Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 484 : Phá phủ (1)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Lời còn chưa dứt, ta đã đánh một quyền vào ngực của tên họ Lưu, hắn bị ta đánh liên tục phun ra máu, ngã bay ra ngoài, rớt trên chiếc bàn cách nơi này ba trượng làm cho chiếc bàn vỡ thành mảnh nhỏ, chén đĩa trên bàn rơi khắp nơi trên mặt đất.



Lúc ta đánh ra một quyền này, trong lòng ta đã có chút hối hận, đối phương chẳng qua là một cái tên thư sinh nhiệt huyết mà thôi, ta không cần nặng tay với hắn như vậy, tuy rằng đã nhanh chóng thu lực lại, chỉ còn 5 phần lực đạo lên người hắn, thế nhưng tên kia cùng không thể nào chịu nổi, hắn mềm như bún nắm trên mặt đất, tay chân không ngừng co rút, dường như sắp mất mạng.



Mọi người thấy vậy, liền vô cùng sợ hãi đứng dậy, có vài người hoảng sợ kêu lên:



"Giết người rồi...", người nhát gan một chút thì ngồi xuống đất ôm đầu của mình.



Đường Muội và A Đông nhanh chóng bảo vệ hai bên cho ta, chuẩn bị bảo hộ ta rời đi.



Ta vốn định rời đi, thì trước mắt ta xuất hiện một bóng lưng xinh đẹp, thiếu nữ đó mặc một bộ đồ màu trắng đang đi đến gần tên tiên sinh họ Lưu kia, đưa tay sờ vào mạch của hắn, nhẹ giọng nói:



"Không có việc gì, hắn chỉ là nhất thời hô hấp khó khăn mà thôi, chưa có chết."



Thiếu nữ này này không ngờ là Huyền Anh mà ta gặp được ở Yên quốc, nàng hẳn là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, không nghĩ tới nàng lại rời khỏi Yên quốc mà đến nơi này.



Huyền anh nhét vào miệng tên thư sinh kia một viên thuốc màu đỏ, một lát sau, tên thư sinh họ Lưu quả nhiên tỉnh lại, tay hắn ôm lấy ngực khuôn mặt nhìn như rất là đau khổ. Thấy ta vẫn đang đứng trước mặt hắn, trong mắt hắn lộ ra sự sợ hãi, nói:



"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"



Huyền anh thở dài nói:



"Ngươi bị gãy hai cái xương sườn, còn không mau rời đi, định ở chỗ này chờ chết hay sao?"



Mấy tên thư sinh khác thấy vậy, trong lòng run sợ hơn vài phần, hơn nữa tên họ Lưu khi này ăn bừa nói bậy ở đây, nếu bị quan phủ bắt được, thì không hề có chút chỗ tốt nào, vì vậy bọn họ trợn mắt nhìn ta một cái sao đó đỡ tên họ Lưu rời đi.



Huyền Anh lúc này mới nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:



"Công tử cần gì phải cùng những tên thư sinh nho nhỏ này tranh chấp!"



Trong lòng ta cảm thấy hơi xấu hổ, thấp giọng nói:



"Đa tạ Huyền Anh cô nương ra tay giúp đỡ."



Huyền anh lạnh nhạt nói:



"Phật môn lấy từ bi làm gốc, đây là việc mà ta nên làm."



Đường Muội đứng một bên nhắc nhở:



"Công tử, chúng ta nên rời khỏi chỗ này tránh bị thêm rắc rối."



Ta gật đầu, nhìn Huyền Anh, nói:



"Huyền anh cô nương đang ở nơi nào? Không bằng ta đưa ngươi về?"



Ta vốn có cho rằng Huyền Anh sẽ từ chối. Không nghĩ tới nàng lại gật đầu, nói:



"Ta ở trong Mộ Vân Trai trên Giả Lam Sơn."



Mộ Vân Trai không xa lạ gì với ta, lúc trước ta chính là ở nơi này mà kết bạn được với Thu Nguyệt Hàn, nhưng mà Huyền Anh ở nơi này thì có chút kỳ quái, Thu Nguyệt Hàn là là cao thủ ma môn, mà Huyền Anh lại là truyền nhân của Dao Lâm Tiên Các, sao nàng lại chọn nơi này làm nơi ở tạm.



Đất trong Yên Chi Hồ đã cạn khô, ta và Huyền Anh sóng vai đi lên Giả Lam sơn, Đường Muội và A Đông thì cách chúng ta một đoạn.



Ta bùi ngùi than thở:



"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật khó có thể tin đây là Hồ Yên Chi nơi mà sóng vỗ mênh mông."



Huyền anh nói:



"Thương hải tang điền, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà thôi, những gì mà công tử nhìn thấy chưa chắc đã là thật."



Ta mỉm cười nói:



"Đạo lý của phật môn huyền ảo, bác đại tinh thâm, Dận Không là một người thường không thể nào hiểu được."



Huyền anh nói:



"Sát ý của công tử quá nặng, mỗi nơi công tử đến đều toàn là máu tanh."



Ta cười nói:



"Dường như Huyền Anh sư phụ không hề có hảo cảm với ta?"



Huyền anh cười nhạt nói:



"Chúng sinh trước mặt Phật Tổ đều bình đẳng, tuy rằng Huyền Anh vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó, thế nhưng ở trong mắt ta công tử và những người khác không có gì khác nhau."



Trên người Huyền Anh tràn đầy thần bí. Nàng mặc dù không có dung mạo xuất chúng, thế nhưng loại khí chất thần bí này lại làm cho người khác rất là tò mò.



Ta chợt nhớ tới Huyền Anh trên phương diện y thuật rất là cao thâm, nói không chừng nàng còn có thể chữa khỏi cho Tinh Hậu, ta thấp giọng nói:



"Huyền Anh sư phụ, Dận Không có một chuyện muốn nhờ."



Huyền anh nói:



"Ta biết ngươi muốn nhờ ta làm việc gì, thực không dám dấu, lúc trước ta đã từng gặp thái hậu, bệnh của nàng, ta không thể chữa khỏi..."



Trong lòng ta buồn bã một trận, vừa rồi Tào Duệ nói như vậy, hiện tại Huyền Anh cũng nói như thế. Xem ra bệnh tình Tinh Hậu thật sự không thể chữa khỏi rồi.



Huyền anh cảm thấy tâm tình của ta, nhẹ giọng nói:



"Sinh tử có mệnh, công tử cần gì phải để ý như thế?"



Ta gật đầu, nhưng trong lòng ta biết ta không bao giờ đạt được cảnh giới mà nàng đã nói.



Hai người chúng ta đều im lặng cho đến khi đi tới chân núi Giả Lam Sơn, ta mới mở miệng nói:



"Trên vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?"



Huyền Anh gật đầu.



Ta thấp giọng nói:



"Lãnh Cô Huyên cũng đã tới Tần đô, ngươi phải cẩn thận một chút."



Huyền anh nói:



"Có chuyện ta phải nhắc nhở công tử, Mâu thị bảo tàng liên quan đến an nguy của chúng sinh, ngài tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của Lãnh Cô Huyên..."



Ta thở dài nói:



"Ta đã không còn hứng thú với Mâu thị bảo tàng, sau đó ta sẽ không hao tâm tổn trí tìm nó nữa."



Đôi mắt trong như nước mùa thu của Huyền Anh nhìn ta:



"Nếu thật sự như vậy, thì đây thật sự là phúc cho chúng sinh."



Nàng ngẩng đầu nhìn ngôi chùa trên núi, nhẹ giọng nói:
Khúc Nặc do dự một chút, rốt cục vẫn đưa hài tử cho ta ôm.



Hạnh phúc vô cùng làm ta vô cùng choáng váng. Đây là con của ta, máu mủ tình thâm. Nó nhất định cảm giác được ta, bàn tay nhỏ bé xin xắn nắm lấy vạt áo của ta, trên khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên nở ra nụ cười dễ thương.



Ánh mắt ta dời sang mộ bia, phía trên có khắc hai chữ Trầm Trì, một loại cảm giác đố kỵ đang cắn lấy lòng ta. Khúc Nặc không để ý an nguy để tới đây bái tế Trầm Trì! Trong lòng của nàng vẫn không có quên được hắn.



Khúc Nặc đưa tay ôm lấy đứa bé trên tay ta, đứa bé vẫn nắm chặc lấy vạt áo của ta không chịu buôn, Khúc Nặc cố gắng kéo tay đứa bé ra, nó liền khóc òa lên, nó khôgn muốn xa ta.



Ta nói gần như cầu khẩn:



"Khúc cô nương, hài tử này có duyên với ta, cô nương hãy để cho ta ôm nó thêm một lát đi."



Có lẽ là thấy con mình khóc quá mức đáng thương, Khúc Nặc cùng không tiếp tục nữa.



Ta ôm con trai ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhẹ giọng nói:



"Khúc cô nương. Tần đô lúc này rất nguy hiểm, cô nương cần gì phải mạo hiểm đi vào như vậy?"



Khúc Nặc thở dài một hơi:



"Ta vốn không muốn sống tiếp trên đời..."



Ta kinh hãi trong lòng, không nghĩ tới Khúc Nặc vẫn còn ý tưởng này trong đầu.



Khúc Nặc thâm tình nhìn một hài nhi một chút, chán nản nói:



"Như không phải là vì đứa bé này, ta đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi."



Ta thấp giọng nói:



"Lúc trước nàng biến mất ở Lục Hải Nguyên, ta phái người đi khắp nơi tìm tin tức của mẹ con nàng, cho tới hai tháng trước ta mới từ miệng Liên Việt biết được, các ngươi trốn thoát khỏi tay Lãnh Cô Huyên, hiện nay đang sống ở Thiết Xích thành, vốn định chờ mọi chuyên qua đi ta sẽ phái người đến đón hai mẹ con, không ngờ ta lại gặp được hai người ở đây."



Khúc Nặc nói:



"Ta là một nữ nhân không may mắn, ngươi cần gì phải hao tổn tâm trí vì ta?"



Ta áy náy nói:



"Mẹ con hai người bị bắt là do ta làm hại."



Ta chợt nhớ tới một việc, Lãnh Cô Huyên bắt cóc Khúc Nặc lâu như vậy, nàng có thể đoán ra được ta là cha ruột của đứa bé hay không?



Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Khúc Nặc, hình như là nàng vẫn không biết về việc này. Ta khuyên nàng:



"Khúc cô nương, Tần đô không phải là nơi mà nàng có thể dừng chân, hay là để ta tìm một chỗ cho hay người ở tạm, chờ mấy ngày nữa, mọi việc làm xong ta sẽ đưa hai mẹ con cô nương trở về Đại Khang?"



Mắt Khúc Nặc đỏ lên.



Ta đoán được là nàng lần này đến đây không phải chỉ là để bái tế Trầm Trì, ta hỏi:



"Rốt cuộc là xảy ra chuyên gì?"



Khúc Nặc nói:



"Mẹ của ta đã chết, cha lại bị bệnh... nhưng... nhưng... ta không thể đến thăm người..."



Ta lúc này mới biết tại sao nàng lại mạo hiểm đi đến Tần Đô.



Khúc Nặc khóc thúc thít nói:



"Ta tìm người hỏi thăm tin tức của cha ta một chút, không ngờ lại nghe được tin mẹ ta đã qua đời..."



Ta nhẹ giọng an ủi nàng:



"Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ an bài cho hai cha con cô nương được gặp mặt, nhưng mà cô nương không thể xuất hiện trong Tần Đô được."



Trải qua nhiều lần lo lắng, ta quyết định cho hai mẹ con nàng tạm thời sống trong Mộ Vân Trai, nơi này cách xa thành thị, nên có rất ít người biết, hơn nữa ở đây còn có Huyền Anh có võ công cao thâm, tuy rằng giao tình giữa ta và nàng không sâu, thế nhưng việc nhỏ này nàng nhất định nể mặt ta.



An bài cho Khúc Nặc xong ta lập tức tới Khúc phủ, Khúc Tĩnh không ngờ là ta lại tới phủ của hắn, vì thế hắn vội vàng chạy ra nghênh đón, nhìn hắn đã già đi rất nhiều, con gái, thê tử trước sau bỏ hắn mà đi, chịu liên tục đả kích như vậy làm cho hắn tâm tàn ý lạnh.



"Khúc Tĩnh không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm, không có nghênh đón từ xa, xin thái tử tha tội!"



Khúc Tĩnh vái ta một cái thật sâu. Hắn chính là nhạc phụ của ta, ta không nhận nổi một lễ này vì vậy ta nhanh chóng đỡ hắn dậy:



"Khúc Phụng Thường không cần khách khí như thế, ta đến đây là để thăm ngươi mà."



Trong hai mắt của Khúc Tĩnh tràn đầy mê hoặc, hắn không ngờ là ta lại lấy lý do đó, ta và hắn chỉ có duyên gặp mặt, giao tình giữa hai người cũng không sâu.



Xuất phát từ lễ phép, Khúc Tĩnh vẫn cung kính dẫn ta vào phòng khách, cho ngươi hầu dâng trà lên. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ta cố ý thở dài một hơi nói:



"Nghe nói Khúc phu nhân đã qua đời?"



Khúc Tĩnh gật đầu, chán nản nói:



"Đây là việc hai tháng trước, mọi việc ta đã làm xong, cảm tạ thái tử quan tâm."



Ta thấp giọng nói:



"Khúc Phụng Thường bây giờ còn có người thân nào khác không?"



Những lời này của ta đánh trúng vào điểm yếu trong lòng hắn, hắn hai mắt đã có chút ươn ướt, hắn cắn cắn môi, nói:



"Trên đời này... Khúc mỗ không còn người thân nào nữa..."



Ta từ tay áo lấy ra chiếc vòng ngọc mà Khúc Nặc giao cho ta làm tín vật, chậm rãi đặt lên bàn, Ánh mắt của Khúc Tĩnh rơi trên chiếc vòng ngọc, trong ánh mắt của hắn ngay lập tức tràn đầy sự kinh hãi, hai tay run run cầm lấy chiếc vòng ngọc, run giọng nói:



"Chiếc vòng ngọc này... ngươi... ngươi từ đâu mà có được?"



Hắn nóng lòng ngay cả thái tử cũng không xưng hô.



Ta bình tĩnh nói:



"Chiếc vòng ngọc này đương nhiên chính là do chủ nhân của nó đưa cho ta!"



Khúc Tĩnh suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hắn liều mạng lắc đầu nói:



"Không có khả năng, không có khả năng... Nặc nhi... Nặc nhi đã chết... nó đã được chôn cùng với đại vương..."



Hai hàng nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hiển nhiên trong lòng hắn đang rất kích động.



Ta thấp giọng nói:



"Tối nay ta đến đây chính là để nói cho Khúc Phụng Thường việc này, không biết Khúc Phụng Thường có tin ta hay không?"



Khúc Tĩnh liên tục gật đầu, với hắn mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn tin tức con gái hắn còn sống.