Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 45 : U oán (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Ta cung kính nói:



"Thánh thượng là vạn thừa chi tôn (ngôi vị được vạn người tôn kính), lễ quân thần tất nhiên phải phân rõ!"



Yến Nguyên Tông lắc đầu, lôi kéo ta đi tới thư phòng ở bên cạnh, trên thư án vẫn còn một bức tự hắn mới viết, Yến Nguyên Tông nói: "Ngươi giúp ta xem một chút, xem trình độ viết phúc tự của ta có tiến bộ hay không!"



Ta tiến tới gần, trên mặt giấy có viết dòng chữ là Tự cổ đa tình không dư hận (Từ xưa đa tình thường mang hận), trong lòng ta không khỏi cười thầm, Yến Nguyên Tông này trong lòng cảm thán khẳng định không phải là vì Lệ Cơ.



Công tâm mà xem xét, thì bức phúc tự này do Yến Nguyên Tông viết rất đạt tiêu chuẩn, đậm nhạt phân rõ, trong thư pháp có dung nhập tình cảm, ta được dịp khen ngợi hắn vài câu, Yến Nguyên Tông không khỏi có chút đắc ý.



Hắn lớn tiếng nói: "Trẫm tình nguyện mỗi ngày trốn ở chỗ này viết chữ vẽ tranh, còn tốt hơn vào triều nghe các đại thần lải nhải."



Lệ Cơ tự mình bưng trà tới, đúng lúc Yến Nguyên Tông đang kích động, cũng không biết nàng tới, hắn vung tay lên, chạm vào khay trà, làm cho nước trà bắn bên bức phúc tự, trong lòng ta thầm kêu không ổn.



Lệ Cơ sợ đến sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống đất:



"Hoàng thượng thứ tội... là nô tì vô tâm!"



Yến Nguyên Tông mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, bỗng nhiên nắm lấy mái tóc dài của Lệ Cơ, tát cho nàng một cái bạt tai, nói:



"Tiện nhân! Ngươi có ý định hủy đồ trẫm thích phải không!"



Một dòng máu từ môi anh đào chậm rãi chảy ra, đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập nước mắt. Yến Nguyên Tông để giải hận, kéo mái tóc của nàng, làm cho nàng lê dài trên đất, rồi lại nhấc chân đạp nàng vài cái.



Ta cuống quít quỳ rạp xuống đất, ôm lấy hai chân của Yến Nguyên Tông, nói:



"Hoàng huynh bớt giận, hoàng hậu không phải là cố ý, xin người bỏ qua cho nàng đi!"



Yến Nguyên Tông tức giận chỉ vào Lệ Cơ nói:



"Tiện nhân, hôm nay nếu không phải nể mặt Dận Không, thì ta nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi cung!"



Lúc này ở ngoài cửa có một gã tiểu thái giám vào thông báo nói:



"Hoàng thượng!"



Yến Nguyên Tông cả giận nói:



"Chuyện gì!"



Tiểu thái giám rụt rè nói:



"Cửu công chúa mời hoàng thượng tới chơi cờ!"



Yến Nguyên Tông lập tức dịu đi, hắn nhìn ta nói:



"Dận Không đệ ở lại vẽ tranh cho hoàng hậu, ta đi tìm Cửu muội chơi cờ!"



Hắn đi tới cửa thì quay đầu, nói:



"Được rồi! Buổi tối đệ ở lại đây dùng bữa!"



Ta gật đầu đáp ứng.



Sau khi Yến Nguyên Tông đi rồi, Lệ Cơ vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Trong lòng ta sinh ra đồng cảm, đi theo tên Yến Nguyên Tông biến thái này, Lệ Cơ đúng là phải chịu khổ rồi.



Nàng yên lặng từ trên mặt đất bò lên, ta thấy tay phải của nàng rớm máu, nên ân cần nói:



"Thần đi gọi người!"



Lệ Cơ lạnh lùng nói:



"Không cần, chẳng lẽ người muốn để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng của ta bây giờ hay sao?"



Trong đôi mắt đẹp của nàng, ngoại trừ lệ nóng ra, còn lại toàn là quang mang lạnh lùng, ta móc khăn tay ra, băng bó vết thương cho nàng. Lệ Cơ rùng mình, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.



Nàng nhẹ nhàng bước tới trước án thư, lấy ra một tờ giấy tuyên thành còn trắng, ôn nhu nói:



"Bình vương nhìn dung mạo của Lệ Cơ như thế này, còn có thể vẽ được tranh đẹp hay không?"



Ta cung kính nói:



"Hoàng hậu phong hoa tuyệt đại, Dận Không sẽ dùng hết toàn lực để thể hiện sự tao nhã của người."



Lệ Cơ thê thảm cười nói:



"Phong hoa tuyệt đại? Trong mắt Yến Nguyên Tông, thì ta không bằng cả một nữ nhân bình thường!"



Ta yên lặng không nói, đối với tâm tư của Yến Nguyên Tông, thì ta hiểu hơn ai hết.



Ngoài cửa có một cung nữ nói:



"Bữa trưa của hoàng hậu đã chuẩn bị xong, người có muốn dùng không ..."



Lệ Cơ lạnh lùng nói:



"Ta không muốn ăn! Bình vương đã vẽ tranh cho ta, không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy!"



Người cung nữ này khúm núm lui xuống.



Ta và Lệ Cơ ở trong một phòng, bầu không khí trở nên nhất thời lúng túng.



Ta đi tới trước án thư, cầm lấy bút lông cừu nói:



"Hoàng hậu nương nương mời ngồi ở ở chỗ này, Dận Không sẽ vẽ cho người!



Lệ Cơ gật đầu chậm rãi đi tới tấm bình phong trước án thư, đôi mắt u oán nhìn thẳng vào ta, đôi mi thanh tú ẩn chứa vô số ai oán, nhưng không thể làm nhòa đi lệ chất trời sinh, phong tình ẩn chứa trong đó là vôt ận.



Lệ Cơ xoay người sang chỗ khác, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đột nhiên kéo trường bào, thân thể mềm mại trắng mịn không chút tỳ vết hiện lên trước mắt ta.



Trong lòng ta kinh hãi tới cực điểm, hành động của Lệ Cơ hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.



Ta cuống quít nghiêng đầu đi thấp giọng nói:



"Hoàng hậu..."



Lệ Cơ nhẹ giọng nói:



"Nếu đã vẽ tranh cho ta, thì ngươi tại sao không dám nhìn, nếu như ta lúc này hô lên một tiếng, thì hậu quả của ngươi sẽ không tưởng tượng nổi đâu!"



Ánh mắt của ta rốt cục lại nhìn vào thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của nàng, thì thấy trên thân thể trắng như tuyết ấy có những vết thương mà giật mình, cánh tay còn rõ những vết cắn, đây đúng là do tên Yến Nguyên Tông biến thái kia ban tặng mà.



Lệ Cơ hờ hững nói:



"Từ khi bước vào cửa cung, ta coi mình đã chết, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, ta lại bị làm nhục tới như vậy..."



Nàng chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lệ quang:



"Ta có đúng là rất ngu ngốc không, tại sao ta lại không sống vì mình một ngày chứ?"
"Chén rượu này Yên Yên kính Tống công tử, Tống công tử tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Yên, nhưng mà lòng chân thành có thể thấy được, không lừa gạt chút nào, quả nhiên là chính nhân quân tử."



Ta ha ha nở nụ cười, cầm chén rượu lên nói:



"Tây Môn huynh, hai chúng ta là ngụy quân tử, vậy thì phải uống một chén!" Tây Môn Qua phá lên cười, chạm chén với ta, uống một hơi cạn sạch.



Tống tử thân mặc dù là một quân tử thành tâm thành ý, nhưng mà tửu lượng lại không được tốt, qua vài ba chén rượu đã say khướt, Tây Môn Qua đỡ hắn đi đến bên hồ rửa mặt cho tỉnh táo, lúc này chỉ còn lại có ta và Mộ Dung Yên Yên đơn độc ở một chỗ.



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Bình vương trong hành trính tới Tế Châu xem ra thu hoạch không ít!"



Ta cười nói:



"Mộ Dung cô nương nói những lời này hình như có hàm nghĩa khác!"



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Bình vương chân trước vừa quay về Tần đô, thì Trầm Trì đã theo chân sau tới, không biết hai chuyện này có quan hệ với nhau không?"



Lấy sự thông minh của Mộ Dung Yên Yên, nàng đương nhiên có thể đoán được một số nghi hoặc bên trong.



Ta cười nói:



"Số quan lại bị biếm chức trước kia của Đại Tần có 26 người, theo lời Mộ Dung cô nương nói, thì ta đều có quan hệ với cả bọn họ hay sao?"



Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:



"Yên Yên tuy rằng ngu muội thế nhưng cũng biết một số đạo lý."



Ta cười ha ha đứng lên, cầm chén rượu lên hướng Mộ Dung Yên Yên nói:



"Yên Yên cô nương dường như chưa bao giờ tín nhiệm Dận Không!"



"Bình Vương điện hạ hình như cũng chưa từng thực lòng với Yên Yên?"



Ngoài mặt chúng ta cười nói, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng của mình.



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Điện hạ mời Trầm Trì tới Tần đô có phải là vì đối phó Bạch Quỹ?"



"Mộ Dung cô nương Băng Tuyết thông minh, có một số việc sợ rằng không cần Dận Không giải thích."



Mộ Dung Yên Yên cười yếu ớt:



"Điện hạ có muốn biết người ám sát Bạch Quỹ là ai hay không?"



Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:



"Cô nương biết nội tình?"



Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:



"Bình Vương điện hạ phải nói cho ta biết trước một việc!" Nàng dừng lại một chút mới nói: "Túc vương Yến Hưng Khải xuất nhậm tướng quốc là do ai đề nghị?"



Ta do dự một chút, cũng không trả lời ngay vấn đề của nàng.



Mộ Dung Yên Yên thấp giọng nói:



"Có phải là Trầm Trì hay không?"



Ta ngưng mắt nhìn đôi mắt đẹp sáng mà thâm thúy của nàng, rốt cục gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Người đứng sau màn ám sát Bạch Quỹ là Túc vương!"



"Cái gì?"



Ta thất kinh, cho dù như thế nào ta cũng không nghĩ đến ám sát Bạch Quỹ là Yến Hưng Khải, ta nửa ngờ nửa tin nói:



"Hắn sẽ không ngốc tới mức làm như vậy chứ!"



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Công tử có biết hắn thực tình muốn giết Bạch Quỹ không? Hay là hắn chỉ là dò hỏi thực lực của Bạch Quỹ, nhân cơ hội này dời sự chú ý của hắn ..."



Ta chậm rãi để chén rượu xuống.



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Ngay cả công tử cũng nghĩ như vậy, thì Bạch Quỹ cũng sẽ giống như người, sẽ không nghi ngờ tới việc này là do Yến Hưng Khải làm. Thi thể hai gã sát thủ kia được tìm thấy ở ven sông, từ ký hiệu trên người họ, thì cho thấy họ là người của gia tộc Hoàn thị."



"Ý của cô nương là có người cố ý giá họa cho gia tộc Hoàn thị?"



Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:



"Ta dám cam đoan là Hoàn thị gia tộc không làm chuyện này, nhưng Bạch Quỹ sẽ không tin!"



Ta nhíu chặt hai hàng lông mày, dựa theo lời Mộ Dung Yên Yên nói, thì Yến Hưng Khải là người thâm sâu không thể dò được.



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Ta tuy rằng tra không ra con người của Yến Hưng Khải nhưng hắn chắc chắn có quan hệ chằng chịt với Ma môn, công tử cần phải đề phòng người này."



Trong lòng ta chấn động, Mộ Dung Yên Yên nhắc nhở ta, ta mới nghĩ tới, chuyện U U có thể lẻn vào vương phủ, lẽ nào nàng và Túc vương đã sớm quen biết, đang đẩy ta vào một cái lưới đã giăng sẵn.



"Bình vương đang suy nghĩ gì vậy?"



"Mộ Dung cô nương có biết một người tên là U U hay không?"



Mộ Dung Yên Yên đôi mi thanh tú vi nhăn mày:



"U U?"



Ta gật đầu nói:



"Nàng chắc chắn có quan hệ mật thiết với Ma môn Sí Diễm Yêu Cơ Lãnh Cô Huyên." Lúc này ta mới đem chuyện sổ sách Điền thị thuật lại cho Mộ Dung Yên Yên một lần.



Mộ Dung Yên Yên nói:



"Xem ra nàng đúng là người của Ma môn, Yên Yên bất tài, nhưng cũng nguyện hỗ trợ điện hạ!"



"Mộ Dung cô nương ý là..."



"Sau khi bắt được yêu nữ, thì chúng ta có thể điều tra ra manh mối!"