Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 47 : Nội tình (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


"Ta thấy mình. .. không được. .. "



U U yếu ớt nói .



Ta thoải mái nói :



"Ngươi chắc chắn là không có việc gì. "



"Tại sao ngươi biết?"



"Có câu là : người tốt sống không lâu, bại hoại sống ngàn năm!"



U U cốc một cái lên đầu ta, buồn bã nói :



"Không nghĩ ta lại có thể chết cùng ngươi ở một chỗ. "



Ta có thể nhận ra tâm tình của nàng, nàng bị thương không nhẹ, trong lòng không khỏi có cảm giác thương tiếc, nếu như nàng không phải cứu ta thì cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy .



U U nhẹ giọng nói :



"Ngươi có thể đặt ta xuống hay không?"



Ta gật đầu, đặt nàng xuống, U U bảo ta bế nàng tới bên dòng suối, đôi mắt đẹp của nàng nhìn vào những ngọn đèn dưới suối, dường như chìm vào trong chuyện cũ. Hồi lâu mới nói :



"Khi ta còn nhỏ, năm nào cũng theo gia đình tới bờ sông thả đèn, tình cảnh đó mới như ngày hôm qua. .. "



Ta cầm một cái đèn hoa, đặt vào trong tay U U nói :



"Ngươi cứ coi ta là nhà của ngươi, ôn lại chuyện cũ có được không?"



U U cười sẵng giọng :



"Tên hỗn đản này, lại nhân cơ hội chiếm. .. tiện nghi. .. "



Nàng ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt đỏ bừng, tiếp nhận đèn hoa trong tay ta, nói :



"Ngươi cũng biết, mỗi chiếc đèn hoa này đều mang một tâm sự, tiếp nhận nó chính là tiếp nhận nỗi thống khổ và tâm sự của người khác. .. "



Ta mỉm cười nói :



"Đèn đã chảy theo dòng nước đã lâu, tâm sự cũng đã bay mất, ngươi có tâm sự gì, thì cứ thoải mái trút xuống đi!"



U U gật đầu, nhắm đôi mắt đẹp lại dường như đang cầu nguyện cái gì đó. Sau đó cúi người đặt đèn hoa vào trong dòng nước, đèn hoa lập tức bị cuốn đi, dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ .



Từ những bụi cây bên dòng suối có vô số đom đóm bay lên, ta vào U U than nhẹ một tiếng chìm đắm vào trong mỹ cảnh .
Chân ta không dừng bước, vẫn tiến lên phía trước . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Nữ ni kia cả giận nói :



"Lớn mật!"



Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng hất lên, một chưởng hướng tới ngực của ta đánh tới, tốc độ xuất chưởng của nàng cực kỳ chậm rãi, ta tin tưởng có thể tránh được .



Nhưng không nghĩ tới bàn tay kia như hình với bóng, chỉ mới chạm nhẹ vào ngực ta, thì một cỗ lực lượng như búa tạ giáng tới, ta kêu lên thảm thiết, thân hình bay ngược về phía sau .



Ngay lúc ta chuẩn bị đập vào tường, Thu Nguyệt Hàn nhẹ nhàng huy động ống tay áo, một cỗ lực lượng đỡ vào lưng ta, lập tức ngăn cản lực lượng vốn cố .



Ta nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một cỗ lực lượng vô hình từ đan điền truyền ra, hóa giải những nơi bị tắc nghẽn do chưởng lực của nữ ni kia .



Thu Nguyệt Hàn thấp giọng nói :



"Viên Tuệ! Ngươi vào bên trong chiếu cố vị thí chủ kia!"



Sau đó chuyển hướng nhìn ta nói :



"Ngươi đi theo ta!"



Ta đi theo phía sau của nàng tiến vào hậu viện, hậu viện tuy rằng không lớn, thế nhưng lại tao nhã, trúc xanh hai bên, giữa có một dòng suối, bọt nước bắng tung tóe .



Gió nhẹ thổi qua, áo xám của Thu Nguyệt Hàn tung bay, càng làm cho nàng trở nên cao ngạo. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của ta, nói từng chữ :



"Ngươi không phải là đệ tử của Lãnh Cô Huyên?"



Ta cười nói :



"Tại hạ đã nói từ trước rồi, tiền bối hiểu lầm!"



"Vậy ngươi từ chỗ nào mà học được Vô Gian Huyền Công này?"



Trong lòng ta có chút do dự, Thu Nguyệt Hàn là người thế nào ta không rõ, nếu như đem tình hình thực tế nói cho nàng biết, có khi nàng lại bắt ta .



Nhưng khi nghĩ lại, thì lúc đầu nàng đã nhận ra ta học Vô Gian Huyền Công kia, cũng không có ý niệm gì, mà còn bảo ta mau chóng mang U U rời đi .



Thu Nguyệt Hàn dường như đoán được ý nghĩ của ta, lạnh nhạt nói :



"Ngươi không cần lo lắng, ta không có ý đồ gì với Vô Gian Huyền Công của ngươi, sở dĩ ta gọi ngươi tới đây, chỉ muốn làm rõ quan hệ của ngươi và Lãnh Cô Huyên. "



Quyển 1 : Tiềm Long