Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 46 : Bố trí mai phục (1+2+3)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Dao Như vào sáng sớm ngày thứ hai thì tỉnh lại, Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm tuy rằng đã lấy ra, thế nhưng do Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội đồng thời cùng thúc đẩy nổi lực, làm cho kinh mạch nàng bị tổn thương, nếu muốn hoàn toàn khôi phục sợ rằng ít nhất cũng phải chừng 3 tháng.
Ta từ trong tay Thải Tuyết tiếp nhận khăn mặt, lau mồ hôi trên trán cho Dao Như, nàng yếu ớt nằm trên bờ vai của ta, vô lực nói:
"Thiếp….sẽ phải chết đúng không..."
Ta cười véo véo cái mũi của nàng, nói:
"Yên tâm! Bệnh của nàng sẽ rất nhanh khỏi."
Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập thâm tình nhìn ta, nói:
"Công tử…thiếp còn tưởng rằng không bao giờ được hầu hạ người nữa."
"Nha đầu ngốc, ta quyết sẽ không để cho các nàng rời xa ta!"
Lúc nói câu này ta nhìn Thải Tuyết, Thải Tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới cúi đầu xuống.
Dao Như nói:
"Công tử... Dao Như có chuyện vẫn không nói thật cho người biết, cuốn sổ kia được chôn cùng với mẫu thân của thiếp, công tử có trách thiếp không?"
Ta ôm vào Dao Như:
"Ta biết nàng có nỗi khổ trong lòng."
Dao Như gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Trong cuốn sổ đó ghi những gì, Dao Như đều nhớ rõ, nếu công tử muốn, Dao Như có thể viết ra!"
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau khi thương thế khỏi hẳn rồi hãy nói!"
Ta ôn nhu khuyên bảo.
Dao Như thân thể vẫn còn rất yếu, ôm lấy bả vai của ta ngủ say.
Ta đi ra cửa ngoài, Đường Muội đang đứng dưới gốc cây tùng lau trường đao, tối nay chính là kỳ hạn mà ta ước hẹn với U U giao cuốn sổ, tất cả phải chuẩn bị thật kỹ cho trường đại chiến.
Đường Muội nhìn thấy ta, buông trường đao trong tay, đứng lên nói:
"Công tử! Yên nữ tối nay có tới không?"
Ta gật đầu nói:
"Nàng nhất định sẽ đến."
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã là chính ngọ, Tiêu Trấn Kỳ vẫn chưa tới đến, không biết hắn có tới đúng hẹn hay không.
Lúc này Đường Muội lớn tiếng nói:
"Tiêu đại ca!"
Ta nhìn về phía cửa, quả nhiên Tiêu Trấn Kỳ và Tôn Tam Phân sóng vai đi vào, hắn quả nhiên là thủ tín.
Tiêu Trấn Kỳ nhìn ta chào, sau đó mới đặt cung tên lên bàn.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
"Bình Vương điện hạ đã bố trí xong chưa?"
Ta gật đầu nói:
"Ta đã có được bản vẽ của khu nhà này!"
Ta lấy bản vẽ đặt lên bàn đá trong viện, Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời đi lại gần nhìn, ta chỉ bản vẽ nói:
"Buổi tối khi nàng xuất hiện, các người phải phục kích ở hai bên, cố gắng chế trụ nàng!"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm của nữ nhân:
"Long Dận Không ở chỗ này phải không?"
Chúng ta không nói nữa, mà nhìn về phía cửa, thì thấy một nữ đồng chừng 10 tuổi, cầm một giỏ hoa màu lam, cười hì hì, đi vào trong viện.
Ta mỉm cười nói:
"Ngươi biết hắn sao?"
Nữ đồng cười nói:
"Ta tuy rằng không nhận ra hắn, thế nhưng biết người này thích nhất là tới gần nữ hài tử, hơn nữa trong đôi mắt lúc nào cũng háo sắc."
Nàng nhìn ta một cái nói:
"Ngươi có phải là Long Dận Không không?"
Trước mặt mọi người bị một cô bé quở trách, ta không khỏi có chút xấu hổ, ho khan một tiếng mới nói:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Nữ đồng từ kia từ trong giỏ hoa lấy ra một phong thư, nói:
"Có một vị tỷ tỷ bảo ta giao nó cho ngươi."
Ta đang muốn nhận lấy, thì nữ đồng kia thu tay lại, nói:
"Tỷ tỷ nói phải đưa cho ta 10 lượng bạc, ta mới đưa cho ngươi được!"
Ta lấy một tờ ngân phiếu 50 lượng nhét vào trong tay của nàng, nữ đồng lúc này mới vui vẻ đem bức thư đưa cho ta, xoay người hưng phấn rời đi.
Ta cẩn thận dùng đao mở bao thư, rút bức thư từ trong đó ra, thấy trên đó viết:
"Đêm nay canh ba, Yên Chi Hồ, Phù Dung viên
Bên dưới có đề là U U, chữ viết đẹp phiêu dật.
Đường Muội nói:
"Có đi không?"
Ta cười nói:
"Đương nhiên là phải đi, nhưng mà... Lần này cần chuẩn bị thật tốt!"
Lúc này Mộ Dung Yên Yên và Tây Môn Qua đã tới Phong Lâm Các, ta cuống quít nghênh đón.
Tây Môn Qua cười nói:
U U lạnh lùng nói:
"Tỷ cho mình là đối thủ của muội hay sao?"
"Bình thường thì chưa chắc, nhưng mà bây giờ..."
Trong đôi mắt đẹp của Từ Linh tỏa ra sát khí lạnh lẽo vô cùng.
U U cầm kiếm đứng chắn trước người của, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, dường như nội thương lại bắt đầu phát tác:
"Tỷ dám phản bội sư môn!"
Từ Linh cười lạnh nói:
"Phản bội sư môn? Người đâu có coi ta là đệ tử, ở trong mắt người chỉ có một mình muội mà thôi!"
Thân thể mềm mại của nàng chậm rãi bay lên, tóc dài ở trong gió đêm nhè nhẹ phấp phới, song chưởng triển khai, mười ngón tay đã hóa thành màu lam.
U U quát to một tiếng, công tới Từ Linh, thân thể của Từ Linh đột nhiên xoay tròn trên không trung, như ẩn vào trong hư vô, vô số điểm hàn quang từ trong huyễn ảnh trên không trung bắn ra.
Thân pháp của hai người gần giống nhau, nhẹ nhàng xinh xắn, uyển chuyển như quỷ mỵ.
Ta thừa dịp hai người giao đấu trên không trung, nhanh chóng nhảy vào trong hồ nước.
Cùng lúc đó thuyền nhỏ không chịu nổi áp lực, tác ra làm đôi, nhị nữ mỗi người đứng ở một bên.
Ta liều mạng vừa bơi về hướng Già Lam Sơn, vừa xoay người nhìn lại.
U U và Từ Linh khu động nửa chiếc thuyền dưới chân, phóng tới nhau, nước bắn trắng xóa. Trong sát na hai người chạm nhau, thân thể của Từ Linh bắn thẳng lên không trung, từ trên cao lao xuống U U.
U U tế kiếm lao nhanh ra, vô số điểm hàn mang bao phủ lấy thân thể của Từ Linh. Thân ảnh màu trắng trên không trung liên tục giao thủ, hai người xuất chiêu nhanh như điện, trong nháy mắt đã giao thủ hơn chục chiêu.
Sau một lúc, U U đem cuốn sổ ném ra phía người, nói:
"Cho ngươi!"
Từ Linh đang ở thế tiến công, đột ngột thu mình lại, đuổi theo phía sau, tóm lấy cuốn sổ, điểm một chân vào mặt hồ, lần thứ hai bay ngược lại bè trúc.
U U chậm rãi rơi vào boong thuyền, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, chân không chạm nước.
Từ Linh khẽ cười nói:
"Sớm đem sổ sách cho tỷ, thì đâu cần ăn quả đắng như vậy."
Nàng khu động bè trúc dưới chân, trong nháy mắt biến mất trong trong tầm mắt.
Ta rất sợ U U trở lại bắt ta, dùng hết toàn lực để bơi, nhưng khi nhìn lại phía sau, lại phát hiện U U đã biến mất ở mặt hồ, trong lòng ta thầm kêu, chẳng nhẽ yêu nữ này chìm rồi?
Ta lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cho dù nàng sống hay chết, việc quan trọng là phải chạy đi đã."
Sau khi bơi được mấy trượng, quay đầu nhìn lại, thì vẫn không thấy thân ảnh của U U. Ta do dự một chút, rốt cục vẫn thay đổi phương hướng, bơi tới nơi mà U U rơi xuống.
Lặn xuống nước nhiều lần, tìm xung quanh nơi nàng rơi xuống nhiều lần, nhưng không tìm được thân ảnh của nàng, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, hiện thành vô số hình thù kỳ dị.
Ta rột cục cũng bỏ qua hi vọng, bơi về phía trước, thế nhưng đột nhiê có một đôi cánh tay vòng qua, ôm lấy cổ của ta, trong lòng ta hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, thì thấy trên khuôn mặt đẹp tuyệt luân của U U đang tươi cười, dưới ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Không đợi ta kịp phản ứng, cánh tay của nàng lại lỏng ra, thân thể dần chìm xuống mặt nước.
Ta nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đang muốn bơi đi, nhưng không ngờ hai mắt của U U đột nhiên mở ra, bàn tay nhỏ nhắn cố sức bóp chặt yết hầu của ta. Ta cố sức giãy dụa hai cái, nhưng không cách nào thoát được, sau một lúc mắt ta tối sầm đi, không còn nhìn thấy gì nữa.
Ý thức của ta ở trong nháy mắt biến mất, cũng ngay lúc đó, từ trong đan điền có một dòng khí sinh ra, theo kinh mạch của ta nhanh chóng vận hành, cảm giác hít thở không được biến mất, tri giác cũng dần xuất hiện này. Các tư thế trong Xuân Cung Đồ lần lượt xuất hiện ở trong đầu ta, đủ các hình dạng.
Khí tức vận hành trong kinh mạch, làm cho khí lực của ta trở lại đôi chút, đơn giản thoát ra khỏi tay của U U. Nhưng điều kỳ lạ là, ta ở dưới nước dài như vậy, lại không có cảm giác gì là lạnh lẽo.
U U đã hôn mê rồi, ta ôm lấy nàng, nổi lên trên mặt nước.
Ta dựa vào kỹ năng bơi của mình, mang U U tới ven Già Lam Sơn, trên ngọn núi này tùng bách mọc lưa thưa, lúc này trăng tròn đã lên tới đỉnh đầu, cảnh đẹp như tranh vẽ, gió thổi làm cả người cảm thấy mát mẻ vô cùng. Trên đỉnh núi xa xa, có một ngọn đèn le lói, trông như ánh sao thưa.
Trong lòng ta âm thầm lấy làm kỳ, đêm khuya thanh tĩnh, tại sao lại có đèn dầu ở đây.
Ta đem U U đặt trên mặt đất, tấm áo lụa mỏng của nàng ướt đẫm, những đường cong của thân thể mềm mại lộ ra, ta cởi trường sam phủ lên trên người của nàng, xoay người đi vào trong rừng, nếu như đợi yêu nữ này tỉnh lại, thì phiền phức vô cùng.
Ta còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe U U ở phía sau, yếu ớt nói:
"Ngươi đứng lại đó cho ta..."
Ta xoay người nhìn lại, thì thấy nàng loạng choạng đứng dậy, trong đôi mắt đẹp ai oán vô cùng:
"Ngươi... định bỏ ta ở đây... Không để ý đến ta mà đi ư?"
Trông bộ dáng đáng thương của nàng, ai nói đây là một ma nữ ác độc.
Nàng dường như không chịu được nữa, thân thể mềm mại sắp ngã.
Ta không thể tránh được lắc đầu, rốt cục trở lại bên cạnh nàng, U U vô lực nằm ở trên người của ta, u oán thở dài một hơi nói:
"Ngươi cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm..."
Nàng chỉ ngôi chùa trên đỉnh núi nói:
"Mang ta đến Mộ Vân Trai..."
Ta cõng nàng, đi dọc theo dòng suối nhỏ, tới Mộ Vân Trai.
Trong dòng suối có những ngọn đèn từ trên đầu nguồn chảy xuống. Trăng sáng ở trên trời, chiếu lên mặt nước, từ trên núi mơ hồ truyền tới tiếng tụng kinh, làm cho ta không khỏi có cảm giác thế ngoại siêu nhiên.
U U nhẹ nhàng thổi một hơi vào cổ của ta, nói:
"Vì sao phải trở lại cứu ta?"
Trên mặt của ta nở nụ cười bất đắc dĩ, ngay cả ta cũng không rõ tại sao lại muốn cứu U U, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nàng, nhưng lại ngu xuẩn cứu nàng.
U U cánh tay ngọc ôm lấy cổ của ta, nói:
"Ngươi bây giờ đang hối hận phải không?"
Ta lắc đầu:
"Ta đã làm việc gì thì không bao giờ hối hận."
U U vô lực cười một tiếng:
"Ta tại sao lại có cảm giác, cho dù ngươi làm chuyện gì, cũng có tính toán từ trước..."
Nàng nhịn không được lại ho khan, trong miệng lần thứ hai phun ra một ngụm máu.