác xuất thần, tôi biết nàng nhất định nhớ lại quá khứ huy hoàng của gia tộc.
Tô tam nương xoay người nói:
"Tôi ở bên trong thành Tế Châu có một vị tỷ muội kết nghĩa kim lan, sau khi vào thành, chúng tôi có thể tới chỗ nào tạm trú chân trước đã."
Tôi thầm nghĩ trong lòng:"Tỷ muội của Tô tam nương tám phần mười cũng là nhân vật trong nghề, lần này ta đến Tế Châu là được Tinh Hậu chỉ định, nếu như ở địa phương đó đúng là có điều không tốt. Chỉ là lúc mình ở Hồi Long trấn đã làm mất ý chỉ, khi gặp Trầm Trì thì làm sao cho hắn tin được?"
Xe ngựa đã đi tới trước cửa thành, Chu Lãng chậm rãi dừng ngựa, xuống xe, tôi vén rèm xe lên, thì thấy vệ binh ở phía trước đang kiểm tra đoàn người qua lại.
Chu Lãng nói: "Công tử! Xem ra phải xuống xe kiểm tra!"
Tôi và Dao Như xuống xe ngựa, hai gã vệ binh đi tới, trên dưới đánh giá chúng tôi một lần, một người trong đó vui vẻ nói:
"Ngươi có phải là Long công tử?"
Tôi bị hắn thình lình gọi một câu làm cho bản thân phải kinh ngạc, mình chưa bao giờ tới Tế Châu, thì sao có người nhận ra được mình?
Có một lão giả mặc quần áo màu xanh ở gần cổng thành nghe thấy tiếng nói như vậy, cuống quít đi tới trước mặt của tôi, lấy ra một bức họa tượng đối chiếu một chút, lớn tiếng nói:
"Ngươi chính là Long Dận Không, Long công tử?"
Tôi càng thêm không sao đoán được ý định của những người này, tại sao lại tự dưng gọi tên tôi.Tôi nhìn bức họa, thì quả nhiên thấy nam tử trong đó có vài phần tương tự tôi.
Lão giả kia cười nói: "Long công tử không cần nghi ngờ, chúng thuộc hạ được chủ nhân nhắc nhở đợi người ở chỗ này!" Hắn tự giới thiệu mình:
"Tại hạ là Tô Viễn Lâm, là quản gia của Tây Môn lão gia!"
Tôi chợt nhớ tới, lúc sắp chia tay ở Tần đô, Tây Môn Qua đã từng nói qua nhị thúc của hắn là Tây Môn Bá Đống kinh doanh châu báu ở bến tàu Đông Nãng, nên mỉm cười hỏi nói:
"Chủ nhân theo như tiên sinh nói có phải là Tây Môn Bá Đống?"
Tô Viễn Lâm cười nói:"Đúng là tục danh của chủ nhân!"
Hắn phất phất tay, hai chiếc xe tứ mã xa hoa đi tới bên người của chúng tôi, Tô Viễn Lâm cung kính đích đưa tay ra mời nói:
"Long công tử mời lên xe!"
Trong lòng tôi đối với tình huống này cũng suy đoán ra 7, 8 phần, tất nhiên là Tiền Tứ Hải đã bình yên thoát khốn, chạy tới được Tế Châu, nên khẳng định hắn đã đi nhờ Tây Môn Bá Đống hỗ trợ chuyện của tôi.
Tôi nhìn Tô Viễn Lâm hỏi:"Tiền lão bản thế nào rồi?"
Tô Viễn Lâm hơi nhíu mày:"Tiền lão bản tới Tế Châu vào khoảng 5 ngày trước, trên người nhiều chỗ bị thương, hai thị vệ đi theo bên người của ngài ấy cũng bị thương nghiêm trọng, chủ nhân nhà tôi mời danh y khám và chữa bệnh cho ngài ấy, hiện giờ còn đang dưỡng thương."
Vững tin Tiền Tứ Hải vẫn còn đang sống, tôi hơi yên lòng một chút, lúc này tất cả chỉ giờ vào bản thân Tiền Tứ Hải mà thôi.
Tây Môn Bá Đống có quyền thế rất lớn ở Tế Châu, người qua đường thấy xe ngựa của bọn họ đều tránh né.
Đường trong thành Tế Châu rộng thẳng tắp, người trên đường lại rất ít, căn cứ vào sự giới thiệu của Tô Viễn Lâm, cư dân trong thành Tế Châu chủ yếu là ở càng mưu sinh, hiện giờ đã là thời gian làm việc, nên trong thành có vẻ vắng lặng.
Xe ngựa đi vào trong thành được khoảng 5 dặm, sau đó ngược lên hướng bắc.
Trong tai tôi đã nghe được thanh âm sóng vỗ, mùi mặn của nước biển lan tới, tôi kéo màn xe nhìn về phía trước, thì thấy một vùng biển xanh thẫm bao la ở trước mặt, nước biển phản chiếu cảnh sắc bầu trời, biến ảo vô cực, phác họa tới hàng ngàn, hàng vạn nét thanh tân trên bầu trời xanh.
Phủ đệ của Tây Môn Bá Đống được xây dựng trên một ngọn tiểu sơn có tên là Lâm Hải, xe ngựa đi tới trước một cánh đồng cỏ thì dừng lại.
Ở trước cửa đã có mấy người sớm đợi, khi tôi vừa xuống xe, thì một người liền cười lớn hướng tôi đi tới, cất cao giọng nói:
"Long công tử! Tại hạ chờ ở đây đã lâu!"
Hắn khoảng hơn 40 tuổi, mặc trường bào màu vàng bằng lụa, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy một loại tục khí không nói lên lời, kỳ lạ nhất nhất chính là chòm râu của hắn toàn bộ là màu nâu đỏ.
Trong lòng tôi phán đoán người này tất nhiên là Tây Môn Bá Đống không thể nghi ngờ, sau đí đi lên phía trước hai bước nói:
"Người tới có phải là Tây Môn lão gia?"
Tây Môn Bá Đống nhiệt tình cầm hai tay của tôi cười ha ha nói:
"Chính là tại hạ!"
Sau đó hắn phất tay làm động tác mời, tôi với hắn sánh vai đi vào trong phủ.
Kiến trúc phủ đệ của Tây Môn Bá Đống thập phần tinh xảo, giống như đi vào một Giang Nam lâm viên. Bên trong phủ có hơn mười tiểu đình, lầu các làm nơi nghỉ chân, tuy bố trí một cách lộn xộn, nhưng cũng có thể thấy được bên trong là một khung cảnh thiên nhiên đẹp.
Bên trong vườn vô cùng yên tĩnh, làm cho người ta càng có cảm giác thanh lệ thoát tục. Những người hầu dọc đường đi đều yên lặng làm những công việc của riêng mình, nhưng mà khi thấy chúng tôi đi tới, đều quay người sang chào, xem ra môn quy của Tây Môn Bá Đống đúng là rất nghiêm.
Sau khi vòng qua bảy, tám ngã rẽ, đi qua cửa hông của một Thái Hồ, bên tai tôi nghe được tiếng nước chảy róc rách, trước mặt bỗng nhiên mở rộng, hiện ra một hồ nước.
Vốn đây là cội nguồn của một con suối, trải qua sự bố trí của thợ thủ công, dưới đất dùng trúc làm ống dẫn nước, từ một ngọn giả sơn cao chừng 7, 8 trượng đổ xuống, hóa thành 5, 6 thác nước lớn nhỏ đồ xuống hồ.
Cái hồ này rộng chừng 10 mẫu, hai bên bờ có liễu rủ. Đối diện có một tiểu lâu do trúc chế thành, trước tiểu lâu có một mẫu đất rộng chừng 1 mẫu, hương thơm hoa cỏ bay từ đó lại, mang lại cảm giác thanh tịnh, phía sau tiểu trúc là một cái lan can bằng trúc màu vàng, được bầu trời trong xanh phản chiếu lên mấy cái bàn tạo thành màu xanh.
Tôi xem lướt qua cảnh sắc bên đường, nói:"Tiền lão bản ở chỗ này có phải không?"
Tây Môn Bá Đống nói:"Hắn bị thương ở mắt cá chân, vẫn đang nằm ở trên giường."
Hắn chỉ vào hành lang gấp khúc ở phía đông nói:"Là ở chỗ này!"
Tôi theo Tây Môn Bá Đống đi tới chỗ dưỡng thương của Tiền Tứ Hải.
Đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua một cánh cổng, thì tới được một cái đình viện nhỏ nhỏ, Tiền Tứ Hải đang nằm ngủ trên ghế, mơ màng phơi nắng.
Hắn nghe được động tĩnh mở hai mắt nhìn về phía chúng tôi, trên khuôn mặt mập mạp tỏ ra vui mừng không gì sánh được, nói:
"Long công tử!"
Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, tôi bước lên phía trước đè thân thể của hắn lại nói:
"Thương thế của ngài còn chưa khỏi, không cần thiết phải chuyển động thân thể."
Tây Môn Bá Đống ý bảo Tô Viễn Xa bố trí cho đám người Dao Như trước, sau đó bảo người hầu pha trà, chúng tôi ngồi ở đây đối ẩm.
Tiền Tứ Hải nói đến chuyện cũ vẫn đầy lòng áy náy: "Tiền mỗ thực sự là đáng tội chết vạn lần, để bọn mã tặc kia quấy nhiễu công tử!"
Ở trước mặt Tây Môn Bá Đống hắn vẫn chú ý che giấu thân phận của tôi như cũ.
Tôi cười nói:"Tiền lão bản không nên tự trách, sự kiện kia đã qua, hơn nữa ta cũng chẳng có tổn thất gì."
Đường Muội thúc ngựa vượt qua, sau đó chạy song song với tôi.
Đi tới trước vách núi, đem ngựa buộc vào một gốc cây to, chúng tôi đi theo sơn đạo nhỏ hẹp lên trên. Trên núi không người yên tĩnh, có tiếng chim hót níu lo.
Chỉ thấy hai bên trái phải là vách núi nguy hiểm, chênh vêch giữa trời. Không gian trở nên mênh mông, phía trước có một đường mòn nhỏ hẹp, nhìn về phía trước, sắc trời giống như một viên ngọc phỉ thúy xanh biếc, ở bên trên là mây trắng đang bay. Đường nhỏ cong queo, khúc chiết, cảnh thiên nhiên lại càng trở nên hùng vĩ.
Hai người chúng tôi đi tới căn nhà nhỏ trên đỉnh vách núi, bên ngoài căn nhà tranh này trồng toàn lan và cúc, thu cúc hoa lan, hỗ trợ lần nhau càng làm cho khung cảnh thêm đẹp.
Hơn nữa dưới ánh nguyệt trong sáng, phản chiếu hình ảnh của ngọn núi ngọc, nước chảy thông reo, sáng tối đan xen, cảnh vật tươi tốt, đúng là tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.
Tôi dạo bước nơi này, tâm tình trở nên yên tĩnh sảng khoái. Phía trước có một đồng tử để tóc trái đào, đang cầm chổi quét sân.
Tôi cung kính nói:
"Xin hỏi tiểu huynh đệ, Trầm tiên sinh có ở đây không?"
Đồng tử nhìn tôi một cái nói:
"Tiên sinh nhà tôi đi câu cá, hai ngày rồi chưa trở về, mấy hôm nay tiên sinh trở lại nhé!"
Tôi không khỏi có chút thất vọng, Trầm Trì này sao lại có thêt thoải mái nhàn hạ tới như vậy, sau khi lưu lại danh tính cho đồng tử, tôi cùng Đường Muội rời đi.
Ba ngày sau đó, tôi lại cùng Đường Muội bái phỏng, thế nhưng Trầm Trì vẫn chưa có trở về, lần này tôi có mang tới một số lễ vật, một lần nữa để lại tính danh, sau đó rời đi.
Đi tới dưới chân núi, Đường Muội không nhịn được nói:
"Trầm Trì này là người thế nào? Mà lại bắt công tử hạ mình tới chơi?"
Tôi cười nói:
"Ta cũng không biết, nhưng là người để cho Tinh Hậu coi trọng thì nhất định không phải là người bình thường."
Đường Muội cười nói:
"Lần sau chúng ta trở lại cũng được coi là Tam Cố mao lư rồi (1)!"
(1): Tam cố mao lư: ba lần đến nhà cỏ (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)
Tôi gật đầu nói:
"Nhưng không biết Trầm Trì này có tài như Ngọa Long tiên sinh hay không?"
Trở lại nơi ở, đã thấy Tiền Tứ Hải cùng một vị trung niên mặc quần áo cũ nát nói chuyện phiếm, hai người thấy tôi cuống quít đứng dậy, Tiền Tứ Hải nói:
"Công tử! Tôi giới thiệu cho người một chút, đây chính là quản gia của Điền phủ Từ Đạt Trì!"
Từ Đạt Trì hoảng sợ bước lên phía trước chào, bởi vì hắn đã biết thân phận của tôi, tôi lưu ý quan sát người này, hắn cũng chỉ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm, da mặt do nhiều năm lao lục, nên có vẻ tái nhợt.
Tiền Tứ Hải nói:
"Ngày mai tôi liền đi tiếp quản Diêm trường Điền thị." Từ trong ngôn ngữ có thể thấy được sự hưng phấn từ trong đáy lòng của hắn, mục đích của chuyến đi chính là điều này, hôm nay tất cả sắp sửa thực hiện, trong lòng có thể nói là thoải mái vô cùn.
Ngay khi chúng tôi nói chuyện, Dao Như cùng Tô tam nương thì đã đi tới, nàng và Từ Đạt Trì ánh mắt gặp nhau, ai cũng lấy làm kinh hãi.
Từ Đạt Trì rung giọng nói:
"Tiểu thư..."
Dao Như viền mắt ửng đỏ:
"Từ thúc thúc..."
Tôi đã sớm biết bọn họ gặp nhau nhất định sẽ xuất hiện cục diện như vậy, Tiền Tứ Hải đối với điều này không hề chuẩn bị, trợn mắt há mồm đứng ở tại chỗ, hắn cười khổ nhìn tôi nói:
"Công tử, Dao Như cô nương hóa ra là nữ nhi của Điền Tuần?"
Tôi cười gật đầu.
"Công tử giấu diếm tôi thật là khổ!"
Tiền Tứ Hải dùng vẻ mặt bất đắc dĩ, nói.
Tôi cười nói:
"Tiền lão bản sao phải nói ra câu ấy, tôi cũng chỉ mới biết."
Tiền Tứ Hải đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của tôi, tôi vỗ vỗ vai hắn nói:
"Tiền lão bản cứ việc yên tâm, tôi sẽ đảm bảo Dao Như sẽ không can thiệp vào chuyện Diêm trường."
Tô tam nương lần này tới là lấy hành lý của mình, đồng thời mời chúng tôi tới dự tiệc.
Tô tam nương đối với mọi việc đều thích khuyếch đại thêm vài phần, trong miệng nàng thì vị tỷ muội này nghiễm nhiên trở thành phủ chủ của Tế Châu.
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:
"Buổi trưa nay ta còn phải đi Diêm trường, sợ rằng không đi được rồi!"
Tô tam nương liếc mắt nói:
"Ta cũng đâu có nói là mời ngài nhỉ?"
Tiền Tứ Hải bị nàng trách móc thì khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng.
Tô tam nương nhìn tôi nói:
"Long công tử ngàn vạn lần không thể từ chối, lần này nhờ có tôi người mới có thể bình an tới được Tế Châu, cũng nên tạ ơn tôi chứ!"
Nàng nhìn xung quanh, giả vờ ngạc nhiên nói:
"Sao lại không thấy Chu Lãng?"
Tôi cười nói:
"Tam nương chủ yếu là muốn mời Chu Lãng, chúng tôi đi có cản trở việc tốt của các người không?"
Tô tam nương mặt cười ửng đỏ phì nói:
"Ngài thực là quá không đứng đắn, chỉ biết nói bậy, nếu tôi muốn làm chuyện kia với Chu Lãng, còn sợ các người cản trở ư!"
Câu này của nàng vừa ra khỏi miệng, nhất thời tạo thành một tràng cười.