Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 33 : Trở về (2)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Sau khi Dao Như ngủ, ta với Trầm Trì và những người còn lại tới tiệm ăn, trên bàn phía đông nam có một nho sĩ mặc áo màu xanh đang nằm sấp, hắn dường như đã uống rượu say, trong miệng vẫn còn nói :



"Mang…rượu tới đây. .. "



Lão bản kia nương hung dữ mắng :



"Cái tên tửu quỷ này cứ ba ngày lại tới đây uống rượu chịu, lão nương làm ăn nhỏ, ngươi cứ làm như thế thì ta sao làm ăn được nữa!"



Thanh sam nho sĩ loạng choạng đứng dậy, nhưng mà cái chân mềm mũn, lại ngã vật ra bàn, nhất thời đem bát đĩa rơi đầy xuống đất .



Lão bản nương kia tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, từ trong quầy hàng bưng một chậu nước lên, đi tới trước mặt Thanh sam nho sĩ đổ xuống .



Thanh sam nho sĩ nhịn không được rùng mình một cái, ngay sau đó hắt xì hai tiếng thật lớn. Cảm giác say nhất thời biến mất đi 7, 8 phần, cười nói :



"Nhuận nương! Thương cảm ta một lần, cho ta một phần rượu và thức ăn đi!"



Nhuận nương mày liễu dựng thẳng nói :



"Cho ngươi hai cái bạt tai! Còn không mau cút đi, nếu như quấy nhiễu khách quý của ta, hôm nay ta sẽ rút gân lột da ngươi. "



Nho sĩ này vẫn tươi cười nói :



"Nhuận nương nếu như thích thì cứ đánh ta mười cái cũng không sao, chỉ cần cho ta một chén rượu là được. "



Nhuận nương thở dài nói :



"Lão nương từ lúc mở cửa tiệm, còn chưa thấy một nhân vật bại hoại như ngươi. "



Nàng lắc lắc hông nhỏ hướng quầy hàng đi đến :



"A vượng, lấy cho con ma mem này thêm một bầu rượu, để cho hắn say chết là tốt nhất!"



Sau đó nàng đi tới trước mặt chúng ta, nở nụ cười quyến rũ, ôn nhu nói :



"Mấy vị đại gia muốn dùng gì?"



Ta hỏi :



"Ngươi ở nơi này có những thứ gì?"



Nhuận nương cười nói :



"Đại gia chớ có cho chỗ này của ta là thâm sơn cùng cốc, nhưng trong núi cũng có chỗ tốt, đầu bếp ở đây toàn nấu món ăn thôn quê, đảm bảo ngài chỉ chưa nghe thấy, nhìn thấy. "



Ta cười nói :



"Được, vậy thì đem những món ăn đặc sắc của các ngươi lên!"
"Ta đi tìm Trầm tiên sinh, bốc cho nàng một thang thuốc. "



Dao Như chăm chú nói :



"Dao Như không uống thuốc, chỉ cần công tử ở bên người, thì bệnh gì cũng sẽ khỏi!"



Ta phủ lên vai nàng một cái trường bào, hôn lên mặt nàng một cái, thì đột nhiên ở ngoài vang lên một tiếng động .



Ta và Dao Như liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ kinh nghi .



"Ta đi xem!"



Ta cầm lấy trường đao, mở cửa phòng .



"Công tử ngàn vạn lần nên cẩn thận!"



Dao Như ở sau lưng ta dặn dò .



Ta gật đầu, trở tay khép cửa phòng .



Gió đêm trước mặt thổi tới, làm cho ta cảm thấy có đôi chút lạnh, trăng đã lên được một nửa, ánh sáng chan hòa khắp mọi ngươi. Ta nghe thấy tiếng động vật kêu, giống như sóng triều, trăng sáng thơ mộng, đúng là đầy thi hứng .



Tiệm ăn vẫn còn thắp đèn, nhưng không biết Trầm Trì và Đường Muội ở đâu, ta xoay người lại nhìn gian phòng ở hai bên một chút, thấy đèn toàn bộ đều đã tắt, có lẽ bọn họ đã ngủ rồi .



Đi tới phòng phía trước, Nhuận nương đang chống tay ở má ngủ gật, thanh sam nho sĩ vẫn đang uống, có lẽ hắn quyết định uống say chết ở nơi này .



Ta lắc đầu, đang muốn rời đi, nhuận nương lúc này lại đột nhiên giương đôi mắt, ngạc nhiên nói :



"Hóa ra là đại gia! Có chuyện gì không?"



Ta cười nói :



"Không có việc gì, ta ngủ không được, nên ra ngoài xem thế nào!"



Nhuận nương khanh khách cười duyên nói :



"Đại gia có phải đang tìm hai vị bằng hữu không?"



Ta còn chưa trả lời, thì nhuận nương lại nói :



"Lúc này bọn họ đang mềm như bún nằm ở trên giường rồi!"



Trong lòng ta rùng mình, tay phải cầm thật chặt chuôi đao .



Quyển 1 : Tiềm Long