Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 483 : Mây đen (1)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Điền Ngọc Lân nhìn chúng ta nói cười vui vẻ, hắn không chen vào được một câu, tiệc rượu vừa mới bắt đầu, hắn không thể nào tìm cách rời khỏi, nên hắn chỉ còn cách ngồi im, hắn rất khó chịu mất tự nhiên nhưng không làm gì được.
Tiền Tứ Hải rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, mỉm cười nói:
"Điền công tử, hôm nay ta tìm công tử đến đây một là vì để mọi người thân quen hơn, hai là vì trao đổi việc Diêm trường."
Điền Ngọc Lân cùng đã trải qua mấy năm ma luyện, tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói:
"Việc ở Diêm trường là do thái hậu an bài, mong rằng Tiền lão bản nên hiểu rõ."
Ta cười thầm trong lòng, Diêm trường này chính là mỏ vàng đào không bao giờ hết của Tiền Tứ Hải, có được nó đã khó rồi, nay lại phải hai tay dâng trả lại, hắn không tức giận mới là lạ!
Tiền Tứ Hải biểu hiện mình rất rộng rãi, cười nói:
"Diêm trường này là của Điền gia các ngươi, Tiền mỗ chỉ là được thái hậu giao cho kinh doanh mấy năm, hiện tại ngươi đã tới nên tất nhiên là trả lại cho ngươi. Bất quá ta có chút khó khăn, mong Điền công tử cho ta thêm vài ngày thời gian, để ta thu xếp mọi việc."
Điền Ngọc Lân gật đầu nói:
"Bên ta không có vấn đề gì, nhưng mà thái bên thái hậu sợ rằng phải nói một tiếng."
Hắn mang Tinh Hậu ra làm bia đỡ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ta cười nói:
"Việc này ta sẽ lo, Điền công tử không cần lo lắng."
Điền Ngọc Lân nhìn thấy ta đã lên tiếng, nên không thể nói gì thêm, yên lặng bưng chén rượu lên uống cạn, nhìn thấy vậy là ta biết trong lòng hắn rất không tình nguyện.
Một lúc sau hắn liền tìm cớ rồi rời đi.
Ta đứng lên nói:
"Nếu Điền công tử có việc phải đi, ta cũng không lưu lại nữa, nhưng mà trước khi đi, ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
Điền Ngọc Lân gật đầu, đi theo ta sang căn phòng bên cạnh.
Đóng cửa phòng lại, ta nói thẳng với hắn:
"Điền công tử, ta muốn ngươi làm cho ta một việc."
Điền Ngọc Lân lạnh nhạt nói:
"Thái tử điện hạ quyền cao chức trọng, sợ rằng Điền mỗ không thể giúp được cái gì".
Ta cười lạnh nói:
"Nếu việc này ngươi không làm được thì ta cần gì phải nó nhiều như vậy?"
Điền Ngọc Lân nhíu mày nói:
"Xin thái tử điện hạ phân phó."
"Ta muốn ngươi tố giác Tây Môn Bá Ngôn đút lót Yến Hưng Khải!"
Điền Ngọc Lân ngơ ngác, hắn cười khổ nói:
"Xem ra thái tử điện hạ đã hiểu lầm, sổ sách của Điền thị chỉ ghi chép việc của Điền gia và Yến Hưng Khải, không hề có những việc khác. Cho dù ta muốn giúp ngươi, ta cùng không có chứng cứ."
Ta nhìn thẳng hai mắt hắn, nói:
"Chứng cứ ta có thể đưa cho ngươi."
Điền Ngọc Lân không hiểu, noi:
"Thứ lỗi cho việc ta nói thẳng, thái tử điện hạ muốn đẩy ngã không phải là Yến Hưng Khải mà là Tây Môn gia tộc."
Điền Ngọc Lân nói:
"Ta và Tây Môn gia tộc từ trước đến giờ không hề có liên quan gì đến nhau, sao lại phải hại bọn họ, ta không thể làm được, mong điện hạ thứ tội."
Trên người hắn quả nhiên là mang dòng máu của Điền Tuần, giả dối mà lại không bình tĩnh. Mặc dù có thể trước mặt ta nhẹ nhàng trả lời, nhưng không thể nào lừa gạt được ta.
Ta biết chắc trong lòng của hắn không cứng rắn như bề ngoài của hắn, ta nhỏ giọng nói:
"Ngươi và Tây Môn gia tộc mặc dù không có liên quan, thế nhưng người và Yến Hưng Khải có thù sau oán nặng."
Điền Ngọc Lân cứng họng, hắn không nghĩ đến là ta lại nói ra câu này.
"Việc lúc trước của ngươi và phụ thân ngươi, có lẽ ngươi không biết rõ, tấm tàng bảo đồ trong tay phụ thân ngươi là đồ giả, Yến Hưng Khải dùng kế thay mận đổi đào, đã lấy đi từ lâu. Thứ mà phụ thân ngươi cực khổ giữ gìn chỉ là đồ giả mà thôi!"
Lời của ta đối với hắn giống như sét đánh ngang tai, nhất làm cho Điền Ngọc Lân trợn mắt há mồm, hắn ngây người trong chốc lát, sau đó nói:
"Không có khả năng!"
Ta cười lạnh nói:
"Ta cần gì phải gạt ngươi? Nếu như tấm bản đồ đó là thật, thì Điền gia của ngươi cùng không rơi vào hoàn cảnh bây giờ!"
Điền Ngọc Lân hít thở khó khăn. Hắn nắm chặt hai tay lại, gân xanh nổi lên đầy trán, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm.
Ta xoay người đi ra ngoài cửa, mở cửa phòng, Điền Ngọc Lân ở ta phía sau hô lên:
"Thái tử điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ vạch trần việc này!"
Khóe môi của ta nổi lên một nụ cười, chuyện này do Điền Ngọc Lân đứng ra tốt nhất.
Không ngờ Điền Ngọc Lân lại hỏi thêm một câu:
"Thái tử điện hạ, Dao Như hiện tại... ra sao rồi?"
Ta bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, trong mắt ta tràn đầy sát khí.
Điền Ngọc Lân run sợ trong lòng, chân phải lui lại một bước, nói:
"Sao nàng... nàng..."
Hắn cho là Dao Như đã chết.
Ta lạnh lùng nói:
"Từ nay về sau ta không muốn ngươi nói đến cái tên này nữa..."
Ta dừng một chút mới nói:
"Ngươi không xứng!"
Mọi người cùng đã rời khỏi hết, ta và Hách Liên Chiến đi tới phía sau Vạn Hoa Lâu uống trà, đối với ta mà nói, chỗ này hết sức quen thuộc, khi xưa ta và Mộ Dung Yên Yên thường hay đến đây, mọi thứ vẫn như trước, thế nhưng Mộ Dung Yên Yên lại đang ở Hán Quốc, đã lâu rồi mà không hề có chút liên lạc nào.
Hách Liên Chiến thở dài một hơi, buông chén trà xuống, nói:
"Nếu chiến tranh giữa Đông Hồ và Tần Quốc nổ ra, thái tử định làm gì?"
Tuy ta và hắn có giao tình rất sâu, thế nhưng việc này vẫn rất khó trả lời, ta yên lặng một lát rồi nói:
Tào Duệ nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng ta.
Ta không nói gì.
Tào Duệ mim cười nói:
"Nể tình Khải Tuyết ta cho ngươi một chữ!"
Hắn đưa cho ta một chuyên tờ giấy, ta mở ra xem, thấy bên trong có một chữ "Tế", ta lập tức liên tưởng đến việc lập đàn cúng bái cầu mưa ba ngày sau của thái hậu. Tào Duệ này quả nhiên có khả năng biết trước. Việc Tinh Hậu muốn cầu mưa chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi. Tào Duệ sao có thể nghĩ tớ chứ?
Nhìn Tào Duệ một lần nữa, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khó hiểu:
"Lúng sâu vào chuyện tình cảm quá chưa chắc là một chuyện tốt!"
Lòng ta chấn động, lẽ nào hắn biết ta và Tinh Hậu có tình cảm? Không có khả năng! Hắn... sao hắn lại biết được? Lòng ta hoảng sợ. Tào Duệ trước mắt này rốt cuộc là người hay quỷ? Nhớ đến lúc ta ở Đại Hán, Tào Duệ đã từng đưa cho ta một chữ "Tình", ta liền hiểu ra, Tào Duệ nhất định là biết mối tình oan nghiệt, giữa ta và Tinh Hậu, ta càng nghĩ càng thấy sợ, Nếu Tào Duệ là đối thủ của ta, thì lấy sự hiểu biết về ta của hắn, chẳng phải là ta làm việc gì cùng bị hắn quản lý hay sao?
Tào Duệ nói:
"Trong thiên hạ này không có bức tường nào là kín gió, nếu như ngươi thoán để ý một chút thì sẽ nghe được những lời đồn đãi xung quanh, ngươi sẽ biết trong Tần đô hiện nay lưu truyền lời đồn gì."
Ta cười lạnh nói:
"Là Yến Hưng Khải tung tin thái hậu bị bệnh nặng."
Tào Duệ lắc đầu nói:
"Không chỉ có như vậy, ngươi đi nghe ngóng một chút sẽ biết."
Ta gật đầu, thấp giọng nói:
"Chữ hôm nay mà Tào tiên sinh đưa cho ta rốt cuộc là có ý gì?"
Tào Duệ nở nụ cười, hắn vương ngón tay chỉ vào sương mù đầy trời:
"Tần quốc sở dĩ nhiều lần không cầu mưa được, là bởi vì thiếu đi một phần thành ý, không thể nào cảm động trời xanh được?"
Hắn vừa nói từ nay sau giờ ngọ trời sẽ mưa xối xả, hiện tại lại nói còn thiếu thành ý, vậy là có ý gì? Trong lòng ta bỗng nhiên khẽ động, ta bỗng nhớ tới tế phẩm, lẽ nào hắn là nói tế phẩm của Tần Quốc không đúng? Nhưng sao hắn lại nói tới chuyện này? Ta nghĩ đến Yến Hưng Khải, trong lòng ta liền mừng như điên, nếu như tất cả giống như lời Tào Duệ, thì Tinh Hậu có thể lấy lý do cầu mưa để danh chính ngôn thuận giết chết Yến Hưng Khải, việc này không có ai có thể phản đối được.
Tào Duệ thấp giọng nói:
"Tào mỗ đã nói hết, làm như thế nào, ngươi cứ tự suy nghĩ đi."
Hắn xoay người liền đi khỏi.
Ta ở sau lưng hắn la lớn:
"Tào tiên sinh! Ngươi có cách nào cứu nàng hay không!"
Tào Duệ hơi ngừng lại một chút, chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
"Từ xưa đa tình thường mang hận... cần gì phải vậy... cần gì phải vậy..."
Ta không mang theo Đường Muội và A Đông trở về Phong Lâm Các, mà là đi tới Tam Phượng Kiều dùng cơm, thứ nhất để lấp đầy bụng, thứ hai là nghe theo lời khuyên của Tào Duệ, đi ra ngoài nghe ngóng tin tức một chút.
Ba người chúng ta lựa một chợ đêm ồn ào, tìm chút điểm tâm, mua mấy vò rượu ngon, cuộc sống ngoài cung thực là chân thật.
Ta uống một chén rượu, cố ý than thở:
"Thời tiết quỷ quái này chẳng biết lúc nào trời mới có thể mưa!"
Ta vừa nói xong quả nhiên có người tiếp câu, người nọ là một thân thư sinh đánh phấn, xem ra đã có chút men say, trong miệng nói nhỏ:
"Triều đình bất hạnh, hậu cung dâm loạn, đây là bị trời phạt a…"
Người ngồi bên cạnh vẫn còn tỉnh táo, ôm lấy cánh tay hắn, nói:
"Lưu huynh, ngươi uống nhiều quá..."
Người nọ cười nói:
"Ta đâu có uống nhiều? Người ở đây ai mà không hiểu, Đại Tần sở dĩ đến tình trạng này là có nguyên nhân?"
Người xung quanh đều thở dài một hơi.
Người bạn ngồi cạnh nói:
"Lưu Vô, chúng ta chẳng qua là một tên thư sinh, việc quốc gia đại sự sao có thể nói bừa!"
Ta cố ý nói:
"Vị huynh đài này nói sai rồi, chúng ta mặc dù là thư sinh, nhưng vẫn là con dân của Đại Tần, có câu là quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, lợi ích của Đại Tần cùng có liên quan tới chúng ta, chúng ta tất nhiên là phải quan tâm."
Tên Lưu tiên sinh kia hiển nhiên là bị lời ta nói đả động, nặng nề gật đầu nói:
"Vị huynh đài này nói rất đúng, chúng ta là con dân của Đại Tần thì cùng nên vì Đại Tần mà lo lắng."
Ta cố ý nói:
"Vị huynh đài này nói trời phạt là có ý gì vậy?"
Họ Lưu thư sinh ha ha cười nói:
"Nghe giọng của ngươi thì cũng là người Tần Đô, sao ngay cả việc này cũng không biết?"
Ta thở dài nói:
"Tại hạ suốt ngày đọc sách, hai lỗ tai không nghe thấy chuyên bên ngoài, cho nên mới không biết."
Người bạn ngồi kế của hắn kéo tay hắn, nói:
"Lưu huynh, ngươi uống say rồi, chúng ta nên trở về đi!"
Lưu tiên sinh kia lớn tiếng nói:
"Sợ cái gì? Muốn người ta không biết thì ngươi đừng có làm?"
Ánh mắt của hắn nhìn về phía ta nói:
"Vị huynh đài này việc không biết, Đại Tần sở dĩ rơi vào tình trạng như thế này, đều là do nữ nhân trong cung kia gây nên!"
Lòng ta rung lên, nữ nhân kia trong miệng hắn chính là Tinh Hậu chứ không ai khác, ta có gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, mỉm cười nói:
"Ta xin cẩn thận lắng nghe!"
Tiên sinh họ Lưu nói:
"Nữ nhân này không chỉ nắm giữ triều chính Đại Tần, mà còn cùng nghĩa tử của mình loạn luân, nàng đã chọc giận trời xanh, đây chính là nguyên nhân mà Đại Tần không ngừng gặp phải tai họa!"
Nghe đến đây ta không thể nào kiềm chế được nữa, hét lớn:
"Thất phu ngươi dám!"