Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 41 : Cục diện chính trị (2 - 3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Ta gật đầu nói :



"Bệnh tình của Dao Như không còn cách nào để như vậy nữa, ta làm như vậy là để bức nàng ra. "



Đường Muội có chút băn khoăn nói :



"Chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng xuất hiện! "



Ta tràn ngập tin tưởng nói :



"Nàng chỉ một lòng nghĩ tới sổ sách Điền thị, lần trước bị Điền Ngọc Lân lừa, lần này chắc chắn biết nhưng cũng sẽ tới! "



Ba ngày sau các quan viên từng bị Tuyên long hoàng đế bãi chức nay lục tục quay lại Tần đô, Trầm Trì cũng có trong số đó .



Tinh hậu quả nhiên y theo đề nghị của hắn, bổ nhiệm Túc vương Yến Hưng Khải làm Tướng quốc. Ta vốn tưởng rằng Bạch Quỹ sẽ phản đối chuyện này, không nghĩ tới hắn lần này lại chấp nhận, xem ra Yến Hưng Khải đúng là có chút thủ đoạn .



Yến Hưng Khải thành công ngồi lên vị trí tướng quốc, trong lòng hưng phấn tới cực điểm, hắn mở tiệc tại Túc vương phủ mời các thành viên hoàng thất và đại thần, trong mắt hắn ta là người có công lớn nhất, nên đứng đầu trong danh sách được mời .



Phủ đệ của Yến Hưng Khải cũng không nằm trong Tần đô, mà năm đó khi bị Tuyên lòng hoàng đế bãi chức, hắn ẩn cư dưới Bàn Long sơn cách Tần đô 5 dặm, cho xây dựng một tòa Mộ Vũ sơn trang, ba năm trước đây khi Tuyên long hoàng đế khôi phục lại vương vị cho hắn, thì hắn xây dựng nơi này thành Túc vương phủ .



Ta một mình đi trước tới Túc Vương phủ dự tiệc, lúc đi tới Túc vương phủ, thì thấy xe ngựa nườm nượp, tiếng người ồn ào, quan viên tới chúc mừng Túc vương vô số, trong lòng ta thầm nghĩ :



"Nếu như Yến Hưng Khải không đảm nhiệm chức Tướng quốc, thì làm gì có cảnh này. "



Có mấy người hầu mặc trang phục mới tinh chuyên làm nhiệm vụ dắt ngựa, ta tiện tay ném dây cương cho một người .



Từ xa xa đã truyền đến một tiếng cười to :



"Dận Không! Ta vẫn đang đợi đệ! "



Yến Hưng Khải từ trong cửa bước nhanh tới, ta cuống quít tiến ra nhìn hắn hành lễ :



"Túc Vương thiên tuế. .. .. . "



Yến Hưng Khải nói :



"Dận Không, chẳng lẽ đệ đã quên chuyện kết bái giữa hai chúng ta? "



Ta cười nói :



"Đại ca chớ trách, có nhiều người như vậy, đệ sao có thể xưng huynh gọi đệ với Túc vương được! "



Yến Hưng Khải vừa là một tiếng cười to :



"Được, đệ còn nhớ là ta yên tâm rồi! "



Hắn chỉ vào một vị khách quý ở phía sau, ta nhìn lại, người này đúng là Đại tướng quân Bạch Quỹ .



Yến Hưng Khải lập tức để ta qua một bên, mỉm cười tiến lên nghênh đón .



Đại Tần tông chính quan Lưu Nghệ, Thái Phó Chu Vô Mặc hiển nhiên là bạn của Yến Hưng Khải, hôm nay họ đảm nhận vị trí tiếp khách .



Thái Phó Chu Vô Mặc dẫn ta vào trong vương phủ, tòa vương phủ này dựa vào núi mà xây, sơn thế thủy vận (Thế sơn vận núi, ý nói là phong thủy) được lồng vào trong, ven đường cây mọc thành hàng, hoa thơm đua nở .



Trong lòng ta thầm khen :



" Yến Hưng Khải này thật biết hưởng thụ, ở đây còn hơn Ngự Hoa viên trong Tần cung, khó trách hắn không chịu chuyển vào trong thành. "



Tòa Quan Cảnh Thai này chính là nơi tổ chức yến hội đêm nay .



Vị trí của ta là ở hàng ghế khách quý, ngồi cùng bàn với Đại Tướng quân Bạch Quỹ, Phụng Thường quan Khúc Tĩnh, cho thấy Yến Hưng Khải đối với ta rất là coi trọng, nhưng mà loại an bài này làm cho ta có chút khó xử, sợ hắn ngay ở trên bàn tiệc làm mất mặt ta .



Cũng may Bạch Quỹ quyền cao chức trọng, quan viên như ruồi bu tới nịnh hót hắn, cho nên hắn không bận tam tới sự tồn tài của ta, cho tới khi khách nhân ngồi xuống hết, hắn mới nhìn ta mỉm cười gật đầu. Xem ra là ta nghĩ nhiều, lấy quyền thế của Bạch Quỹ, thì hắn sẽ không để ý tới một tên nhỏ nhoi như ta .



Bởi vì có Bạch Quỹ ở đây, từ lúc tiệc rượu bắt đầu là ta bắt đầu thu mình, mọi người thì chỉ quây quanh người của Bạch Quỹ và Yến Hưng Khải. Từ nhỏ ta đã thấy cảnh này, đối với việc này cứ coi như là cưỡi ngựa xem hoa .



Rượu cũng vừa đủ, Yến Hưng Khải đứng dậy lớn tiếng nói :



"Hôm nay mọi người có thể tới nơi này, làm cho bản vương vô cùng cảm kích, được thánh thượng yêu mến, để cho ta nhậm chức Tướng quốc. Hôm nay ta ở trước mặt các vị xin thề, lấy thân phận của tướng quốc Đại Tần, ta sẽ đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích cá nhân, đối với dân chúng đại Tần mà chịu khổ, cúc cung tận tụy đối với xã tắc Đại Tần!"



Hắn cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn, mọi người ở đây ai cũng kêu vỗ tay hoan hô ầm ầm .



Ta lưu ý đến trong ánh mắt Bạch Quỹ lúc này toát ra một vẻ trào phúng .



Yến Hưng Khải lại nói :




Ta kỳ quái nói :



"Đại ca nếu biết đao này không đáng tiền, vì sao còn bỏ một số tiền lớn mua nó?"



Yến Hưng Khải quỷ bí nhìn ta cười cười :



"Lẽ nào huynh đệ không nhận ra dụng ý của Bạch Quỹ kia hiến đao này? Thật ra chỉ là muốn thị uy với ta, một thanh đao rách, 8 vạn lượng bạc, ta mất tiền, nhưng hắn được tiếng thơm. "



Trong lòng ta cười thầm, Bạch Quỹ này đúng là muốn thị uy với Yến Hưng Khải thật .



Yến Hưng Khải ở lại Lưu Vân lâu tới nửa đêm mới rời đi .



Bốn mỹ tỳ đã chuẩn bị nước nóng cho ta từ lâu rồi, những. .. mỹ tỳ này tuy dung mạo rất khá, nhưng so với Diệu Phù và Diệu Dung thì kém xa, chỉ là không biết vì sao Yến Hưng Khải không cho các nàng tới tắm cho ta .



Hai mỹ tỳ phụ trách tắm rửa cho ta, hai mỹ tỳ khác không ngừng đổ thêm nước nóng, không để cho nước bị lạnh đi. Ta thích ý đích nhắm hai mắt lại, những thủ pháp của bốn mỹ tỳ này đúng là đã được huấn luyện, xoa bóp cực kỳ thoải mái .



Khi tắm rửa sắp kết thúc, cửa phòng khẽ mở, hai mỹ tỳ bước vào, đó chính là Diệu Phù và Diệu Dung, công phu ôn nhu của hai nàng với ta hiện giờ vẫn còn như mới. Khi mới nhìn thấy các nàng ta đã kìm lòng không nổi, bốn mỹ tỳ thấy biến hóa của ta, trên mặt đỏ hồng lên .



Dưới ánh nến chớp động, thân thể Diệu Phù và Diệu Dung tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ. Ta nâng cằm của Diệu Phù lên nói :



"Vì sao lúc này mới đến?"



Diệu Phù mềm mại nói :



"Tỷ muội nô tỳ biết Bình Vương điện hạ tới đây, nên phải trang điểm cẩn thận, hơn nữa có 4 nàng xoa bóp cũng rất thoải mái mà. "



Ta ha hả cười to, ôm hai người vào lòng :



"Trong lòng các nàng, ta có phải là người quan trọng nhất không?"



"Điện hạ!"



Nhị nữ e thẹn vô hạn .



Diệu Phù nói :



"Để chúng tỷ muội hầu hạ điện hạ thay y phục!" Nói xong nàng xoay người đi lấy một cái khăn và trường bào bằng lụa mỏng .



Ánh nến lóe lên một cái, đột nhiên tắt đi .



Diệu Phù kinh ngạc kêu lên một tiếng nói :



"Ngọn nến thế tại sao lại tắt!"



Diệu Dung nói :



"Để nô tỳ đi thắp nến!"



Ta cầm lấy bàn tay của Diệu Dung, nhân cơ hội mò lên ngực của một cái, Diệu Dung hổn hển gắt giọng :



"Bình Vương điện hạ thật xấu!"



Ta ha hả nở nụ cười, lúc này mới thả Diệu Dung ra .



Nhớ tới sắp được đại chiến với hai mỹ nữ này, trong lòng ta không khỏi sung sướng kích thích .



Đợi cả buổi không thấy Diệu Dung thắp đèn, Diệu Phù đi lấy khăn mặt cũng không trở về. Ta không nhịn được nói :



"Thế nào? Nhìn không thấy ư?"



Nhưng hai nàng không ai trả lời ta .



Ta có chút kỳ quái, mở miệng nói :



"Diệu Phù! Diệu Dung!"



Một bàn tay trắng mịn mềm mại đặt lên vai của ta, ta không phân biệt được là ai, nên nắm bàn tay nhỏ nhắn cười nói :



"Kỳ thực làm loại chuyện này trong bóng tối đúng là rất có tình thú. "



Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười duyên :



"Quả thực như vậy ư?"