Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 482 : Đại kế (1)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Yến Hưng Khải giật mình, lập tức cười lớn, nói:



"Thái tử điện hạ thật là biết nói giỡn."



Ta cười lạnh nói:



"Đại ca tưởng ta nói đùa sao?"



Nụ cười trên mặt Yến Hưng Khải đột nhiên cứng đờ:



"Việc này..."



Ta cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn:



"Ta đích thật là nói đùa với đại ca, Đại Khang và Đại Tần chính là minh hữu, ta sao có ý định đó trong đầu được?"



Yến Hưng Khải cười có chút miễn cưỡng.



Xe ngựa đi tới gần Phong Lâm Các rồi chậm rãi ngừng lại, ta từ trên xe bước xuống.



Yến Hưng Khải ở phía sau ta nói:



"Việc ta nhờ điện hạ định làm như thế nào?"



Ta không xoay người lại, thân thể đứng yên trong chốc lát, nói:



"Ta sẽ báo cáo với thái hậu chuyện này."



Khi ta từ trên xe bước xuống, trong đầu ta chỉ toàn là ý niệm muốn giết chết Yến Hưng Khải, nếu Tinh Hậu thật sự chết đi, ta muốn diệt trừ hắn càng thêm khó khăn.



Mọi việc Yến Hưng Khải đã chuẩn bị xong từ lâu, lần này hắn có can đảm gặp Tinh Hậu, tất nhiên là đã có năng lực để nói chuyện với Tinh Hậu, thế lực mà hắn nhờ cậy có lẽ chính là dòng họ Yến thị, cỗ lực lượng này không chỉ muốn ngốc đầu trở lại, hơn nữa còn muốn một ngụm nuốt trọn Tinh Hậu.



Lãnh Cô Huyên đã ở Phong Lâm Các đợi ta từ lâu, việc nàng đến cùng nằm trong dự liệu của ta. Nguồn: https://truyenfull.vn



Lãnh Cô Huyên ngồi ở đình hóng mát, yên lặng uống trà, ánh mắt chăm chú nhìn những bông hoa xinh đẹp xung quanh, ta rất ít khi nhìn thấy nàng như vậy, thì ra Lãnh Cô Huyên nếu bỏ đi sự tàn độc thì nàng cũng là một mỹ nữ, khó trách lúc trước Hoa Trục Nguyệt lại không tiếc tất cả bỏ qua Thu Nguyệt Hàn, để mà quỳ gối dưới váy nàng.



Lãnh Cô Huyên nhẹ giọng nói:



"Hiện tại ở Đại Tần còn rất ít nơi có khung cảnh xinh đẹp như thế này."



Ta thầm nghĩ trong lòng:



"Đây chính là kết quả mà Tinh Hậu chiếu cố đặc biệt."



Đương nhiên lời như thế ta sẽ không nói ra.



Lãnh Cô Huyên đạo:



"U U đã đem mọi việc nói cho ngươi biết rồi?"



Ta gật đầu nói:



"Tàng bảo đồ giả!"



Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:



"Long Dận Không, lá gan của ngươi thật lớn, còn dám dùng tấm tàng bảo đồ giả tới gạt ta!"



Ta cười nói:



"Trong tay Lãnh giáo chủ có hai tấm tàng bảo đồ, vì sao ngươi biết chỉ có tấm trong tay ta mới là giả? Chẳng lẽ là bởi vì Điền Tuần đã chết, mà chết thì không có đối chứng, vì thế ngươi đem hết mọi thứ đổ lên đầu ta?"



Lãnh Cô Huyên trầm trọng hừ một tiếng.



Ta cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng, đem tấm bản đồ mà Yến Hưng Khải đưa để ra trước mặt nàng:



"Lãnh giáo chủ chỉ biết một, mà không biết hai, giáo chủ cứ nhìn thứ này rồi sẽ hiểu mọi thứ."



Lãnh Cô Huyên mê hoặc mở tấm bản đồ ra, khi nàng nhìn thấy tấm bản đồ thì ngẩn. Ta mỉm cười nói:



"Tấm bản đồ này rất giống với tấm của giáo chủ lấy từ trong tay của Điền Tuần đúng không?"



Lãnh Cô Huyên gật đầu, đôi mi nhíu lại:



"Quả thật là rất giống, thế nhưng vẫn có vài chỗ khác nhau."



Nàng tức giận nhìn ta, nói:



"Hóa ra tấm bản đồ này vẫn luôn ở trên tay ngươi, ngươi lừa ta thật thê thảm!"



"Lãnh giáo chủ sao hết lần này tới lần khác đều đổ lên đầu ta vậy? Thực không dám dấu, tấm bản đồ này là do Yến Hưng Khải đưa cho ta."



Lãnh Cô Huyên rất kinh hãi, nói:



"Yến Hưng Khải?"



Ta gật đầu nói:



"Tấm bản đồ trong tay Điền Tuần chỉ là một tấm bản đồ giả. Tấm bản đồ thật vẫn luôn nằm trong tay Yến Hưng Khải."



Lãnh Cô Huyên giận dữ vỗ một cái lên chiếc bàn đá, trên chiếc bàn đá cứng rắn xuất hiện một dấu tay, xung quanh dấu tay là những vết rạn nứt, những vết này từ từ lan ra xung quanh.



"Tên gian tặc Yến Hưng Khải!"



Lòng ta thầm than, cảnh giới của Lãnh Cô Huyên rất là cao, nhưng sao lại dễ xúc động như thế? Thế nhưng nàng càng xúc động, đối với ta càng tốt.



Ta cố ý xúi giục, nói:



"Yến Hưng Khải muốn dùng tấm bản đồ này để đổi lấy sự ủng hộ của ta, hắn muốn ta giúp hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế Đại Tần."



Trong mắt của Lãnh Cô Huyên tràn đầy sát khí:



"Vậy thì ta muốn xem thử coi hắn có thể sống tới ngày mai hay không."



Nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.



Ta nhìn theo bóng lưng của Lãnh Cô Huyên càng ngày càng xa, nhưng trong lòng ta không có chút cảm giác dễ chịu nào. Yến Hưng Khải sở dĩ dám đem tấm bản đồ này giao cho ta, thì hắn chắc chắn đã có chuẩn bị. Chắc chắn hắn còn tính cả Lãnh Cô Huyên vào trong, lẽ nào hắn có cách để đối phó với Lãnh Cô Huyên?



Đường Muội và A Đông từ xa đi tới, Đường Muội thấp giọng nói:



"Nàng ta muốn làm gì?"



Ta thở dài nói:



"Thứ mà nàng muốn nhất chính là Mâu thị bảo tàng, hiện tại nhất định là đi tìm Yến Hưng Khải tìm tấm bản đồ thật."



A Đông nói:



"Yến Hưng Khải chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyên đem bản đồ đưa cho nàng?"



Ta suy nghĩ một chút mới nói:



"Yến Hưng Khải không phải là người đơn giản, hắn đưa cho ta tấm tàng bảo đồ này chỉ sợ là có mục đích khác. Đường Muội, chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung gặp mẫu hậu."



Tinh Hậu dưới sự điều trị tỉ mỉ của Tuệ Kiều nên sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, lúc ta đi tới Phượng Dương Cung, thì nàng đang phê duyệt hồ sơ. Bởi vì mắt của nàng nhìn không thấy, nên Hứa công công ở một bên đọc rất chậm, nàng thì ngồi nghe rồi phê từng chiếu chỉ một.



Hứa công công chỉ vào những tấu sớ chất thành đống, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, ý của hắn là bảo ta khuyên Tinh Hậu nên nghỉ ngơi không nên làm việc quá vất vả.



Tuệ Kiều nhìn ta thản nhiên cười, thu thập hòm thuốc lại, cùng Hướng công công lui ra ngoài, bọn họ muốn giành khoảng không riêng cho hay chúng ta.



Ta ngồi xuống trước mặt Tinh Hậu.




"Thái tử điện hạ!"



Đôi tay không biết để đâu cho phải.



Tiên Tứ Hải tiến lên giải vây:



"Ta mời Điền công tử tới đây là để thương lượng việc ở Diêm trường."



Một tiếng cười khanh khách từ phía sau ta truyền đến, Tô Tam Nương với khuôn mặt đã tẩy sạch son phấn cầm một chiếc quạt đi tới. Từ xa dịu dàng nói:



"Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, làm cho cả tòa Vạn Hoa Lâu này cùng được vẻ vang, hèn gì điểu tước trước cửa từ sáng tới giờ vẫn gáy liên tục."



Ta cười nói:



"Tam Nương càng ngày càng đẹp, quả nhiên là dung mạo nghiêng nước nghiêng thành."



Tô Tam Nương cười khẽ, nói:



"Thái tử điện hạ lại chọc ta, dung mạo của Tô Tam nương làm sao có thể so được với các mỹ nhân bên cạnh ngài được."



Tây Môn Bá Đống nói:



"Hách Liên đại nhân sao còn chưa tới?"



Tô Tam Nương cười duyên, nói:



"Hắn đã tới từ lâu rồi, lúc này đang cùng tình nhân của mình vui vẻ trong phòng?"



Lời của nàng còn chưa dứt, thì bên ngoài cửa đã vang lên một giọng nói nũng nịu:



"Ngươi là đồ đểu cáng, thừa dịp ta không có ở đây mà nói xấu ta!"



Ta xoay người lại, thấy một nữ tử yêu mị đang mặc một bộ đồ màu hồng lôi kéo một nam tử khôi ngô, hai người chính là Lạc Vân Nhạn và bạn thân của ta Hách Liên Chiến.



Trong lòng ta mừng như điên, ta và Hách Liên Chiến bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều toát ra vẻ kích động, hai chúng ta nhìn chằm chằm nhau, sau đó nắm chặt tay, hay người cùng lúc phát ra tiếng cười.



Ta lớn tiếng nói:



"Hách Liên huynh tới Tần đô sao không tới tìm ta?"



Hách Liên Chiến kéo ta ngồi xuống bàn, cười to nói:



"Ta mới vừa từ Tế Châu tới đây, nghe nói ngươi đang ở Tần đô mời hai người Tiền lão bản và Tây Môn lão bản dùng cơm ở đây, nên ta cùng chạy đến giúp vui."



Ta nhìn Lạc Kinh Nhạn, lại nhìn Hách Liên Chiến, từ dáng vẻ vô cùng thân thiết của họ, ta biết quan hệ của bọn họ không hề tầm thường.



Lạc Vân Nhạn có tật giật mình, bị ta nhìn như vậy, nên có chút ngượng ngùng, nói nhỏ:



"Mắt của thái tử điện hạ thật là không đứng đắn chút nào."



Ta cười ha hả, nói:



"Ta chẳng qua là cảm thấy có chút trùng hợp, vì sao Lạc lão bản lại bỏ lại sản nghiệp ở ở Tế châu mà chạy tới Tần đô?"



Tô Tam Nương vạch trần, nói:



"Có người đã động lòng xuân, Hồng Hồ Tử ở chỗ nào thì nàng ta sẽ ở chỗ đó, hình như là nàng rất sợ người khác cướp đi nam nhân của nàng."



Lạc Vân Nhạn mắng:



"Đồ đểu, ngươi không nói thì cùng không ai nói ngươi bị câm đâu, Vạn Hoa Lâu này là ta dùng tiền mua, vì sao ta lại không thể ở đây?"



Tô Tam Nương cười nói:



"Ngươi quan tâm không phải Vạn Hoa Lâu, chỉ mượn việc công ở Vạn Hoa Lâu để làm việc riêng mà thôi."



Các nàng xuất thân từ nơi phong trần, nên việc cãi nhau om sòm đã thành thói quen, ta cũng không trách mà ngồi cười tủm tỉm nhìn các nàng cãi nhau.



Hách Liên Chiến cười nói:



"Hai người bớt tranh cãi đi, đã có tuổi rồi, tranh cãi như thế không sợ thái tử chê cười hay sao."



Người nghe vô tâm người nghe cố ý, Lạc Vân Nhạn nói:



"Hồng Hồ Tử ngươi thật là tốt, ngươi chửi xẻo ta phải không?"



Hách Liên Chiến ôm lấy cánh tay nàng kéo nàng ngồi lên đùi hắn, tính tình của hắn hào sảng thô lỗ, từ trước đến nay không hề để ý đến những chuyên vặt vãnh, trước mặt mọi người thơm Lạc Vân Nhạn một cái, nói:



"Rượu càng mạnh càng ngon, nữ nhân càng phong trần lại càng thuần thục."



Câu này ngay cả Lạc Vân Nhạn cùng có chút chịu không nổi, mặt nàng đỏ hồng giãy khỏi người Hách Liên Chiến, e thẹn nói:



"Ta đi chuẩn bị rượu thị cho các ngươi..."



Nàng vội chạy ra ngoài.



Tô Tam Nương ngạc nhiên nói:



"Nàng ta còn biết xấu hổ ư?"



Câu này làm tất cả chúng ta đều cười ha hả.



Rượu quá tam tuần, ta mới bắt đầu hỏi tại sao Hách Liên Chiến lại tới đây.



Hách Liên Chiến để chén rượu xuống nói:



"Ta từ Hán quốc mua được một ít dược liệu, khi đi qua thủy lộ của Đại Tần thì gặp phiền phức. Dược liệu của ta bị thủy sư của Lê Châu giữ lại, ta đến nơi này là để tìm cách giải quyết."



Tây Môn Bá Đống nói:



"Hiện tại Đông Hồ và Đại Tần đang rất khẩn trương, chiến sự hết sức căng thẳng, ta nghe nói, Tần quốc lần này tịch thu không hàng hóa không chỉ riêng một mình ngươi, mà tất cả đội thuyền đi Đông Hồ đều bị tịch thu, sợ rằng mấy ngày sau, ngay cả khu thủy vực giáp với Đông Hồ cùng bị phong tỏa luôn."



Hách Liên Chiến tức giận nói:



"Con bà nó, lần này tiền của lão tử có đi không có về rồi!"



Ta cười nói:



"Khi ta gặp thái hậu, ta sẽ nói chuyện này với nàng, xem thử coi có cách gì khác không."



Hách Liên Chiến lắc đầu nói:



"Quên đi, trước khi đi ta cùng đã nghĩ tới việc này, hiện tại đội thuyền của mọi người đều bị tịch thu, cho dù thái hậu nể mặt ngươi thả đội thuyền của ta đi, thì sau khi về nước cũng gặp phải phiền phức, nói không chừng Gia Luật Xích Mi còn nói ta cấu kết với Tần Quốc nữa."



Ta gật đầu nói:



"Hách Liên huynh từ Đông Hồ tới, huynh có nghe được tin tức gì hay không?"



Hách Liên Chiến nói:



"Hình như trận này nhất định phải đánh, thế nhưng dân chúng ở Đông Hồ lại không muốn chiến tranh, trận chiến với Bắc Hồ mấy năm trước đã làm cho Đông Hồ tổn hại rất lớn, mấy năm nay Triều Tiên lại thừa dịp Đông Hồ suy yếu, nên đã chiếm đoạt không ít thổ địa."



Tiền Tứ Hải than thở:



"Không ngờ thiên hạ lúc này lại loạn đến như thế, mọi thứ cứ như thế thì ai dám an tâm mà buôn bán nữa."



Hách Liên Chiến nói:



"Không có cách nào khác, ngươi không đi đánh người khác, người khác sẽ tới đánh ngươi, so với viêc chờ người khác ăn tươi nuốt sống ngươi, thì ngươi phóng tay đánh cướp người khác còn tốt hơn."