Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 473 : Tri kỷ (1)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Ta dứt khoát tiếp tục biểu diễn, lấy kiếm gỗ chỉ vào cổ họng của lão:
"Uổng công ta luôn mồm tôn ông làm phụ hoàng, ông nào có chút dáng dấp của phụ thân, trong lòng ông đối với ta nào có chút thương yêu nào không?"
Hâm Đức Hoàng bị ta đe doạ đã lui về phía sau từng bước một, lão hoảng sợ nói:
"Ngươi... đừng quấn lấy ta... ta đã bị ngươi dằn vặt hai mươi mấy năm, vì sao ngươi không thể bỏ qua cho ta?"
Ta cười rộ lên ha ha.
Con ngươi Hâm Đức Hoàng đột nhiên biến lớn hơn, tiếp đó chợt thu nhỏ lại, lão từ trong thanh âm không không cần che giấu của ta dường như đã nghe được cái gì:
"Dận Không…"
Lão đột nhiên lớn tiếng điên cuồng la lên:
"Hộ giá! Hộ giá!"
Không có bất cứ kẻ nào xông lên bảo hộ cho an nguy của lão hết.
Các thị vệ dưới lầu đã bị Triệu Khiếu Dương hoàn toàn khống chế.
Hâm Đức Hoàng môi run run nói:
"Ngươi... rốt cuộc là... người... hay là quỷ?"
Ta chậm rãi tháo xuống mặt nạ, mỉm cười nói:
"Phụ hoàng anh minh như vậy chẳng lẽ còn không phân biệt được ta rốt cuộc là ai hay sao?"
Hâm Đức Hoàng liên tục lắc đầu:
"Không thể nào... không thể nào..."
Lão rốt cuộc đã hiểu chuyên gì đã xảy ra, trên mặt lại đột nhiên đắp lên nụ cười:
"Dận Không, giờ trẫm sẽ soạn chiếu thư truyền ngôi vị hoàng đế cho con…"
Ta thản nhiên cười nói:
"Hình như ông không có tư cách truyền ngôi cho ta!"
Hâm Đức Hoàng khó hiểu nhìn ta.
Ta lạnh lùng nói:
"Ngôi vị hoàng đế vốn là của phụ vương ta, nếu không phải ông trù tính hại ông ấy thì vị trí này làm sao có thể để mặc cho ông ngồi đến ngày hôm nay?"
Hâm Đức Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên liều lĩnh xông về phía ta.
Ta vứt đi cây kiếm gỗ, thụi cho lão một quyền thiệt mạnh vào bụng, cừu hận tích góp từng tí một trong hai mươi năm, tất cả đều nằm ở trong đó.
Hâm Đức Hoàng đau đến kêu một tiếng bi thảm, thân thể rũ rượi ôm bụng nằm lăn lộn trên đất, không ngừng run lên, run giọng nói:
"Nghịch tử... ngươi... có gan thì giết ta đi…"
Ta mỉm cười ngồi xổm, vỗ vỗ đầu vai lão:
"Cho ông chết như vậy chẳng phải là quá dễ dãi cho ông rồi sao? Có một số việc, ta phải để cho ông biết!"
Hâm Đức Hoàng vừa hối vừa vội, trong lúc nhất thời đã bị ngất đi.
Lúc này Lâm Bi Phong từ phía dưới đi lên, ta cùng ông trao đổi qua lại một ánh mắt.
Lâm Bi Phong nhìn Hâm Đức Hoàng đang bất tinh té trên mặt đất, trong ánh mắt vẫn còn toát ra một tia hổ thẹn không đành lòng.
Ta thấp giọng nói:
"Nhạc phụ đại nhân, nếu như không phải là Viên tiên sinh liều mình cứu giúp, lúc này hài nhi đã bị ông ta hại chết rồi."
Lâm Bi Phong thở dài.
Lúc này Triệu Khiếu Dương hơi luống cuống đi tới bên cạnh chúng ta, thấp giọng nói:
"Ngự lâm quân Phó thống lĩnh Chu Đắc Chí mượn danh nghĩa cứu hoả đã suất lĩnh tám nghìn ngự lâm quân hoàn toàn kiểm soát được hậu cung."
Trong lòng ta cả kinh.
Trong lòng Lâm Bi Phong chấn động không dưới ta chút nào, lớn tiếng nói:
"Chu Đắc Chí sao lại đột nhiên làm phản?"
Triệu Khiếu Dương mặt lộ vẻ xấu hổ nói:
"Đây là sơ sót của Khiếu Dương ..."
Lúc này có oán giận mấy thì có tác dụng gì, cùng may Hâm Đức Hoàng đã bị chúng ta khống chế được, trước mắt chuyên then chốt nhất chính là làm cho rõ ràng chủ nhân phía sau màn của Chu Đắc Chí là ai?
Lâm Bi Phong nói:
"Trước tiên phải tìm được truyền quốc ngọc tỷ rồi mới nói!"
Ta nghe được ông nhắc tới chuyên này nội tâm chợt trầm xuống, nếu như truyền quốc ngọc tỳ rơi vào tay người khác, hậu quả sợ rằng thiết tưởng không chịu nổi.
Một gã thị vệ đã đi tới:
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, Tả tướng quốc sai người đưa tới một phong thơ!"
Ta nao nao, tin tức của Tả Trục Lưu cùng thật là linh thông, bên này ta vừa mới bắt đầu hành động thì bên hắn đã có phản ứng rồi, lẽ nào hắn đã suy đoán được kế hoạch của ta?
Thư cùng không phải là là viết cho ta mà là viết cho Dực vương Lâm Bi Phong.
Lâm Bi Phong mở ra xem, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng phiền muộn, khẽ nói:
"Ngọc tỷ đã rơi vào trong tay Tả Trục Lưu, hắn vu tội ta cùng Khiếu Dương mưu phản, giết chết thái tử, nhốt Hâm Đức Hoàng, muốn ủng hộ cần vương làm vua!"
Ta cười lạnh nói:
"Xem ra Tả Trục Lưu nhất định biết được tin tức con bị Hâm Đức Hoàng ban cho cái chết, cho dù chúng ta không khởi sự thì hắn cùng sẽ nhân cơ hội mà tạo cung biến thôi."
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
"Hắn đã sẵn có cái tâm mưu phản, đâu dễ mà bỏ qua cơ hội tốt bực này được?"
Triệu Khiếu Dương hối hận nói:
"Đáng lẽ ta phải nên cẩn thận với việc này, vừa rồi lúc Chu Đắc Chí chủ động suất quân cứu hoả thì ta nên phát hiện ra gian mưu của hắn."
Ta thản nhiên cười nói:
Ta nặng nề gật đầu, cố sức cắn chặt đôi môi.
Tả Trục Lưu nói:
"Thần chỉ có một thỉnh cầu, mấy đứa con của ta cùng không biết chuyện của Tả mỗ làm, hy vọng điện hạ có thể bỏ qua cho chúng nó…"
"Tả tướng quốc yên tâm, Dận Không tuyệt đối sẽ không làm trái với sự giao phó của ông!"
Ta nói như đinh đóng cột.
Tả Trục Lưu thấp giọng nói:
"Sau khi ta chết chúng nó nhất định sẽ hận điện hạ, nói không chừng sẽ nghĩ mọi biện pháp để đối phó với điện hạ."
Ta chân thành nói:
"Tả tướng quốc yên tâm, nếu như ta đà đáp ứng với ông thì bất kể họ làm ra chuyên gì ta đều sẽ tha thứ cho họ."
Tả Trục Lưu nói:
"Tả mỗ cũng không có cầu gì, chỉ cầu điện hạ giữ lại tính mệnh cho chúng nó, trục xuất chúng nó ra khỏi đại Khang thì ta đã thỏa nguyên vọng rồi! Về phần việc hôm nay Tả mỗ sẽ cho người trong thiên hạ một cái giao phó hợp lý!"
Ta đỡ Tả Trục Lưu đứng lên, Tả Trục Lưu chân thành tha thiết nói:
"Điện hạ, thần không thấy được ngày điện hạ đăng cơ!"
Trong lòng ta đau xót, nước mắt không thể kiềm chế nổi chảy xuống.
Tả Trục Lưu phát ra tiếng cười to như đã hiểu ý, xoay người đi xuống dưới lầu.
Khi Dực vương cùng Triệu Khiếu Dương trở về có gặp thoáng qua Tả Trục Lưu, Dực vương nhìn Tả Trục Lưu hầm hầm, cừu hận đối với hắn cho tới bây giờ chưa hề che đậy.
Tả Trục Lưu thản nhiên cười, chậm rãi biến mất trong cơn mưa gió.
Ta lẳng lặng đứng ở trong mưa, nhìn theo bóng dáng của Tả Trục Lưu biến mất trong cơn mưa gió, Tả Trục Lưu nói không sai, việc cung phải có người tới gánh chịu trách nhiệm, thân phận của ta quyết không thể bại lộ được, cái chết của hắn đã trở thành điều tất nhiên.
Dực vương thấp giọng nói:
"Dận Không, hắn cùng với con nói chuyện gì đấy?"
Ta nhẹ giọng nói:
"Tả Trục Lưu đà đáp ứng ủng hộ con làm vua, lập tức sẽ cho rút lui Long Tương quân đang vây quanh chúng ta."
Dực vương cùng Triệu Khiếu Dương đồng thời lấy làm kinh hãi, họ sao lại đi tin Tả Trục Lưu có thể đột nhiên thay đổi lập trường, hơn nữa lại còn dưới tình huống đang chiếm hết ưu thế mà vứt bỏ.
Dưc vương nói:
"Có phải là bởi vì viện quân của chúng ta đã đến cho nên hắn biết khó ma lui?"
Ta lắc đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy khói mù, nói với giọng đầy thâm ý:
"Tả Trục Lưu rốt cuộc thấy rõ được đại cục ở đây, cho dù hắn có thể đoạt cung thành công thì cũng không cách nào đoạt được toàn bộ thiên hạ của đại Khang…"
Hai vạn Long Tương quân bắt đầu lục tục rút lui khỏi hoàng cung, ta nghiêm lệnh các binh sĩ thủ hạ không được làm ra bất luận cử động công kích gì.
Một canh giờ sau, Tả Đông Tường thống lĩnh Long Tương quân đã rút lui toàn bộ khỏi hoàng cung.
Tiêu Tín cùng Hàn Nhữ Thành suất lĩnh sáu nghìn quân đội liên hợp vò sĩ cùng thuỷ quân đã nắm giữ được quyền khống chế hoàng cung, tin tức ta cùng Hâm Đức Hoàng bình yên vô sự nhanh chóng được truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
Về phần tám nghìn ngự lâm quân đang khống chế hậu cung sau khi thu được tin tức thì lập tức qua đây bảo hộ chúng ta, Phó thống lĩnh ngự lâm quân Chu Đắc Chí thấy tình huống không ổn liền suất lĩnh vài tên thủ hạ thân tín lặng yên chạy trốn mất.
Quân lực ba phương hội họp tại một chỗ, tổng binh lực đã đạt tới mười sáu nghìn người, ta bảo Tiêu Tín suất lĩnh hai nghìn võ sĩ thân tín kể cả một nghìn ngự lâm quân bảo hộ hoàng thành, tám nghìn người còn lại do Hàn Nhữ Thành thống lĩnh dò xét thành Khang đô, thuận tiện tăng cường phòng thủ ở các cửa thành. Năm nghìn người còn lại do Dực vương cùng Triệu Khiếu Dương suất lĩnh thì đến các nơi Khang đô, mật thiết giám thị cử động của bách quan cùng hoàng thân quý tộc trong triều.
Khi mà tất cả sơ bộ đã được ổn định thì đã là lúc hoàng hôn, mưa đã dần dần ngừng lại, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ướt át, ta hít sâu một hơi không khí trong lành, cảm giác nặng nề trong ngực vẫn không giảm bớt chút nào.
Tiêu Tín lặng yên đi tới phía sau ta, thấp giọng nói:
"Thái tử điện hạ, sau khi Long Tương quân ra khỏi thành thì giải tán rất nhanh, chúng ta có cần nhân cơ hội này truy kích, một lưới bắt hết bọn chúng hay không?"
Ta lắc đầu nói:
"Ta đã đáp ứng Tả Trục Lưu, ta sẽ cho hắn một cơ hội."
Tiêu Tín nói:
"Viện quân của chúng ta trong hai ngày nữa sẽ đến, thái tử có phải muốn chờ sau khi viện quân đến rồi mới quét sạch dư đảng của chúng?"
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện của Tả Trục Lưu trước tiên phải bỏ lại, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta đó là khống chế hoàng cung, ổn định được Khang đô. Được rồi, truyền quốc ngọc tỷ đã tìm được chưa?"
Tiêu Tín lắc đầu nói:
"Chúng ta đã lục soát mỗi một ngõ ngách có thể giấu được ngọc tỷ ở hoàng cung nhưng vẫn hoàn toàn chưa có kết quả, có người trong ngự lâm quân báo cáo lại, ngọc tỷ hình như đã bị Chu Đắc Chí lục soát, có thể là do hắn thừa dịp hỗn loạn đã mang đi rồi không?"
Ta nhíu mày, ngọc tỷ mặc dù quan trọng, thế nhưng chẳng qua cùng chỉ là một hình thức mà thôi, hoặc là thực sự mất đi thì để thợ thủ công làm lại một cái khác là được, tuy nhiên sẽ thiếu đi lực thuyết phục.
Ngoài điện chợt truyền đến một tiếng cười dài, ta ngẩng đầu lại nhìn, chính là hai người Trần Tử Tô cùng Xa Hạo đang chạy tới, Trần Tử Tô mặt mày hớn hở nói:
"Chúc mừng thái tử!"
Thì ra từ trước đến nay hắn xưng hô ta là công tử, lúc này cũng đột nhiên thay đổi.
Ta mỉm cười nói:
"Trần tiên sinh cứ gọi ta công tử thì thân thiết hơn."
Trần Tử Tô cười nói:
"Nếu công tử đã phân phó, Tử Tô chỉ đành cúng kính không bàng tuân mệnh, có điều đợi sau khi công tử đắng cơ rồi, Tử Tô nhất định phải đổi cách xưng hô thôi."
Ta mỉm cười, lúc này mới phát hiện mặc dù ta đã khống chế thành công đại cục nhưng trong lòng cùng không có nhiều vui sướng lắm.
Xa Hạo đi tới ta trước mặt nói:
"Công tử, lúc ta cùng Trần tiên sinh vào cung đã gặp phải vài tên ngự lâm quân áp giải Phó thống lĩnh Chu Đắc Chí qua đây."
Ta đại hỉ nói:
"Mau để cho bọn họ vào đây!"
Xa Hạo gật đầu, hướng về phía ngoài điện gọi một tiếng, vài tên ngự lâm quân áp giải Chu Đắc Chí mặt mũi bầm dập đi vào, thì ra sau khi Chu Đắc Chí dẫn dắt thân tín chạy ra ngoài cung, vài tên thân tín nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần còn ở trong cảnh nội đại Khang thì không cách nào chạy trốn khỏi truy kích của chúng ta được, cho dù chạy đi cả đời này chỉ sợ cùng phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, sau khi mấy tên này thương lượng thì thừa dịp Chu Đắc Chí chưa chuẩn bị đã bắt y lại, để nhằm lập công chuộc tội.
Chu đắc Chí sợ đến mặt xám như tro tàn, không ngừng dập đầu nói:
"Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, thái tử điện hạ lòng dạ rộng lớn, nghìn vạn lần đừng chấp nhặt với ta."