Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 475 : Hậu cung (1)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Ta thở dài nói: "Nếu Trần tiên sinh đã nói như vậy, ta cùng không miễn cưỡng tiên sinh nữa, có điều sau khi Tả Trục Lưu chết vị trí tướng quốc sẽ vẫn đang bỏ trống, tiên sinh lại không muốn làm, làm cho ta trong lúc nhất thời chạy đi đâu tìm được người thích hợp đây?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Kỳ thực người được chọn bên người công tử có thể đảm nhiệm được tướng quốc có rất nhiều, hữu tướng quốc ngài không phải là đã sớm khâm định hạ vương Long Thiên Tứ rồi sao? Hiện tại khó khăn chỉ là chọn lựa tả tướng quốc thôi."
Ta lắc đầu nói:
"Hôm nay tại trong triều đình Tả Trục Lưu trước mặt các vị đại thần làm khó dễ Hạ vương, những việc xấu của hạ vương đã để lại ấn tượng tương đối tồi tệ trong lòng các quần thần, lúc trước ta nghĩ dùng hắn cùng là vì đối phó với Tả Trục Lưu, hiện tại Tả Trục Lưu đã nhận tội thì để hắn đảm nhiệm chức hữu tướng quốc sợ rằng có chút miễn cưỡng, chư vị thần tử không dám đảm bảo sẽ không ở phía sau ta nói ra nói vào."
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
"Công tử nói rất đúng, hạ vương đích thật là không đảm đương nổi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt chòm râu nói:
"Công tử nghĩ Hứa Vũ Thần thế nào?"
Ta gật đầu nói:
"Hứa Vũ Thần đầy bụng kinh luân, lòng dạ rộng lớn, đích thật là người thích hợp để chọn làm tả tướng quốc, chẳng qua hắn là di thần của Yên quốc. Nếu như ta dùng hắn tất sẽ khiến cho các thần tử của đại Khang sẽ thất vọng."
Trần Tử Tô nói:
"Cho nên người thứ nhất mà công tử nghĩ tới chính là ta?"
Ta nở nụ cười:
"Công bằng mà nói, năng lực của Hứa Vũ Thần cũng không dưới tiên sinh."
Trần Tử Tô gật đầu:
"Hứa Vũ Thần sở dĩ tại Yên quốc không có nhiều thành tích chủ yếu là bởi vì đi theo nhầm quân chủ, công tử cho hắn không gian đầy đủ hắn nhất định có thể thi triển ra năng lực của bản thân. Tử Tô cho rằng do Hứa Vũ Thần đảm nhiệm chức tả tướng quốc là cực kỳ thích hợp, về phần hắn là cựu thần của Yên quốc, công tử căn bản không cần lo lắng, nếu đem tả tướng quốc giao cho Hứa Vũ Thần đảm nhiệm, hữu tướng quốc thì chọn lựa trong số các cựu thần của đại Khang, như vậy đám thần tử cùng không nói được gì."
Ta thấp giọng nói:
"Tiên sinh cho là hữu tướng quốc do ai đảm nhiệm thì mới tốt?"
Trần Tử Tô nói:
"Hạ vương nếu bị công tử gạt bỏ, nếu là chọn lựa tiếp thì trong hoàng tộc sợ rằng có điều không thích hợp, công tử cho rằng Dực vương thế nào?"
Ta lắc đầu nói:
"Dực vương là nhạc phụ của ta, sao có thể để cho ông ấy đảm nhiệm chức tướng quốc được."
Ta sở dĩ phủ quyết Dực vương đảm nhiệm chức tướng quốc còn có một suy nghĩ khác, từ trong những lời nói vừa này của Dực vương ta có thể thấy được, trong nội tâm của ông đã bắt đầu sinh ra ý muốn thối lui, cho dù ta đưa ra việc này, chỉ sợ cũng bị ông cự tuyệt mà thôi.
Đột nhiên ta nghĩ tới một người. Hôm nay tại trong triều đình Hoàng Đoan Phòng ngang nhiên nói giúp cho cần vương Long Dận Lễ. Người này tại bên trong triều đại Khang thanh danh từ trước đến nay rất tốt, nếu như ta để cho y đảm nhiệm chức hữu tướng quốc thì có thể tại trước mặt quần thần biểu hiện ra tấm lòng khoan dung của ta, nếu như hắn cự tuyệt ta thì cùng vừa lúc cho ta một một cơ hội để giáng chức của y.
Ta đem việc của Hoàng Đoan Phòng nói cho Trần Tử Tô nghe, Trần Tử Tô cũng luôn miệng xưng tuyệt.
Trần Tử Tô lại cùng ta thảo luận phát triển thế cục thêm vài câu, rất sợ trì hoãn việc nghỉ ngơi của ta nên phải đứng dậy cáo từ.
Dù bận rộn tròn một ngày nhưng ta không cảm thấy uể oải chút nào, đi tới phía sau Cần Chính Điện nơi cất dấu tro cốt của cha ta. Ta ngưng mắt nhìn hũ ngọc chứa tro cốt, trong lòng bất giác muôn vàn cảm khái, nếu như phụ hoàng trên trời có linh thiêng chắc hẳn sẽ cảm thấy vui mừng với những gì ta đạt được ngày hôm nay.
Ta cung kính quỳ trên mặt đất. Thấp giọng nói:
"Phụ thân! Hài nhi thành công rồi!"
Nhớ tới nỗ lực cùng các loại khuất nhục mà ngày xưa bản thân phải chịu, hai hàng lệ nóng dọc theo hai gò má ta chậm rãi chảy xuống.
Từ bây giờ ta đã trở thành người thống trị chân chính trên ý nghĩa của đại Khang, ta đầu tiên phải đối mặt chính là phải thay đổi chế độ hiện hành ở đại Khang. Cách thống trị ngu ngốc nhiều năm trước tới nay của Hâm Đức Hoàng đã làm cho cả cơ cấu chính trị của đại Khang mục nát tới cực điểm, muốn từ trên căn bản thay đổi thì phải yêu cầu một thời gian nhất định.
Mãi cho đến canh ba thì ta mới an giấc trên giường, nhưng mới vừa ngủ không lâu sau liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ta giương đôi mắt, sắc trời vẫn đang một mảnh đen kịt, người phương nào lớn mật như vậy cùng dám ồn ào náo động tại trước cần Chính Điện?
Ta sai người gọi Tiêu Tín tới, hỏi rốt cuộc đà xảy ra chuyên gì.
Tiêu Tín nói:
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, là Chu thái y ở bên ngoài kêu la!"
"Chu Độ Hàn?"
Trong Lòng ta ngẩn ra, lấy tính tình luôn ẩn giấu từ trước đến nay của Chu Độ Hàn, sao hôm nay lại lớn mật như vậy?
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Hắn muốn gặp Hâm Đức Hoàng!"
Sắc mặt của ta nhất thời chuyển lạnh:
"Để hắn vào đây, ta muốn nghe xem lý do của hắn là gì!"
Tiêu Tín vội vàng đi ra ngoài gọi Chu Độ Hàn đi vào.
Chu Độ Hàn đeo hòm thuốc đi nhanh vào, hắn vẫn chưa hướng ta quỳ xuống, thấp giọng nói:
"Ty chức tham kiến thái tử điện hạ!"
Chu Độ Hàn nói:
"Ty chức tại trong cung làm đã hơn mười năm, quy củ trong cung ty chức cũng hiểu, đi tới trước Cần Chính điện kêu la thật sự là vì bất đắc dĩ, mong thái tử điện hạ thứ lỗi."
"Chu thái y tìm ta đến cùng là vì chuyện gì?"
Chu Độ Hàn nói:
"Ty chức muốn đưa thuốc cho bệ hạ!"
Ta nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ không hờn giận, không ngờ Chu Độ Hàn không thức thời vụ như vậy, vào lúc này còn dám đưa ra lý do muốn gặp Hâm Đức Hoàng, lẽ nào các thần tử không sợ chết của đại Khang lại có nhiều như vậy sao?
Tiêu Tín bời vì việc của Khâu Dật Trần cùng Chu Độ Hàn đã liên hệ rất nhiều, trong lòng tự nhiên muốn bảo vệ hắn, cuống quít nói:
"Chu thái y, ta không phải là đã nói với ông rồi sao, thái tử đã an bài người chăm sóc bệ hạ, không cần phải làm phiền đến ông."
Chu Độ Hàn nói:
"Thái tử điện hạ, ty chức ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện gì cùng phân được rõ ràng, chuyện gì cùng nhìn thấu, nếu ta dám đến cầu điện hạ thì đã sớm có chuẩn bị tốt đối với mọi chuyện, bệ hạ tuổi tác đã cao, thân thể suy nhược, đã chịu không được dằn vặt, nếu thái tử muốn bệ hạ sống ở trên đời này lâu thêm một ít thời gian thì nên giao bệ hạ cho ty chức chăm sóc."
Ta lạnh lùng nhìn Chu Độ Hàn:
"Nhìn không ra ngươi đối với phụ hoàng cùng rất trung thành và tận tâm!"
Đa Long nói:
"Chủ tử, ngài suốt ngày bận về việc quốc sự, có một số việc ngài chẳng đáng để đi quản nó, cùng không có tinh lực để mà bận tâm, tỷ như nói, trong hậu cung, vị quỷ phi nào là Hoàng thượng thích nhất, vị nương nương nào, vị nương nương nào bị hoàng thượng lạnh nhạt, lại có vị nương nương nào trong lòng đang nhớ đến bệ hạ, việc này nô tài cùng đều ghi tạc trong lòng."
Trong lòng ta ngẩn ra, tên Đa Long này rõ ràng là Vạn Sự Thông của hậu cung, nếu như muốn nhanh chóng xử lý tột việc hậu cung, sợ rằng thiếu hắn thật đúng là không dễ làm. Nghĩ tới đây, vẻ mặt nhất thời hòa hoãn xuống:
"Đa tổng quản, tuổi tác của ngươi cùng không nhỏ, quỳ lâu như vậy làm gì? Đứng lên rồi hãy nói!"
Đa Long tạ ân:
"Đa tạ chủ tử, nô tài có thể gặp phải chủ tử thương cảm thuộc hạ như ngài đây thật sự là phúc phận của kiếp trước tu được."
Hắn quỳ hồi lâu như thế, khi đứng lên có vẻ hơi cố sức, xoa xoa mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
"Chủ tử, biểu hiện trong hai ngày này của hậu cung coi như bình tĩnh, thế nhưng sau lưng vẫn có một số người đang châm dầu vào lửa, chủ tử có phải nên nghĩ chút biện pháp."
Hắn hiển nhiên đang nhắc nhở ta điều gì.
Ta thản nhiên cười nói:
"Đa tổng quản đối với việc trong cung từ trước đến nay đều rõ ràng, ngươi giúp ta nghĩ ra một biện pháp, làm sao để hậu cung triệt để yên tĩnh đây?"
Đa Long nhìn quanh bốn phía, hai tiểu thái giám đi theo hắn cùng cung kính quỳ gối ở đằng xa, nghĩ đến cũng là thân tín của hắn.
Đa Long ho khan một tiếng, hạ giọng nói:
"Thân phận hiện tại của chủ tử là thái tử giám quốc, đương nhiên phải thay thế Hoàng thượng hành sử quyền lực, cho nên đương nhiên phải ở trong cung, nhưng rất nhiều các hậu phi nương nương cùng ở tại hậu cung, khó tránh khỏi sẽ có người nói vớ vẩn, kết cấu của hậu cung không thay đổi chỉ sợ là không được."
Ta nhìn hắn, cổ vũ hắn tiếp tục nói.
Đa Long nói:
"Phía tây bắc hoàng thành có hai trạch viện, nô tài đã sai người quét dọn sạch sẽ nơi đó rồi nếu như chủ tử đồng ỷ, trong hai ngày này ta có thể để cho các nương nương dọn qua đó."
Cách suy nghĩ của Đa Long quả nhiên chu đáo, nhóm tần phi của Hâm Đức Hoàng nhân số không ít, hiện tại nếu ta chấp chính, đương nhiên không thể để cho họ tiếp tục chiếm lấy hậu cung, vậy cứ cho họ một cái tòa viện để họ vào trong đó dưỡng lão cho rồi.
Ta có chút lo lắng hỏi:
"Hiện tại để họ qua đó, có thể sẽ có đàm tiếu gì không?"
Đa Long cười nói:
"Chủ tử suy nghĩ nhiều rồi, thứ nhất đây là gia sự của ngài, thứ hai như vậy có thể tránh khỏi hiềm nghi, lại nói nô tài đã chuẩn bị được một kế sách vạn toàn."
Ta thấy hứng thú:
"Nói ra nghe thử xem!"
Đa Long nói:
"Nô tài dự định sai người xây dựng hai tòa phật đường ở trong viện, để cho các nương nương ở nơi đó cầu phúc cho bệ hạ, coi như là bệ hạ sau trăm tuổi, họ cùng có thể dùng phật đường siêu độ cho bệ hạ."
Đa Long này thực sự là khôn khéo, nỗi oán hận vốn có của ta đối với hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ta cười nói:
"Cứ dựa theo ý của ngươi mà làm đi! Nhưng mà hoàng hậu và Tịnh Đức Phi tốt nhất vẫn là an bài thỏa đáng một chút, cho họ một tòa viện riêng đi, nhất thiết đừng để cho người khác nói ta coi nhẹ họ."
Đa Long liên tục gật đầu nói:
"Chủ tử yên tâm, nô tài nhất định an bài chuyên này cho thỏa đáng."
Ta lại nói:
"Đa Long, ta còn có một việc muốn làm phiền ngươi!"
Đa Long vẻ mặt nịnh bợ nói:
"Chủ tử cứ việc phân phó!"
Ta hạ giọng nói:
"Chuyện này nếu ngươi để lộ ra ngoài, hoặc là có chỗ nào làm không thoả đáng, ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"
Đa Long không nghĩ tới ta nói trở mặt thì trở mặt ngay, sợ đến quỳ ngay xuống đất, run giọng nói:
"Chủ tử chỉ cần ngài phân phó, nô tài cho dù nước sôi lửa bỏng cùng quyết không dám không theo."
Ta thoả mãn gật đầu, đích thân nâng hắn dậy:
"Đa Long, ngươi đối với bản vương trung thành như thế, bản vương thực sự rất cảm động."
Đa Long thấp thỏm bất an đứng cạnh ta.
"Thời gian qua ta sống ở trong cung, Trân phi nương nương đã từng nhiều lần chiếu cố cho ta, ta đã từng phát thệ phải báo đáp với nương nương, nhưng vẫn không có cơ hội."
Đa Long đảo tròng mắt vài vòng, đầu vẫn càng cúi thấp hơn, loại chuyên này hắn nghe đều là tội lỗi, nào dám đưa mắt nhìn ta.
Ta cố ý nói:
"Đa Long, khi bản vương nói, hình như ngươi không tập trung!"
Đa Long cuống quít nói:
"Chủ tử, nô tài vẫn một mực chăm chú lắng nghe mà!"
Ta mỉm cười nói:
"Vậy thì ngươi nghĩ giúp ta một biện pháp, nên báo đáp Trân phi nương nương thế nào đây?"
Đa Long ngẩn người, lại theo thói quen ngó trái liếc phải một lúc, cuối cùng nói:
"Trong cung có tòa Cửu Đinh sơn, trên núi đã từng có tòa Mộc Ân am, năm đó sau khi Thác Đế xuất gia, Cảnh Việt hoàng hậu cùng cắt tóc xuất gia ngay trên Cửu Đinh sơn này, Mộc Ân am chính là được xây vào khi đó."
Ta gật đầu, đoạn điển cố này ta cùng không xa lạ, về phần Mộc Ân am sau đó vì sao trở thành phế tích thì ta không biết.
Đa Long thấp giọng nói:
"Có chuyện có thể chủ tử không biết, ngày Hâm Đức Hoàng đắng cơ, Mộc Ân am đột nhiên bị thiên hỏa bắn trúng, toàn bộ miếu đột nhiên bị bốc hỏa, bất kể cứu thế nào cùng không thể ngăn cản lửa lan tràn, đành phải trơ mắt nhìn nơi đó biến thành một đống gạch vụn. Sau đó Hâm Đức Hoàng cho rằng đó là nơi chẳng lành, không muốn trùng kiến miếu thờ và vẫn bỏ hoang cho đến nay."
Ta cười lạnh:
"Nếu là nơi chẳng lành, ngươi nói cho ta biết những điều này thì có ích gì?"