Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 474 : Xả thân (1)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Cuộc đời ta ghét nhất chính là loại người tham sống sợ chết, tiểu nhân bội bạc thế này, nhíu mày nói:
"Ngọc tỷ đâu?"
Tên ngự lâm quân đang quỳ bên cạnh Chu Đắc Chí vội vàng hai tay dâng lên ngọc tỷ.
Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cùng được buông xuống, vững tin ngọc tỷ này cùng không phải là đồ dỏm mới giao cho Xa Hạo giữ.
Xa Hạo nói:
"Mấy tên này giờ làm sao?"
Ta nhìn kỹ bọn chúng một lúc rồi nói:
"Mấy tên binh sĩ này đã lập công chuộc tội, vả lại giúp ta tìm được truyền quốc ngọc tỷ, mỗi người thưởng nghìn lượng bạc ròng, để cho bọn họ hồi hương đi!"
Mấy tên binh sĩ kia cuống quít quỳ lạy tạ ân.
Ánh mắt ta rơi vào trên người Chu Đắc Chí:
"Loại tiểu nhân thay đổi thất thường thế này ở lại trên đời chi biết nguy hại người khác, kéo hắn ra ngoài chém!"
Chu Đắc Chí sợ quá xụi lơ trên mặt đất, ta không nhìn y thêm một lần nữa, phất tay áo đi vào nội đường.
Trần Tử Tô theo sát phía sau ta, đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói:
"Công tử dự định xử trí Hâm Đức Hoàng như thế nào?"
Trong hai mắt ta hiện lên một tia sát khí dày đặc.
Trần Tử Tô nhỏ giọng an ủi:
"Công tử vì sao không tạm thời lưu lại tính mạng của hắn? Nếu như hiện tại giết chết hắn thì không dám đảm bảo chư vị hoàng tử sẽ không nhân cơ hội này mà nổi loạn."
Ta gật đầu nói:
"Trần tiên sinh nói rất đúng, ta cũng không phải là nóng lòng leo lên đế vị, giữ lại cho ông ta sống lâu mấy ngày đối với ta chỉ có ích."
Kỳ thực trong lòng ta còn có một dự định, lúc trước Hâm Đức Hoàng hại cha mẹ ta như vậy, nếu để cho lão chết đi chẳng phải là quá dễ dãi cho lão rồi sao, ta muốn cho lão sống không bằng chết, cho hắn biết cái gì gọi là hai chữ đau khổ.
Ta thở dài nói:
"Lúc này trong lòng ta rất lo lắng, Trần tiên sinh giúp ta soạn một bản chiếu thư trước đi!"
Trần Tử Tô cung kính nói:
"Là chiếu thư gì?"
Ta suy nghĩ một chút nói:
"Vị trí của Hâm Đức Hoàng tạm thời không động đến, làm cho ông ta đem tất cả quyền lợi ngay thực tại trả về hết cho ta, trước tiên ta phải leo lên được vị trí thái tử giám quốc đã."
Trần Tử Tô nói:
"Vậy Tử Tô sẽ đi làm ngay!"
Đi vào nội thất, Hâm Đức Hoàng hai mắt dại ra vẫn đang ngồi ở đó, lào đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, từ trên thần thái của ta chắc lão đã suy đoán ra được tình huống phát triển của mọi việc.
Ta chậm rãi đi tới đối diện với lào, nhìn xuống nói:
"Tả Trục Lưu đã bị bại, thế cục của hoàng thành đều đã nằm ở trong tay ta rồi!"
Hâm Đức Hoàng khàn giọng nói:
"Hắn vốn chính là tay sai của Dận Cơ, chuyên này thì có gì mà khó hiểu!"
Ta mỉm cười nói:
"Chuyện cho tới bây giờ, có phải ông đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi phải không?"
Hâm Đức Hoàng lặng lẽ nhìn ta:
"Ngươi muốn giết ta sao?"
Ánh mắt ta đột nhiên trở nên âm lãnh vô bì, hạ giọng nói:
"Ông cho là giết chết ông rồi thì có thể xóa tan được nỗi cừu hận trong nội tâm ta hay sao?"
Trên mặt Hâm Đức Hoàng lộ ra vẻ kinh khủng, sau đó lại giữ bình tĩnh, lão cười khổ nói:
"Ngươi quả nhiên độc ác, so với người cha đã chết của ngươi còn ác độc hơn nhiều!"
Ta nâng bình trà lên rót cho lào một ly, cầm lấy đưa tới trước mặt lão.
Hâm Đức Hoàng cầm chén trà mà tay không ngừng run run:
"Ngươi muốn giết ta?"
Ta cười ha ha nói:
"Lúc này nếu như ta muốn giết ông thì không khác giẫm chết một con kiến hôi mà thôi. Còn cần phải hạ độc trong nước trà rườm rà như thế sao?"
Hâm Đức Hoàng cố sức mở đôi môi khô khốc, cuối cùng lão nhắm lại hai mắt uống cạn ly trà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta cười đến càng thoải mái hơn.
Hâm Đức Hoàng ở trong tiếng cười của ta có vẻ càng sợ hãi:
"Ngươi..."
Lão đột nhiên ôm lấy cổ họng của mình.
Ta cười lạnh nói:
"Ông cũng không phải là quá ngu, nhưng cùng không tính là thông minh, mặc dù ta nói là không muốn giết ông nhưng cùng sẽ không bỏ qua cho ông dễ dàng như vậy đâu, đỡ cho ông phải nói lung tung khắp nơi."
Ta ném ấm trà cầm trong tay xuống đất, các mảnh sứ nát vạm tung tóe, một mảnh nhỏ trong đó đã cắt vào da thịt trên thái dương Hâm Đức Hoàng, máu tươi dọc theo lông mày hoa râm của lào chậm rãi nhỏ xuống.
Ta thở dài nói:
"Kỳ quái, không ngờ máu của ông lại là màu đỏ!"
Hâm Đức Hoàng tức đến khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể xông lên giết ta chết.
Ta cười lạnh nói:
"Bên trong nước trà ta đà bỏ vào thuốc câm, để tránh ông đi khắp nơi nói bậy, nếu ông nói với người bên ngoài là đã bị trúng gió thì sẽ được yên ổn nằm ở trên giường, muốn ăn cái gì, dùng cái gì ta đều có thể thỏa mãn cho ông, có điều đáng tiếc sợ rằng ông không thể đi đâu được!"
Hâm Đức Hoàng đột nhiên nắm lấy mảnh sành trên mặt đất lao về phía ta, ta ôm lấy cánh tay của lão và vặn mạnh ngược ra sau, Hâm Đức Hoàng bị đau làm rớt xuống mảnh sành xuống đất.
Ta thở dài nói:
"Ông đừng có mà quên, thuốc trường sinh bất lào đã sắp luyện thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ đích thân đút cho ông ăn."
Hâm Đức Hoàng há to miệng, khổ nổi một câu cùng nói không nên lời.
Ta cười ha hả, kéo ra cửa phòng, lớn tiếng gọi:
"Xa Hạo!"
Xa Hạo nghe tiếng đi đến.
Ta lạnh lùng nói:
"Tạm thời để ông ta ở chỗ này, không có ta cho phép bất luận kẻ nào cùng không được tiếp cận ông ta!"
Đi ra ngoài điện, Tiêu Tín đã đi tới:
"Thái tử điện hạ! Chư vị đại thần đang đợi ở Quảng Đức điện!"
Ta gật đầu nói:
"Để cho họ chờ thêm một lát nữa đi!"
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Tịnh Đức Phi thân nhiễm trọng bệnh, xem ra không lâu sau sẽ rời xa nhân thế…"
Ta cười nói:
"Nhạc phụ yên tâm, con sẽ tìm ngự y tốt nhất để chữa bệnh cho mẫu phi."
Dực vương lại nói:
"Hiện tại nàng chỉ còn lại có đứa con trai Dận Thao, hi vọng thái tử đừng tính toán với nó chuyện lần này."
Ta tinh tường cảm thấy được ý tứ ẩn dấu phía sau những lời này của ông:
"Nhạc phụ đại nhân, có phải Long Dận Thao đã trở về rồi không?"
Dực vương chép miệng, rốt cuộc gật đầu nói:
"Không sai, bệ hạ gọi nó trở về Khang đô, nó quả thực đã trở về rồi."
Ta nhíu mày, hiện tại việc cần ta xử lý thực sự rất nhiều, cùng không có rảnh mà suy nghĩ đến việc của Long Dận Thao, chủ ý của Hâm Đức Hoàng gọi hắn về Khang đô là muốn lập hắn làm thái tử để thay thế địa vị của ta, chỉ đơn giản từ điểm này ta đã nên giết Long Dận Thao rồi.
Dực vương rất coi trọng thân tình, tuy nhiên nếu ông đã đưa ra việc này thì ta cùng không thể làm mọi chuyện một cách tuyệt tình được, vả lại Long Dận Thao là ca ca ruột của An Dung, nếu như ta giết hắn An Dung tất sẽ sản sinh tâm cừu hận đối với ta, dưới tình hình trước mắt An Dung đối với ta còn có tác dụng tương đối quan trọng, cho dù không cho Dực vương mặt mũi thì ta cùng phải suy nghĩ đến cảm thụ của An Dung.
Nghĩ tới đây ta chậm rãi gật đầu nói:
"Nếu nhạc phụ đại nhân đã mở miệng, việc của Long Dận Thao con sẽ không hề truy cứu nữa. Chỉ có điều con muốn hắn phải trở lại Sở Cơ, kiếp này không được bước ra khỏi Sở Cơ nửa bước, chuyện này cũng phải do nhạc phụ giám thị mới được."
Dực vương có thể bảo trụ được tính mệnh của Long Dận Thao đã là việc vô cùng may mắn rồi, ông vui vẻ nói:
"Thái tử yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho nó không sinh ra bất cứ dị tâm nào, chuyên này nhất định sẽ cho thái tử một sự giao phó hài lòng."
Ta thở dài nói:
"Nhạc phụ đại nhân, vì sao con đột nhiên cảm giác được giữa chúng ta đã trở nên xa cách hơn rất nhiều? Con vẫn nhớ đến tình cảnh chúng ta thường hau cùng uống rượu chơi cờ với nhau."
Dực vương nói:
"Hiện tại đà khác với ngày xưa, bây giờ con đã là vương giả chân chính của đại Khang, còn thiếu chỉ là một cái danh phận mà thôi, giữa chúng ta cái lễ quân thần thì vẫn phải cung kính tuân thủ."
Ta cười nói:
"Nếu để Sở Nhi nhìn thấy chúng ta như vậy, nhất định sẽ mắng con cho coi!"
Nhắc tới Sở Nhi, trong hai mắt Dực vương lộ ra vẻ từ ái:
"Lại nói ta cùng đã lâu rồi chưa gặp nó, bây giờ nó chắc là đã sắp lâm bồn."
Nhớ tới khuôn mặt thanh khiết tuyệt luân của Sở Nhi, nội tâm ta không khỏi nóng lên, hận không thể dứt bỏ sự phân tranh chính trị trước mắt để mà lập tức trở lại thảo nguyên Lục Hải, cùng các chư vị kiều thê mỳ thiếp của ta cùng nhau cộng hưởng ôn nhu.
Ta nhẹ giọng nói:
"Đợi đến khi tình hình ở Khang đô ổn định rồi, con sẽ sai người đón họ qua đây."
Dực vương nói:
"Qua hai ngày nữa ta sẽ đích thân qua đón nó!"
Ta cười gật đầu, đề tài về Sở Nhi đã kéo lại cự ly giữa chúng ta trở nên gần gũi hơn rất nhiều…
Ta thấp giọng nói:
"Việc của Tả Trục Lưu thế nào rồi?"
Việc xử quyết Tả Trục Lưu ta đã giao cho Dực vương phụ trách, vậy nên ta mới hỏi.
Dực vương nói:
"Việc hành hình đã định tại giờ ngọ đêm nay, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến đưa tiễn hắn."
Vẻ mặt ta nặng trìu thở dài một hơi.
Dực vương nói:
"Có phải là con không muốn giết hắn hay không?"
Ta tự đáy lòng nói:
"Tả Trục Lưu đích thật là một nhân tài hiếm thấy, chỉ tiếc là hắn đã lựa chọn làm địch nhân của ta."
Dực vương tràn đầy đồng cảm gật đầu, ông nhẹ giọng nói:
"Ta cảm giác lần này Tả Trục Lưu giống như là đột nhiên thay đổi ý nghĩ, ngày ấy dưới tình huống đã chiếm hết ưu thế nhưng lại triệt hồi Long Tương quân, sau đó lại chủ động nhận tội, những hành vi này không tương xứng như hắn ngày xưa."
Ông nhìn ta rồi nói:
"Rốt cuộc là thái tử điện hạ đã nói với hắn những gì?"
Ta thấp giọng nói:
"Con chỉ có hỏi hắn, trong số các hoàng tử của đại Khang ai so với con càng có tư cách kế thừa ngôi vua hơn thôi!"
Dực vương thở dài:
"Nói đến cùng kỳ quái, ta cùng hắn tranh tới đấu đi đã nhiều năm như vậy, chân chính đến lúc hắn sắp chết, trong lòng cảm thấy có chút thất lạc."
Ta vỗ nhẹ lên cánh tay Dực vương, hạ giọng nói:
"Sau khi Tả Trục Lưu chết đi, nhạc phụ hãy dùng thi thể của người khác đổi lấy thi thể của hắn, con không muốn sau khi hắn chết còn phải chịu những vũ nhục khác."
Dực vương nặng nề gật đầu. Sau khi Dực vương đi rồi ta sai người gọi Trần Tử Tô tới, xem chiếu thư mà hắn đã sắp xếp cho ta. Loại chuyên này đối với Trần Tử Tô mà nói chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi, ta thoả mãn gập lại chiếu thư, nói:
"Được! Ngày mai ta sẽ công bố chiếu thư này cho thiên hạ!"
Trần Tử Tô cười nói:
"Tâm tình hiện giờ của thái tử điện hạ có phải đang rất tốt hay không?"
Ta lắc đầu:
"Không dối gạt Trần tiên sinh, khi chưa có nắm giữ hoàng quyền thì ngày đêm ta đều nghĩ đến chuyện này, đến khi chân chính nắm giữ được quyền lợi trong tay nhưng không có vui vẻ như đã dự tính, trái lại cảm thấy có một loại gánh nặng nói không nên lời."
Trần Tử Tô cười nói:
"Những lời này đủ để chứng minh thái tử sẽ trở thành một hoàng đế tốt, đầu tiên nghĩ đến đó là trách nhiệm mà không phải là như các đế vương khác nghĩ chính là ngồi ôm ba nghìn phụ nữ, thoả thích trong sơn thủy thanh sắc."
Ta cười khổ nói:
"Xem ra phần trọng trách này ta tháo xuống không được rồi. Đúng rồi Trần tiên sinh, ta còn có một việc muốn cùng tiên sinh thương lượng."
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
"Rất trùng họp, Tử Tô cũng có một việc muốn cùng công tử thương lượng, hay là công tử nói trước đi."
Ta mỉm cười nói:
"Ta muốn cho tiên sinh đảm đương vị trí tướng quốc của đại Khang, không biết ý của Trần tiên sinh thế nào?"
Trân Tử Tô cười nói:
"Tử Tỏ muôn nói cũng là chuyện này."
Ta cảm thấy hơi ngạc nhiên nói:
"Thì ra Trần tiên sinh từ lâu đã đoán được, đã như vậy chắc hẳn tiên sinh sẽ không cự tuyệt ta chứ?"
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
"Tử Tô muốn nói chính là, ta không thích hợp ở vị trí này, vẫn hi vọng công tử lựa chọn hiền năng khác."
Trong lòng ta ngẩn ra, Trần Tử Tô không muốn làm tướng quốc là việc mà ta không có nghĩ đến, ta thấp giọng nói:
"Năng lực của Trần tiên sinh đã rõ như ban ngày, đừng nói là tướng quốc của đại Khang, cho dù sau khi thống nhất tám nước, tiên sinh cùng có tư cách làm tướng quốc của thiên hạ."
Trần Tử Tô cười nói:
"Tính cách của Tử Tô phóng túng không chịu bị trói buộc, nếu như trở thành tướng quốc nhất định sẽ trở thành trò cười cho các quan viên khác, vả lại Tử Tô không thích bị chức quan ràng buộc, sau khi trở thành tướng quốc tất nhiên sẽ mất đi rất nhiều tự do, hơn nữa hiện tại thân phận của ta có thể xưng hô cậu làm công tử, khi đối mặt với công tử không cần câu nệ nhiều lễ tiết quân thần, suy nghĩ của ta càng ít bị ràng buộc thì càng được linh hoạt, rốt cuộc công tử muốn một Trần Tử Tô thường thường có thể nghĩ ra vài mánh khóe hay là muốn một Trần tướng quốc của lễ cung thủ quân thần đây?"