Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 44 : Trị bệnh (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Trong lúc ta đang thất vọng đợi trong trà lâu, thì đột nhiên phát nhiện nha hoàn Lăng Phượng đang đi tới, nàng không ngừng nhìn xung quanh, hiển nhiên sợ có người theo dõi, sau khi đi tới gần, nàng mới kín đáo đưa cho ta một phong thư, thấp giọng nói:



"Tiểu thư không tới được, mong công tử đưa phong thư này cho Hoàng hậu!"



Nói xong liền xoay người rời đi.



Ta cười khổ lắc đầu, tốn một phen tâm cơ, không nghĩ tới chỉ được làm một Tín sử (đưa thư).



Ta đã mấy ngày không vào cung gặp mặt Tinh Hậu, chuyện Bạch Quỹ muốn đuổi ta về Đại Khang phải bẩm báo nàng sớm mới tốt, đồng thời thuận tiện đưa thư cho Lệ Cơ.



Ta từ Đông môn tiến vào Hoàng cung, sở dĩ chọn nơi này là vì có thể tránh qua Trữ Tú Cung, nếu như Yến Lâm thấy ta tới, thì nàng nhất định sẽ dây dưa không tha.



Đi ngang qua Ngự Hoa viên, thì lại thấy Tinh Hậu đang tươi cười nói chuyện với Lệ Cơ, hai người thỉnh thoảng cười rộ lên, trông tình cảnh này thì tương đối hòa hợp.



Tinh Hậu là người đầu tiên phát hiện ra ta, hướng ta vẫy vẫy tay, ta cuống quít chạy tới, hướng hai người hành lễ nói:



"Dận Không bái kiến mẫu hậu, bái kiến hoàng hậu!"



Tinh Hậu cười nói:



"Người trong nhà nào sao lại lễ tiết rườm rà như vậy, mau ngồi xuống nói chuyện đi!"



Lúc này Hứa công công mang theo một gã tiểu thái giám bưng trái cây dâng lên, Hứa công công nói:



"Thái hậu nương nương! Đây là Băng Qua (dưa lạnh) và Tuyết Ngẫu (Ngó sen) từ Tây vực mới dâng lên, mời người nếm thử!"



Chúng ta nhìn lại cái đĩa, Tuyết Ngẫu thì ta chưa từng thấy, trông bền ngoài của nó cũng thanh nhã, phía trên có 5 lỗ nhó, vừa trắng lại vừa có hương thơm bát ngát. Băng Qua thì không lớn, trông giống như dưa Ha Mi, nhưng trông có màu xanh, lại tựa như màu vàng, trông là biết sẽ ngọt như mật. Băng tuyết bao bên ngoài, là do nước lạnh tạo thành.



Tinh Hậu cười nói:



"Ta tưởng Băng qua trông như thế nào, hóa ra chính là dưa Ha-Mi!"



Hứa công công cung kính giải thích:



"Khởi bẩm thái hậu, Băng qua và dưa Ha Mi khác nhau, đây là thứ đặc sản ở trên Tuyết sơn, mọc cao ngàn thước, là thứ bình thường khó thấy, mặc dù có nhiều người đi tìm, nhưng mà khó kiếm ra một trái.



"A? Ngươi đã nói như vậy, thì ta sẽ thưởng thức một chút!"



Tinh Hậu đem dưa trên bàn cho ta và Lệ Cơ, dưa chưa trôi tới bụng đã cảm thấy mùi vị tuyệt vời. Quả nhiên là sắc hương vị tam tuyệt, ngon ngọt vừa đó, lạnh tới chân răng, thấm vào cả ruột gan. Mới ăn được hai miếng, cảm thấy toàn thân thư thái, sảng khoái vô cùng.



Ta ăn hai miếng, sau đó nhìn tiểu thái giám bảo đưa khăn lau tay lên.



Lệ Cơ nhận ra ta có lời muốn nói với Tinh Hậu, mượn cớ muốn xem cá, dẫn cung nữ tới Cửu Khúc Trường Kiều ở bên kia.



Tinh Hậu dùng khăn lụa xoa xoa khóe môi, lạnh nhạt nói:



"Mấy ngày nay ngươi và Yến Hưng Khải rất thân thiết đấy!"



Ta thấp giọng nói:



"Hài nhi một lòng vì mẫu hậu lo lắng, tiếp cận Túc vương là vì kiểm tra lai lịch của hắn!"



Tinh Hậu cười nhạt:



"Nghe nói ngươi và Túc vương kết bái, có chuyện này hay không?"



Trong lòng ta trầm xuống, cuống quít quỳ rạp xuống trước mặt Tinh Hậu:



"Hài nhi đang muốn hướng mẫu hậu bẩm báo việc này!"



Tinh Hậu lạnh lùng nói:



"Ta cũng không trách ngươi, ngươi quỳ xuống làm gì?"



"Hài nhi nhất thời sơ sẩy quên đem việc này nói cho mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ tội!"



Tinh Hậu ha hả nở nụ cười, nàng đứng lên đi về phía trường đình hai bước, rồi dừng lại:



"Ta còn nghe nói ở yến hội của Túc vương, ngươi xuất thủ cưới Bạch Quỹ..."



"Mẫu hậu! Chuyện này chỉ là trùng hợp, lấy năng lực của hài nhi thì làm sao có thể cứu được hắn!"



Ta đã sớm biết việc này sớm muộn gì cũng truyền tới tai của nàng.



Tinh Hậu thở dài nói:



"Những lời này của ngươi cũng là thực, nếu Bạch Quỹ dễ giết như vậy, thì làm sao có cục diện như bây giờ."



"Hài nhi lần này đến đây cũng là chuyện có quan hệ với Bạch Quỹ!"



Tinh Hậu nói:



"Đứng lên rồi nói!"



Từ ngữ khí của nàng, ta xác nhận nàng thật tình không tức giận, mới yên tâm đứng lên, đi tới bên cạnh nàng:



"Mẫu hậu! Ngày đó hài nhi ở yến hội của Túc vương, trong lúc cùng hắn đi ra cửa, hắn hỏi hài nhi có muốn quay về Khang quốc hay không?!"



Tinh Hậu giật mình:



"Ngươi nói như thế nào?"



Ta thấp giọng nói:



"Hài nhi không muốn trở về!"



Tinh Hậu quay mặt lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hai mắt của ta, dường như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư, ánh mắt của ta bình thản mà chân thành, nàng tuyệt đối sẽ không nhận ra bất cứ điều gì từ vẻ bên ngoài.



"Bạch Quỹ hôm nay vào triều đã nói chuyện ngươi phải trở về nước!"



Trong lòng ta chấn động, Bạch Quỹ này quả nhiên không vì chuyện ta cứu hắn mà thay đổi thái độ, một lòng muốn đuổi ta ra khỏi Đại Tần. Ta làm bộ sầu khổ, nói:



"Mẫu hậu, hài nhi luyến tiếc... Ở đây..."



Ta cố ý kéo dài từ cuối, Tinh Hậu nhất định có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của ta.



Tinh Hậu u oán thở dài một hơi:



"Ta làm sao không biết dụng ý thực sự của Bạch Quỹ, chuyện này vốn là do ta dựng lên, nếu như ta không nhắc tới chuyện hôn sự kia, thì Bạch Quỹ sao có thể giận mèo đánh chó được chứ."



Ta thầm kêu không ổn, lẽ nào Tinh Hậu đã đồng ý đề nghị của Bạch Quỹ.



Tinh Hậu chậm rãi ngồi xuống ghế đá, nhẹ giọng nói:



"Bạch Quỹ nếu đã đưa ra, đại thần trong triều đương nhiên cũng sẽ đồng ý đề nghị của hắn, ngay cả Hoàng thượng cũng đồng ý rồi..."



Trước mắt ta tối sầm, suýt nữa bất tỉnh, phải vất vả lắm mới tạo được cục diện như thế này ở Đại Tần. Vậy mà chỉ một đề nghị của Bạch Quỹ đã phá hỏng tất cả, hôm nay mọi việc không thuận, đầu tiên là Tư Hầu lỡ hẹn, sau đó Tinh Hậu nói cho ta biết tin tức này, xem ra thời gian ta ở Đại Tần cũng không nhiều nữa.



Tinh Hậu nói:



"May mà nghĩa huynh Yến Hưng Khải của ngươi đứng ra đúng lúc, hắn nói hiện tại Đông Hồ không ngừng quấy rầy bắc cương, nếu là đem ngươi thả lại Đại Khang, Hâm Đức hoàng đế sẽ không có lo lắng gì, mà phát chiến hỏa, tất cả mọi việc đợi tới khi bình định Bắc cương rồi nói."



Ta vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn không dám xác định bản thân mình thế nào, thấp giọng hỏi:


Trên mặt Tiêu Trấn Kỳ hiện lên sự binh thương, thanh âm trầm giọng nói:



"Thứ đó đã đoạt đi tính mạng của ái thê ta, sao có thể quên được..."



Từ ánh mắt của hắn ta đã đoán ra, Tiêu Trấn Kỳ nhất định là có một chuyện cực kỳ thương tâm.



Hắn đứng lên nói:



"Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm là độc môn ám khí của Ma môn Sí Diễm Yêu Cơ Lãnh Cô Huyên, trong thiên hạ chẳng đã có không biết bao nhiêu người vô tội chết trong tay của thứ này."



Hắn nhìn vái thật sâu nói:



"Bình Vương điện hạ nếu như stin được ta, Tiêu mỗ nguyện mạo hiểm thử một lần!"



Ta kích động cầm cánh tay hắn nói:



"Tiêu đại ca như có thể trị khỏi cho Dao Như, thì kiếp này ta sẽ không quên ân được này!"



Tiêu Trấn Kỳ nhìn Đường Muội nói:



"Nếu như muốn cứu trị cho Dao Như cô nương, còn cần Đường huynh phối hợp cùng tới ta!"



Hắn nhìn Tôn Tam Phân nói:



"Ta còn cần một cái thước đồng dài chừng khoảng 1 xích!"



Tôn Tam Phân gật đầu nói:



"Ta sẽ dùng ngân đao rạch miệng vết thương giúp các người!"



Ta và Thải Tuyết ngồi ở trên giường đỡ lấy thân thể mềm mại của Dao Như, Tôn Tam Phân dùng ngân đao cẩn thận rạch vết thương, cho tới khi tới tận xương. Lúc này Tiêu Trấn Kỳ đặt thước đồng lên miệng vết thương, một tay đặt ở chuôi của thước, một cỗ nội lực hùng hậu theo thân thước truyền vào trong cơ thể Dao Như.



Dao Như kêu lên một tiếng đau đớn, mười ngón tay nhọn cắm sâu vào cánh tay của ta, ta đau đến hừ một tiếng. Đôi môi anh đào của Dao Như cắn chặt, không còn chút huyết sắc.



Trên trán của Tiêu Trấn Kỳ bốc lên một làn sương trắng, thần sắc của hắn nghiêm nghị, nội lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Dao Như, ước chừng qua nửa chén hương, Tiêu Trấn Kỳ hô lớn:



"Đường huynh!"



Đường Muội đã sớm đợi ở một bên, lập tức hai tay áp lên lưng của Tiêu Trấn Kỳ, hai cỗ nội lực đồng thời hợp lại một chỗ, hùng hậu chuyển vào trong kinh mạch của Dao Như. Dao Như phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời có một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.



Tiêu Trấn Kỳ chậm rãi thu lực, cầm lấy thước đồng, đem nó ngâm trong một cái bát nước, đã thấy bên trong thước đồng có một cây cương châm đen ngòm, mọi người nhìn thấy vậy, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Tôn Tam Phân lập tức giúp Dao Như trị độc, dùng kim châm khâu miệng vết thương lại.



Tiêu Trấn Kỳ lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm thật dài, trong quá trình chữa thương, hắn tiêu hao nội lực rất lớn, nên trông có vẻ mệt mỏi.



Tôn Tam Phân băng bó kỹ miệng vết thương cho Dao Như, ta đem nàng giao cho Thải Tuyết chiếu cố, đi tới trước mặt Tiêu Trấn Kỳ, đang muốn hành lễ, lại bị Tiêu Trấn Kỳ ngăn cản:



"Điện hạ chớ như vậy, ta chính là con dân Đại Khang, người làm như vậy, chẳng phải là muốn giết ta ư?"



Tôn Tam Phân lúc này đã ra ngoài, hắn vẻ mặt vẻ mừng rỡ, nói:



"Dao Như cô nương chắc chắn sẽ không có vấn đề gì rồi!



Tiêu Trấn Kỳ uống một ngụm trà nói:



"Tiêu mỗ dùng nội lực bức độc châm ra, sợ rằng đã làm tổn thương kinh mạch của Dao Như cô nương, muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ phải một đoạn thời gian nữa!"



Tôn Tam Phân khen:



"Tiêu tráng sĩ quả nhiên là thần y!"



Tiêu Trấn Kỳ cười nói:



"Tôn tiên sinh ngàn vạn lần không nên nói như vậy, Tiêu mỗ chỉ là người biết chút y thuật trị bệnh cho ngựa, sao có thể gọi là Thần y gì được, đó chỉ là nhờ vào chút võ công, huống hồ..."



Hắn nhìn Đường Muội nói:



"Nếu như không có Đường huynh hỗ trợ, ta cũng không cách nào lấy thứ đó ra!"



Hắn phân tích nói:



"Xem ra người hạ châm cũng không phải là Lãnh Cô Huyên."



Đường Muội nói:



"Người hạ thủ là yêu nữ U U, võ công của nàng với ta sàn sàn như nhau!"



Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:



"Có thế chứ, ta và Đường huynh gộp lại cũng gấp hai lần nàng, thì mới có thể thuận lợi lấy ra. Nếu như là Lưu Chấn Hải hạ thủ, thì cơ hội của chúng ta vô cùng nhỏ bé."



Hắn đứng dậy:



"Chúng ta đi ra ngoài nói, nếu không lại làm phiền Dao Như cô nương nghỉ ngơi!"



Chúng ta đi ra khỏi phòng, người hầu bên ngoài sớm đã pha trà. Vóc người của Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ như nhau, sau khi Tiêu Trấn Kỳ thay một bộ quần áo của Đường Muội, hắn mới ra ngoài.



Ta đã nhìn ra Tiêu Trấn Kỳ đối với Ma Môn có thâm cừu đại hận, nên nhờ hắn đối phó với U U cũng không khó.



Hiện tại Dao Như đã được chữa trị, phần thắng của ta cũng tăng lên vài phần.



Ta đang muốn nói với Tiêu Trấn Kỳ việc này, thì ngoài cửa có hai thái giám chạy vào, từ xa xa đã nói:



"Bình Vương điện hạ tiếp chỉ!"



Ta cuống quít quỳ rạp xuống đất, tiểu thái giám này đọc qua một lần, ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, Yến Nguyên Tông lại bảo ta vẽ một bức họa cho Lệ Cơ



Ngày ấy ở ngự hoa viên Lệ Cơ đã từng nói, nhưng ta chỉ cho là nàng thuận miệng, nhưng ai ngờ lại làm được.



Ta tiếp nhận thánh chỉ, tiểu thái giám nhìn ta nói:



"Hoàng thượng bảo người lập tức vào cung, không được chậm trễ!"



Ta nặng nề gật đầu, không biết Lệ Cơ bảo ta vẽ một bức họa có mục đích gì.



Thánh mệnh khó cãi, ta hướng Tiêu Trấn Kỳ giải thích một chút, sau đó bảo Đường Muội chiêu đãi hắn cho thực tốt, rồi mới đi theo hai tiểu thái giám vào Tần cung.



Đi tới Húc Dương Cung, ta phát hiện Yến Nguyên Tông đã ở trong cung, tảng đá trong lòng mới buông xuống, xem ra chỉ đơn thuần là vẽ tranh, chứ không có mục đích gì khác.



Ta trước tiên hướng Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ thi lễ, Yến Nguyên Tông nói:



"Dận Không! Hoàng hậu muốn vẽ tranh lưu lại hình ảnh, ta lập tức nhớ tới đệ!"



Ta khiêm tốn nói:



"Được hoàng thượng yêu mến, Dận Không nhất định sẽ tận lực!"



Yến Nguyên Tông bỗng nhiên thở dài một hơi:



"Ai cũng như vậy cả, từ khi trẫm là hoàng đế, thì các huynh đệ bên cạnh đều coi trẫm như rắn rết, ngay cả một câu thân cận cũng không nói với ta!"



Trong lời nói tràn ngập cảm khái.