Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 397 : Đả huyệt (1)
Ngày đăng: 03:21 20/04/20
Ta cố gắng làm cho A Y Cổ Lệ bình tĩnh trở lại, giúp lau vết máu trên người cho ta, tuy khoảng cách khá xa, nhưng ta vẫn cảm giác được thân thể của A Y Cổ Lệ đang run rẩy không ngừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy ta gần như trần truồng như thế này .
Thay một bộ trường bào sạch, ta bảo A Y Cổ Lệ đỡ ta trở lại bên cạnh bàn, thân thể ta dường như mới trải qua một phen bệnh nặng đang vô cùng suy yếu, A Y Cổ Lệ châm cho ta một chén trà, sau khi uống một ngụm, cổ họng đang khô rát của ta cũng dịu đi một chút .
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyên gì?"
Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ ửng hồng hỏi .
Ta cười khổ lắc đầu nói :
"Ta cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, mọi việc chỉ có thể chờ Tuệ Kiều đến mới có thể giải đáp được. "
A Y Cổ Lệ cầm chiếc khăn lông màu trắng, lau những giọt mồ hôi vừa mới chảy ra trên trán của ta .
Ta nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, trong lòng thầm nghĩ :
"Lẽ nào ta phải đưa người con gái ôn như thiện lương như thế này đến Yên quốc ư?"
Ta không thể tự thuyết phục được chính mình . Nguồn: https://truyenfull.vn
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói :
"Long đại ca bảo ta đến rốt cục là có chuyện gì quan trọng vậy?"
Ta mỉm cười nói :
"Không cỏ chuyện gì gấp, ta chỉ là có chút nhớ nàng. .. "
Ta không ngờ là ta lại có thể nói ra một câu mang tính khiêu khích như vậy, lâu nay ta ở trước mặt A Y Cổ Lệ luôn biểu hiện tương đối tự kiềm chế mình, thái độ hôm nay của ta sao lại khác thường như vậy? Lẽ nào năng lực kiềm chế của ta cũng nương theo việc công lực mất đi mà giảm xuống?
Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ càng thêm ửng hồng, cúi đầu xuống, ôn nhu nói :
"Long đại ca đừng có đùa ta nữa!"
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta càng cảm thấy bất thường, trong đầu không cách nào tỉnh táo được, mình ngày xưa không phải là bộ dáng này, trong nội tâm ta đang tự mình nhắc nhở : "Long Dận Không a Long Dận Không, ngươi hôm nay rốt cục là bị sao vậy?"
Thế nhưng ánh mắt của ta không tự chủ được nhìn về bộ ngực nở nang của A Y Cổ Lệ, dục vọng trong cơ thể ta đang dâng lên vô cùng mạnh mẽ. A Y Cổ Lệ nhận thấy thân thể của ta như vậy còn tưởng rằng ta có chỗ nào khó chịu, ân cần nói :
"Ta đi rót thêm cho huynh một chén trà. "
Ta đột nhiên nắm lấy tay nàng, đem thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ ôm vào trong lòng .
A Y Cổ Lệ e thẹn nói :
"Long đại ca, huynh. .. "
"Trên đời rất nhiều việc không phải sức người có thể ngăn cản, ít nhất là muội không có cách nào chữa được cho nàng!"
Ta thấp giọng nói :
"Ta muốn đi gặp nàng!"
Tuệ Kiều gật đầu, nói :
"Nàng đang trong vườn ngắm hoa. "
Khinh Nhan đang yên lặng đứng trong tuyết, đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm vào hoa mai màu vàng đang nở rộ, sắc mặt của nàng đang tái nhợt. Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa một chút đau buồn. Gió nhẹ thổi qua, hai giọt nước mắt trong suốt theo gió bay xuống, rơi xuống tuyết, yên lặng hòa tan .
Khinh Nhan cũng không quay người lại, vẫn như cũ ngắm hoa mai, nàng nói :
"Ta vẫn luôn có lỗi với ngươi, vì sao ngươi vẫn tốt với ta như vậy. "
Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mặt dán sát vào gáy của nàng, nói :
"Là ta có lỗi với nàng. "
Khinh Nhan nắm lấy hai tay ta, nàng ôn nhu dùng trán cọ vào gò má của ta, nhẹ giọng nói :
"Tất cả đều do ta gieo gió gặt bão. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là báo ứng. "
Nàng nắm lấy tay ta, dắt ta ngồi xuống dưới gốc cây mai, ngày Khinh Nhan ôn nhu như nước ngày xưa đã trở lại, Khinh Nhan nói :
"Lúc đâu là ta và Lãnh Cô Huyên bày mưu, hàm hại Thu sư thúc, sau đó lại giả vờ bị thương, lừa lấy Vô Gian Huyền Công từ huynh. "
Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói :
"Có câu ta vẫn muốn hỏi nàng, lúc trước nàng dâng cho ta tấm thân trong trắng của nàng, là do có tình ý với ta, hay là do mệnh lệnh của Lãnh Cô Huyên?"
Khinh Nhan trầm mặc, nước mắt lần thứ hai chảy xuống, qua hồi lâu nàng mới nói :
"Huynh chỉ cần nhớ kỹ, Khinh Nhan đời này kiếp này chỉ yêu duy nhất một người, đó là huynh. .. "
Trong lòng ta rất kích động, vươn tay ôm Khinh Nhan vào lòng, Khinh Nhan yên lặng khóc nức nở .
Ta chợt nhớ tới lời mà Thu Nguyệt Hàn từng nói với ta, Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên và Hoa Trục Nguyệt. nhưng ta không biết Khinh Nhan nàng có biết chuyện này hay không?
Ta thấp giọng nói :
"Tuệ Kiều nói trong cơ thể của nàng có một lực lượng vô cùng âm lãnh, nó từ đâu mà có?"