Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 396 : Tuyết cốc (4)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Khinh Nhan khóc rất thương tâm, vai nàng thoáng một cái, ngã sấp trên mặt tuyết, ta đâu còn lo lắng đến việc ân dấu hành tung làm gì nữa, đứng dậy chạy tới, đưa tay ra muốn nâng thân thể Khinh Nhan dậy, không nghĩ tới thân thể Khinh Nhan bỗng nhiên xoay qua, một ngón tay điểm về phía yếu huyệt trên ngực ta, lúc nàng thấy rõ khuôn mặt ta, con ngươi chợt co rút lại, dưới sự kích động liền bị bất tỉnh .



Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đưa tay bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch đập của nàng lúc mạnh lúc yếu, lúc nhanh lúc chậm, hơi thở cực kỳ yếu ớt .



Ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, thầm nghĩ trong lòng :



"Nàng có phải là lại đang gạt ta hay không?"



Ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, dựa theo khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công đạo, rót vào cơ thể của nàng một cỗ khí lưu, khí lưu khi đi vào kinh mạch của nàng liền bị cản trở, ta chỉ cảm thấy khí tức của nàng hỗn loạn đến cực điểm, hiển nhiên là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma .



Trong lòng ta nhịn không được hoảng sợ, Khinh Nhan dùng cái gì mà lại biến thành như thế này?



Ta ôm nàng đi tới bên cạnh thảo đình, đem ngoài báo khoác lên người nàng, tiếp theo ta dùng đá lửa đánh lửa, một lúc sau, Khinh Nhan bắt đầu tỉnh dậy .



Nàng giãy giụa từ trong lòng ta ra :



"Ngươi. .. không cần ngươi lo cho ta. .. "



Ta cố sức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng :



"Khinh Nhan! Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại làm như vậy?"



Trong con ngươi của Khinh Nhan mơ hồ có nước mắt :



"Việc của ta không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần hỏi, ngươi cũng không cần thiết phải biết!"



Nàng nỗ lực vùng thoát khỏi ta, lại bị ta cố sức nắm lại, ta tức giận nói :



"Ta không cho nàng đi!"



Khinh Nhan tức giận nói :



"Ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi?"




Ta cố gắng từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, khuôn mặt đầy lo lắng của A Y Cổ Lệ xuất hiện ở ngoài cửa, ta miễn cưỡng cười cười, hai đầu gối mềm nhũn, ầm một tiếng ngã xuống mặt đất .



A Y Cổ Lệ khóc lóc cố gắng đỡ thân thể ta, nói :



"Long đại ca!"



Ta rất sợ nàng quấy rầy mọi người, thấp giọng nói :



"Không nên la ầm lên như vậy. .. trước tiên đỡ ta. .. ngồi xuống. .. "



A Y Cổ Lệ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng nâng ta ngồi xuống chiếc ghế, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại .



Quần áo của ta đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, thế nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tiết ra .



A Y Cổ Lệ thấy hình dáng lúc này của ta, vô cùng lo lắng, nói :



""Không được. .. ta phải đi tìm đại phu!"



Ta nắm lấy cổ tay của nàng :



"Ta không sao. .. nàng. .. nàng đi xem. .. nàng ấy còn sống hay không. .. "



Ngón tay ta chỉ vào Khinh Nhan đang nằm trên giường .



Khuôn mặt A Y Cổ Lệ nhất thời đỏ lên, thân thể của Khinh Nhan vẫn đang lõa lồ nằm trên giường, thân thể nàng vô cùng mê người, cho dù là nữ nhân cũng phải động tâm .



A Y Cổ Lệ tất nhiên là biết chúng ta vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nàng tràn đầy xấu hổ đi tới, dò xét mạch đập của Khinh Nhan, lại dùng ảo ngủ bằng gấm che lại thân thể mềm mại mê người của Khinh Nhan .



Mặt nàng rốt cũng cũng được thả lỏng, nhưng vẫn không dám nhìn ta, thấp giọng nói :



"Nàng còn sống. .. "