Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 447 : Động tình (2)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Thân thể Lãnh Cô Huyên chậm rãi bay lên, bắt đầu xoay tròn trên không trung. Thân thể nàng càng xoay càng nhanh, đến cuối cùng đã thấy nước mưa xung quanh thân thể nàng khôn ngừng xoay tròn, mặc dù ta đứng cách nàng một khoảng những vẫn cảm thấy không khí xung quanh bị hút tới, chân không kìm nỗi bước về phía trước một bước, trường bào tung bay về phía Lãnh Cô Huyên .



Huyền Anh vẫn không nhúc nhích, áo dài màu trắng không bị một chút ảnh hưởng nào từ Lãnh Cô Huyên. Đôi mắt nhìn về phía Lãnh Cô Huyên trên không trung, ánh mắt hư vô mà mờ mịt .



Lãnh Cô Huyên từ trên cao dùng hết sức phóng về phía Huyền Anh. Nước mưa bên cạnh Huyền Anh chợt xoay tròn xung quanh nàng. Từ bên ngoài nhìn vào, dường như Huyền Anh bị bao vây ở trong màn nước .



Một tia chớp xoẹt ngang ở phía chân trời, từng tiếng nổ vang lên liên tục, tiếng sấm át đi thanh âm đánh nhau của các nàng. Sau tiếng sấm, màn nước tản đi. Nước bắn ra bốn phía, văng lên khuôn mặt và người ta không ít, rất đau đớn. Bởi vậy có thể đoán ra được uy lực một kích vừa rồi của hai nàng . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Lãnh Cô Huyên chậm rãi rơi xuống cách Huyền Anh chừng năm trượng, sắc mặt tái nhợt gật đầu nói :



"Tốt! Truyền nhân của Dao Lâm tiên các đúng là không làm cho ta thất vọng. "



Huyền Anh cười nhạt một tiếng, vẫn không nói gì .



Lúc này Lãnh Cô Huyên mới nhìn qua ta ở nơi xa, xoay người lao về hướng chân núi .



Huyền Anh lắc đầu, nhưng ngay sau đó "thốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ta muốn đưa tay đớ nàng .



Huyền Anh đưa tay ngăn cản ta nói :



"Ta không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt. .. "



Nàng lấy khăn lụa lau máu tươi trên miệng, chậm rãi đi về phía Quan Vụ am .



Ta lo lắng nàng lúc nào cũng có thể ngã xuống, lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Thấy Huyền Anh vẫn đi lại như thường ta mới yên tâm .



Trở lại Quan Vụ am, Cốc Tiêm Tiêm ân cần từ trong am ra đón, đỡ lấy bả vai Huyền Anh nói :



"Tỷ tỷ, tỷ không có vấn đề gì chứ?"



Huyền Anh lắc đầu nói :



"Ta không sao, Huyền Tuệ ở đâu?"



Cốc Tiêm Tiêm nói :



"Lúc này nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng. "



Huyền Anh gật đầu, cùng Cốc Tiêm Tiêm đi tới phòng Huyền Tuệ ở .



Một lúc sau, lại thấy Huyền Anh dìu Huyền Tuệ mang theo tay nải màu xanh đi ra .



Ta ngẩn ra, ngạc nhiên nói :



"Huyền Anh sư phụ định đi đâu?"



Huyền Anh nói :



"Mặc dù hôm nay Lãnh Cô Huyên bị ta gây thương tích, nhưng chắc chắn sẽ lại tới tìm ta một lần nữa. Bây giờ ta và Huyền Tuệ phải rời đi nơi này. "
Mộ Dung Sơ Tình nói :



"Hai thứ này dường như cũng không mâu thuẫn với nhau. Lãnh giáo chủ vẫn nên ngoan ngoãn giao ra tàng bảo đồ, có lẽ ta sẽ xem xét ôn nhu hơn với ngươi một chút. .. "



"Lớn mật!"



Lãnh Cô Huyên nổi giận quát .



Mộ Dung Sơ Tình cười nói :



"Nếu là trước đây, lá gan của ta đương nhiên sẽ không lớn như thế. Nhưng lúc này đã không giống trước đây, ta muốn đối với ngươi như thế nào, liền có thể đối với ngươi như thế vậy. "



Ta nắm tay Cốc Tiêm Tiêm lặng lẽ lui về một bên, ở lại sẽ chỉ thêm nguy hiểm. Chuyện nội bộ của Huyền Minh Giáo vẫn để cho bọ họ tự giải quyết với nhau là tốt rồi, ta lười không muốn để ý tới .



Lãnh Cô Huyên nói :



"Long Dận Không, ngươi luôn miệng nói chúng ta là đồng bọn, lúc này lại muốn vứt bỏ không quan tâm tới đồng bọn sao?"



Ta thầm mắng trong lòng, Lãnh Cô Huyên hèn hạ này, trước khi chết vẫn còn muốn kéo theo một cái đệm lưng .



Mộ Dung Sơ Tình cười nói :



"Thái tử điện hạ có thể đi, nhưng vị tiểu mỹ nhân này phải ở lại. Lão phu cũng muôn thử một chút cái gọi là người có phúc. "



Cốc Tiêm Tiêm vô ý thức nắm chặt bàn tay ta, trong lòng tất nhiên là sợ ta bỏ nàng ở lại .



Ta thấp giọng nói :



"Nếu như lúc này nàng thừa nhận yêu ta, ta liền lưu lại bảo vệ nàng. "



Khuôn mặt Côc Tiêm Tiêm ửng đỏ, nhẹ giọng mắng :



"Ngài thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, thật là hèn hạ!"



Trong lúc tức giận tình ý tự nhiên lộ ra, hồn nhiên quên mất chúng ta còn đang ở trong hiểm cảnh .



Ta thở dài xoay người lại :



"Đáng tiếc ta chưa từng có thói quen đem nữ nhân của mình đưa cho người khác. "



Cốc Tiêm Tiêm liếc mắt đưa tình, như một con chim nhỏ nép vào vai ta .



Trong đôi mắt Lãnh Cô Huyên lộ ra vẻ an tâm, bất kể quá trình như thế nào, ta cuối cùng vẫn đứng trên cùng trận tuyến với bà ta. Có sự trợ giúp của ta, hi vọng chiến thắng Mộ Dung Sơ Tình của bà ta lại tăng thêm vài phần .



Mộ Dung Sơ Tình gật đầu, đột nhiên vọt về phía ta, hai nắm đấm nhanh chóng trở nên to lớn hơn trong mắt ta. Hắn đã nhìn ra manh mối, muốn đánh bại ta trước khi ta và Lãnh Cô Huyên kịp liên thủ .



Bởi vì Cốc Tiêm Tiêm ở bên cạnh ta, ta dùng một tay đẩy nàng sang một bên, muốn tiếp tục lui về phía sau đã không thể nào kịp, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn dùng hai nắm đấm đón đỡ. Mộ Dung Sơ Tình thực sự hèn hạ tới cực điểm, đường đường là một cao thủ tiền bối mà thậm chí còn đánh lén một hậu bối như ta .