Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 472 : Vong linh (1)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Lấy thân phận của Viên Thiên Trì để tiến vào hoàng cung đối với ta mà nói vẫn không phải là chuyện mới mẻ gì, đi vào hoàng cung liền cảm thấy bầu không khí hôm nay đặc biệt nặng nề, mặc dù là bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ nhưng trong lòng cứ cảm thấy có một loại áp lực nói không nên lời.



Mỗi bước chân của Viên Thiên Trì đều trấn định mà vững tin, hắn hẳn là đã mất một phen khổ công để mô phỏng theo các mặt của ta, bằng không thì cùng sẽ không giả trang đến nông nỗi khiến cho người khác thật giả khó phân biệt như vậy.



Chúng ta đi tới Cần Chính điện, Đa Long mỉm cười nói:



"Xin Viên tiên sinh chờ ở bên ngoài trước, bệ hạ chỉ cho phép thái tử đi vào trước."



Ta gật đầu, nhìn qua Viên Thiên Trì một cái thật sâu, trong lòng buồn bã một trận, chỉ cần hắn bước vào trong cửa cung này thì có nghĩa là đã dữ nhiều lành ít.



Khóe môi Viên Thiên Trì vẫn hiện lên một nụ cười thản nhiên, hắn sửa lại Tử Kim Quan trên đỉnh đầu và chậm rãi đi vào trong Cần Chính điện.



Nhìn cửa cung chậm rãi đóng lại phía sau Viên Thiên Trì, nội tâm ta bắt đầu không ngừng trầm xuống.



Đa Long vẫn chưa đi theo Viên Thiên Trì vào trong, cười tủm tỉm nhìn ta nói:



"Hoàng thượng cùng thái tử không biết sẽ phải nói chuyên đến khi nào, mời Viên tiên sinh đến Tiềm Không các dùng trà trước."



Ta gật đầu, đi cùng Đa Long về hướng Tiềm Không các ở phía trái cần Chính điện, Tiềm Không các là nơi Hâm Đức Hoàng thường ngày ở đó tụng kinh, bình thường Viên Thiên Trì vẫn được Hâm Đức Hoàng tiếp kiến ở chỗ này.



Mấy năm gần đây mặc dù ta đã nhiều lần trở về Khang đô nhưng vẫn không có cơ hội đi vào Tiềm Không các, thứ nhất là ta sẽ quấy rối thanh tĩnh của Hâm Đức Hoàng, thứ hai từ trước đến nay ta không có hứng thú đối với việc cầu tiên học đạo.



Khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cần vương Long Dận Lễ không ngờ cũng đang chờ ở đây, đây là chuyên mà ta không hề dự tính trước, lại không biết Hâm Đức Hoàng gọi hắn ta tới đây để làm gì?



Trước mặt Cần vương đang bày một ván cờ tàn, hắn cau mày, hiển nhiên đã hãm sâu vào trong bàn cờ, ngay cả ta đi tới bên cạnh mà cùng không cảm thấy được.



Ta nhìn vào ván cờ, trong lòng không khỏi ngẩn ra, cờ trắng chiếm hết ưu thế, cờ đen nhất định thất bại, nhưng không biết cần vương đối mặt với bàn cờ đã định trước thắng thua này để làm gì?



Cần vương thở dài, lúc này mới nhìn thấy ta, giọng buồn bã nói:



"Ta xem ván cờ này đã một ngày một đêm rồi nhưng vẫn chưa có nhìn ra kẽ hở trong đó."



Ở trong chư vị hoàng tử Cần vương có kỳ nghệ khá cao siêu, luôn luôn tự xưng là đệ nhất cao thủ tại Khang đô.



Ta không biết rốt cuộc là hắn đã gặp phải vấn đề khó giải quyết gì, khàn giọng nói:



"Cờ đen đã định trước là thất bại, đây rõ ràng là một cờ chết, trong thiên hạ không có người có thể giải được!"



Thân thể Cần vương đột nhiên rung lên, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong hai mắt đầy tơ máu.



Ta còn tưởng là giọng nói của mình đã để lộ ra kẻ hở, nội tâm kinh hoảng không ngớt, hối hận không nên lỗ mãng mở miệng nói.



Cần vương nói:



"Viên tiên sinh quả nhiên là thế ngoại cao nhân, một câu đã đánh thức được bản vương!"



Ánh mắt của hắn lại trở về bàn cờ, cười thảm thương:



"Cờ chết! Cờ chết! Cuối cùng ta đã hiểu cái chân ý phụ hoàng bảo ta ngồi ở chỗ này xem ván cờ tàn cục để làm gì rồi."



Lúc này ta mới biết hắn cũng không có nhìn thấu thân phận của ta, cùng cảm thấy an lòng hơn.



Cần vương cười khổ nói:



"Phụ hoàng đã quá lo lắng rồi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy ta đối với ngôi vị hoàng đế từ lâu đã không còn bất cứ hy vọng xa vời gì, nếu đã là cờ chết thì ta sao lại vọng tưởng có thể lật ngược được đây?"



Ta thầm nghĩ trong lòng:



"Những lời này của ngươi chỉ sợ là đang nói cho ta nghe thôi, lấy tính tình của Cần vương bảo hắn buông tha giang sơn của đại Khang thì hắn sao lại cam tâm tình nguyện?"



Tuy nhiên Cần vương khẳng định không biết, Hâm Đức Hoàng sở dĩ bảo hắn xem thế cờ tàn cục này cùng không phải bảo hắn bỏ đi cái tâm cùng Long Dận Không ta tranh vị mà là bảo hắn bỏ đi ý nghĩ tranh chấp cùng Hưng vương Long Dận Thao thì đúng hơn.



Đa Long bưng lên cho chúng ta hai ly trà Long Tĩnh tốt nhất, lá trà mặc dù tốt nhưng ta lại không có tâm tình để mà thưởng thức, lúc này trong lòng có thể nói là cảm xúc phập phồng, không biết trong Cần Chính điện sẽ phát sinh chuyện thế nào đây.



Cần vương nói:



"Ta có một việc muốn thỉnh giáo tiên sinh!"



"Trên đời này rốt cuộc có chuyên trường sinh bất lão hay không?"



Ta thản nhiên cười nói:



"Bảy ngày sau, đan dược của ta đã gần luyện thành, đến lúc đó điện hạ sẽ rõ ràng."



Cần vương than thở:



"Phụ hoàng quả nhiên là hồng phúc tề thiên, nếu thực sự có thể luyện thành đan dược trường sinh bất lão, giang sơn của đại Khang sẽ trọn đời nằm trong tay Long thị..."



Hắn không có biểu lộ ra bất cứ niềm vui sướng nào, ngược lại có vẻ đặc biệt buồn phiền, ta dám cam đoan, cừu hận trong lòng hắn đối với Hâm Đức Hoàng đã vượt qua cả ta rồi.



Nói xong câu đó, Cần vương đứng dậy.



Đa Long nói:



"Điện hạ không đợi hoàng thượng sao?"



Cần vương cười khổ lắc đầu, nói với giọng đầy thâm ý:



"Chờ tới khi nào? Xem ra trọn kiếp này ta cùng không đợi được..."



Hắn vung tay áo phất cho bàn cờ rối loạn, sau đó xoay người đi ra ngoài.



Đa Long nhìn bóng lưng của hắn nhịn không được thở dài:



"Cần vương điện hạ đã thay đổi rất nhiều!"



Ta mỉm cười nói:



"Thay đổi thì không chỉ có một mình điện hạ đâu?"



Trong khoảng thời gian này với ta mà nói, thật có thể nói là là sống một ngày bằng một năm, hai canh giờ sau mới có tiểu thái giám đi tới Tiềm Không các gọi ta đến Cần Chính điện diện thánh.


"Bệ hạ, việc lớn không tốt, thuỷ quân đóng ở Khang đô đột nhiên phát sinh rối loạn."



Hâm Đức Hoàng nhíu mày, không nhịn được nói:



"Ta còn tưởng là đại sự gì, để cho Long Tương quân đi xử lý!"



Thị vệ lại nói:



"Dực vương ở bên ngoài cầu kiến!"



Hâm Đức Hoàng cả giận nói:



"Hắn tới làm cái gì? Ta đã nói không cho phép hắn vào cung rồi mà, là người nào đã thả hắn vào?"



Ta nhìn lại dưới lầu quả nhiên thấy Dực vương Lâm Bi Phong đang đứng ở dưới Quan Tinh lâu, lẳng lặng đợi Hâm Đức Hoàng triệu kiến.



Khóe môi Hâm Đức Hoàng khẽ động, trong hai mắt xẹt qua một tia sát khí, lão hướng tên thị vệ kia khẽ nói:



"Bảo hắn đến cần Chính điện chờ ta, ta xử lý hết chuyện bên này sẽ gặp hắn ngay!"



Ta nhất thời đã hiểu được ý của lão, Hâm Đức Hoàng đã động chạm sát tâm muốn giết Dực vương. Nếu ta thực sự đã chết thì Dực vương nhất định sẽ phản, Hâm Đức Hoàng sẽ không chứa chấp một tai hoạ ngầm này sống trên đời, một là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ngay cả Dực vương cùng phải mưu hại luôn.



Sau khi thị vệ kia đi khỏi, không bao lâu lại quay trở lại bẩm báo, hướng Hâm Đức Hoàng nói:



"Khởi bẩm bệ hạ, Dực vương không chịu đi, nói là nếu bệ hạ không muốn gặp thì ông ấy sẽ xin đợi ở dưới lầu!"



Hâm Đức Hoàng cả giận nói:



"Phản rồi! Trẫm niệm tình hắn ngày xưa cực khổ vất vả, mọi việc cùng lưu cho hắn vài phần cảm tình, không nghĩ tới hắn ỷ lại sủng ái thì kiêu căng, ngay cả lễ nghi quân thần cơ bản nhất cùng quên mất."



Lúc này lại có một gã thị vệ đi lên.



Hâm Đức Hoàng đang tức giận, phẫn nộ hét lớn:



"Lại có chuyên gì?"



Thị vệ kia nói:



"Dưỡng Tâm điện đột nhiên bốc lửa!"



Trong lòng ta đại hỉ, biết nhất định là người cài trong hoàng cung đã bắt đầu hành động rồi.



Hâm Đức Hoàng căm tức nhìn thị vệ kia hầm hầm:



"Vậy thì bảo Ngự lâm quân đi cứu hỏa! Còn đứng ở chỗ này làm gì?"



Thị vệ kia khúm núm nói:



"Ngự thiện phòng cùng Cảnh Dương cung cùng đồng thời bốc lửa, xem ra hình như là có người đang cố ý phóng hỏa..."



Lúc này trên bầu trời lại vang lên một tiếng sét đinh tai nhức óc cắt đứt những câu sau của tên thị vệ.



Hâm Đức Hoàng vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời càng lúc càng ảm đạm, lẩm bẩm nói:



"Nghịch tử... ngươi vẫn còn đang quấn lấy ta..." Lão đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh cùng quy lên trên người cha con ta.



Lâm Bi Phong đang quát to trong gió:



"Bệ hạ, thần nghe nói ngài đã ban cái chết cho thái tử, không biết có việc này hay không?"



Giọng nói của ông tràn ngập vẻ bi phẫn, Xa Hạo hẳn là đã nói rõ cho ông biết việc ta cùng Viên Thiên Trì trao đổi thân phận, ông hiện tại đang nhân cơ hội mà làm khó dễ.



Hâm Đức Hoàng phẫn nộ nắm chặt hai bàn tay, lạnh lùng nói:



"Người đâu, bắt tên nghịch thần phạm thượng phía dưới cho ta!"



Từ trong tiểu lâu đi ra hơn mười thị vệ, lập tức vây quanh Lâm Bi Phong ở chính giữa.



Lâm Bi Phong lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, sát khí cường liệt từ trên người ông tỏa khắp xung quanh, gió lạnh thổi qua, vài lá cây chậm rãi bay xuống, mới vừa tiến đến phạm vi bên cạnh ông đều bị luồng sát khí dày đặc này kích thành bột phấn.



Bọn thị vệ không khỏi biến sắc, đều móc ra cung nỏ chỉ vào Lâm Bi Phong.



Lâm Bi Phong giận dữ hét:



"Bệ hạ đối xử với Lâm Bi Phong ta như thế này sao?"



Lúc này lại có hơn trăm tên thị vệ từ bốn phương tám hướng kéo đến bắt đầu vây quanh tiểu lâu, chính là ngự lâm quân đến đây hộ giá, dẫn đầu là một người khuôn mặt anh tuấn, chính là thống lĩnh ngự lâm quân Triệu Khiếu Dương.



Trong lòng ta nhất thời yên tâm hơn, Triệu Khiếu Dương suất lĩnh hơn trăm ngự lâm quân vây quanh đám thị vệ kia ở chính giữa, lớn tiếng nói:



"Không có ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý động đậy!"



Hâm Đức Hoàng hiển nhiên không có ý thức đến biến hóa của tình thế trước mắt, cười lạnh nói:



"Cũng không phải trẫm đối với ngươi vô tình, mà là ngươi quá mức ngông cuồng!"



Ta thản nhiên cười, thân thể đột nhiên rung lên một cái, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng Hâm Đức Hoàng.



Hâm Đức Hoàng thấy được ánh mắt băng lãnh của ta thì nhịn không được rùng mình:



"Ngươi…"



Ta lạnh lùng nói:



"Phụ hoàng… người đã hại con rất là khổ! Vì sao phải chia rẽ vợ chồng con, vì sao phải dùng đủ mọi gian kế hại con, sau khi hại chết con không ngờ còn muốn nhốt linh hồn của con, làm cho con trọn đời không được siêu sinh?"



Trên khuôn mặt Hâm Đức Hoàng nhất thời không còn màu máu, môi run run nói:



"Ngươi... ngươi..."



Bởi vì trong lòng lão đã sợ hãi tới cực điểm, lúc này vậy mà nói không ra lời, cho rằng quả nhiên là vong linh của Long Dận Cơ đã nhập vào thân thể của Viên Thiên Trì.