Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 507 : Tin mừng
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
" Phụ thân!"
Giọng nói non nớt trong trẻo của Minh Nhi làm ta đang trầm tư tinh lại. ơ phía trước, 12 người con của ta đang choi đùa trên bãi cỏ, mấy người vợ yêu ở một bên cười dịu dàng nhìn.
Kỳ Thiên cũng đã hon hai tuổi, đang vui vẻ nô đùa trên đó.
Khinh Nhan vác cái bụng lớn đi đến cạnh ta. Ta vội vàng diu nàng ngồi xuống, mim cười nói:
"Hôm nay cảm giác thếnào?"
Khinh Nhan thờ dài nói:
"Còn có thế như thế nào? Tiếu tử này đã ở bên trong suốt mưòi hai tháng, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu ra."
Ta cũng không nhịn được cười khổ, nói:
Thật không biết trong đó có gì tốt mà tiêu tử này cứ ò lì bên trong không chịu ra nừa."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Nhan đỏ bừng.
Tuệ Kiều cười dịu dàng đi tói bên cạnh chủng ta, nhẹ giọng nói:
Mồi ngày muội đều bắt mạch cho muội ấy, đứa nhỏ này vô cùng khỏe mạnh. Hai người cứ việc thoải mái thả lỏng tinh thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Khinh Nhan bồng nhiên Ôi một tiếng, ta ân cần nói:
"Sao vậy?"
Đôi mi thanh tú của Khinh Nhan nhíu lại, nói: "Muội đau bụng quá, có lẽ sắp sinh rồi..."
Tuệ Kiều vội vàng bắt mạch cho Khinh Nhan, sau đó sò xuống bụng nàng, mừng rỡ nói:
MI N í £. 1
Đúng là săp sinh rồi!
Trong chôc lát mấy ngưòi vợ yêu của ta đều xông tói.
Gần đây Tiêu Tín đã trải qua bảy tháng ác chiến, đại quân do hắn suất lình cư ôi cùng cũng đánh sâu vào trong lòng Tần quôc, khoảng cách đánh hạ Tân đô cũng gần ngay trước mắt.
Lần này ta dần theo mấy người vợ yêu đến Vọng Giang thành của Tân quôc đế giải sầu, cũng là đế thực hiện hứa hẹn vói Tiêu Tín lúc trước, tói Tần đô mừng công cho hắn, không ngờ Khinh Nhan lại sinh ngay trên đường.
Ta ôm Khinh Nhan vào lều trại, Yến Lâm và Lục Châu đấy ta ra ngoài.
Ta lo lắng cho sự an toàn của Khinh Nhan, luông cuông tay chân, đi tói đi lui bên ngoài lều.
Sỡ nhi sắp xếp ốn thỏa cho mấy đứa con của ta xong, đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:
"Huynh yên tâm, có Tuệ Kiều ờ trong đó, hai mẹ còn Khinh Nhan nhất định sẽ bình an."
Ta gật đầu nhưng trong lòng vẫn không thế nào bình tình được.
Sở nhi ôm cánh tay ta, cùng đến bãi sông phía trước ngồi. Ta nhặt lên một hòn đá cuội hoi mỏng ném ra mặt sông phía trước, hòn đá nhảy lên mấy cái trên mặt nước rồi chim xuông giừa sông.
Sò nhi mim cười nói:
"Mồi người phụ nừ đều gặp phải thòi điếm như vậy. Lúc trước khi ta sinh Thiên nhi cũng vô cùng sợ r hãi, vậy mà chăng mấy chôc đứa nhỏ này cũng đã lỏn như vậy rồi."
Ta miền cường nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Khinh Nhan, dù sao thế chất của nàng cũng khác vói nhừng người phụ nừ khác, chi riêng mang thai cũng kéo dài tói một năm. Ta ngóng nhìn mặt sông xa xa, nói:
"Ta không muôn bất kỳ ai trong các muội xảy ra chuyện gì..."
Sò nhị tựa đầu vào vai ta, nhẹ giọng nói:
"Lần này đột nhiên tói Vọng Giang Thành có phải còn có mục đích khác không?"
Ta lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng bí mật của ta.
Sò nhi cười nói:
"Muội nghe nói Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên cũng sẽ tói Vọng Giang thành đế gặp chủng ta?"
Ta cười nói:
"Xem ra ta không thế giấu được muội chuyện gì."
Sỡ nhi nói:
"Trung thu năm nay chủng ta có thế đoàn viên tại Vọng Giang thành rồi."
Nhắc tói Trung thu nụ cười của ta liền cứng lại, hình bóng Tả Ngọc Di trước khi chết hiện lên rõ ràng trong đầu ta. Ta vẫn không muôn nhắc tói chuyện này, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn không thế quyên được chuyện xảy ra ngày đó.
Sò nhi thấy vẻ mặt ta như vậy liền lập tức đoán được suy nghi trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
"Lại nghi đến nàng ta à?"
Ta cũng không che giấu, gật đầu nói:
"Có vài chuyện từ đầu đến CUÔ1 vẫn nghi không ra. Mặc dù ban đầu muội luôn đề phòng Ngọc Di, nhưng chuyện Tuệ Kiều bị nàng nhôt trong hầm rôt cuộc là ai thông báo cho muội?"
Sỡ nhi cười thần bí nói:
"Người đó không cho muội tiết lộ thân phận, vói lại người đó có ân vói muội, đương nhiên muội không thế bán đứng người ta được. "
Ta lại nói:
"Trước lúc Ngọc Di lâm chung, có nói ta phải hối hận, không biết đó là điều gì?"
Ánh mắt Sở nhi nhìn về phương xa, rõ ràng nàng đang trôn tránh câu hỏi của ta.
Trong lòng ta đau đón âm ỷ, vân đề này ta đã hỏi Tuệ Kiều không chi một lần, nhưng Tuệ Kiều cũng lảng tránh không chịu trả lòi ta. Ta đã loáng thoáng đoán được, có lẽ trước khi Ngọc Di chết đã mang trong minh giọt máu của ta, nhưng vân đề này ta đã không còn cơ hội đế chứng thực nừa.
Sỡ nhi lảng sang chuyện khác:
"Nếu như lần này Khinh Nhan sinh ra Lân nhi, Tiêu Tín thuận lợi đánh hạ Tân đô thì có thế nói là song hỷ lâm môn (hai việc vui cùng đến một lúc), trung thu lần này nhất định phải ăn mừng thật lớn mói được! "
Ta gật đầu. Bồng nghe tiếng thét chói tai của Lục Châu vang lên từ trong lều, ta và Sở nhi đều ngẩn ra, đồng thòi đứng dậy.Lục Châu sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi trướng, bộ dạng hoảng sợ không dứt, thò không ra hoi đi tói bên cạnh ta, nói:
"Khinh Nhan tỷ tỷ.... sinh... sinh ra một quả trứng..."
Ta nhìn về phía chiếc giường phía sau, lộ ra nụ cười xấu xa, ôm hai nàng ngả về phía sau, nói:
"Hay là chủng ta động thủ ở trên giường thôi!"
Trận đại chiến vô cùng hương diễm này đương nhiên không có người thua, ba người chủng ta đều là kẻ thắng cuộc. Chủng ta yên lặng ôm nhau nằm một chồ, khuôn mặt hai cô gái dán lồng ngực ta, lắng nghe nhịp đập của trái tim ta, cảm nhận lấy dư âm sau cao trào.
Một lúc lâu sau Hoàn Tiếu Trác mói phá vờ sự yên lặng:
"Nghe nói trong vòng hai ngày huynh sẽ đánh hạ Tần đô?"
Ta gật đầu nói:
"Sau trăm năm trung nguyên bị phân liệt cuối cùng cũng được thống nhất lại trên tay huynh rồi."
Ta cười nói:
"E rằng không dề dàng như muội nói, chi riêng Đại Hán đã là một khúc xương khó nhằn rồi."
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
"Có chuyện ta còn chưa kịp nói cho huynh biết."Hoàn Tiếu Trác nói:
"Lý Mộ Vũ cũng không tốt lắm, Hán vương Hạng Bác Đào muôn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho con trai cả là Hạng Đạt Văn, cô gắng đế con trai cả từ từ thay thế địa vị trong quân của Lý Mộ Vũ."
Ta cười nói:
"Thiên hạ nhà Hán vốn là của Hạng gia, Hạng Bác Đào làm như vậy cũng không có gì không đúng cả."
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
Mặc dù hắn làm như vậy cũng không có vân đề gì, nhưng chi tiếc lòng nghi ngờ của hắn quá nặng, thậm chí còn hoài nghi Lý Mộ Vũ đã sớm có lòng làm phản, đôi vói hắn xa lánh đủ kiếu. Lý Mộ Vũ lập vô số chiến công vì Đại Hán, đến nay vẫn một lòng trung thành vói Hạng Bác Đào nhưng lại bị roi xuống tinh cảnh như vậy, đương nhiên là không cam lòng."
Ta gật đầu nói:
"Hạng Bác Đào lòng dạ hẹp hòi, đúng là không phải người có thế họp tác được."
Mộ Dung Yên Yên nói:
"Trong thòi gian này, quyền lực trong tay Lý Mộ Vũ đã bị từng bước tước đoạt. Lại thêm phu nhân của hắn chính là con gái ruột của Hoàng hậu đại hán bây giò khiến Đại hoàng tử Hạng Đạt Văn đã sớm liệt hắn vào phe phái của Tam hoàng tử, trong lòng luôn đề phòng vói hắn ờ mọi mặt. Hiện giò Hạng Bác Đào vẫn còn sông, mặc dù xa lánh Lý Mộ Vũ nhưng cũng không đến nồi xuống tay vói hắn, nhưng nếu chò đến khi Đại hoàng tử kế vị chi sợ rằng kết quả của Lý Mộ Vũ sê rất thảm."
Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:
Mặc dù Lý Mộ Vũ không nói, nhưng vói trí tuệ của hắn hăn là đã sớm nhìn thấu chuyện này."
Ta thò dài nói:
"Về văn, võ, mưu lược, Lý Mộ Vũ đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết tại sao lại muôn chịu cảnh người tài giỏi phải sông vói kẻ tầm thường, uất ức ờ lại làm tay sai cho Hạng Bác Đào."
Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác nhìn nhau, Hoàn Tiếu Trác nói:
"Có chuyện chi sợ huynh cũng không biết, cha mẹ Lý Mộ Vũ đều mất từ nhỏ, là Hạng Bác Đào nuôi dường hắn thành người. Trong lòng hắn đã sớm coi Hạng Bác Đào như cha ruột, mặc dù Hạng Bác Đào hoài nghi đôi vói hắn thế nào thì hắn cũng sẽ không chịu phản bội Hạng Bác Đào."
Kẻ nói vô ý, người nghe hừu tinh, trong lòng ta không nhịn được hoi giật minh. Lý Mộ Vũ và Tiêu Tín vô cùng giông nhau, hôm nay ta hoài nghi và đề phòng vói Tiêu Tín cũng không kém gì Hạng Bác Đào đôi vói Lý Mộ Vũ. Nếu như Tiêu Tín hiếu rõ lòng dạ lúc này của ta, hậu quả chăng phải là... Ta không dám tiếp tục nghi nừa, nhắm hai mắt lại hít một hoi thật sâu.
Mộ Dung Yên Yên thấy nét mặt ta khác thường, nhỏ giọng nói:
"Có phải huynh cảm thấy không thoải mái không?"
Ta lăc đau nói:
"Ta chợt nhớ lại tinh cảnh tranh đấu cùng Tình Sơn vương Kỳ Phong ở chồ này, không biết lão sắc lang kia hiện giò thế nào."
Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác cùng nở nụ cười, Mộ Dung Yên Yên nói: "Nếu như bắt được hắn nhất định phải chém thành trăm mảnh mói có thế rửa được môi hận trong lòng."
Ta ngồi dậy, mim cười nói:
Tần đô đã bị bao vây, Kỳ Phong có thế trôn đi noi nào? Bây giò hắn cũng chi là con chó nhà có tang mà thôi."
Hoàn Tiếu Trác nói:
"Huynh định khi nào thì tói Tân đô?"
Ta suy nghi một lát mói nói:
"Trung thu sắp tới, ta muôn cùng các muội hường trung thu tại Vọng Giang thành sau đó mói đi Tân đô."
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
"Tốt quá! Năm nay chủng ta có thế đoàn viên cùng một chồ rồi."
Lập trường của Lý Mộ Vũ là trung thành vói Hạng Bác Đào, điều này cũng không khiến ta cảm thấy thất vọng.
Sò dì ta chắc chắn như vậy là bòi vì hắn vẫn còn ôm ảo tường đôi vói Hạng Bác Đào, nếu muôn cho hắn nghiêng về bên phe ta, đầu tiên phải đánh tan ảo tưởng của hắn.
Ta nghi đến Cô mẫu Trường Thi, bà ấy là Hoàng hậu của Đại Hán, mẹ vợ của Lý Mộ Vũ, cũng chính là nhân vật mà Đại hoàng từ kiêng kỵ nhất.
Mà Cô mẫu Trường Thi cũng không có bất kỳ hảo cảm nào vói Đại hoàng tử Hạng Đạt Văn. Có lẽ có thế bắt đầu từ bà ấy đế khiến Đại hoàng tử càng thêm oán hận và đô kỵ vói Lý Mộ Vũ, thúc đấy Lý Mộ Vũ hướng về phía trận doanh của ta.
Tần đô bị công phá còn sớm hon so vói ta tường, ngày mưòi bôn tháng tám liền truyềng đến tin tức đánh chiếm được Tân đô. Điều khiến ta không ngờ được chính là kẻ cho quân mờ của thành lại là Tình Sơn vương Kỳ Phong, hắn tự tay trói Tân Vương Phòng Hiên Chí đưa ra ngoài thành, hướng về quần ta bỏ vữ khí đầu hàng.
Điều này làm cho Điều này làm cho ta phải bỏ đi ý định ờ lại Vọng Giang thành hường trung thu, ngay hôm đó liền cùng Trần Tử Tổ, Sở nhi đi tói Tần đô. Về phần nhừng ái phi khác, ta đế các nàng ở lại Vọng Giang thành.
Hiện giờ Tần đô cũng không bình tình, hon nừa ta cũng không muôn các tướng sĩ cảm thấy bọn họ ờ tiền tuyến chiến đấu đầm máu, còn ta lại thản nhiên dần theo các vị phi tử đi du ngoạn.
Vầng trăng treo cao, ta và Trần Tử Tô, Sở nhi ngồi trên đồi cao ngắm ánh trăng sáng, đắm chim trong gió mát, từ từ sinh ra cảm giác xa ròi trần thế.
Sò nhi đột nhiên thò dài, nói:
"Vốn còn muôn yên ốn hường trung thu ờ Vọng Giang thành, không nghi tói vẫn phải theo huynh bôn ba đường dài."
Ta cười nói:
"Có câu gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, gả cho con khi thi chạy khắp núi..."
Sò nhi không nhịn được cười:
"Chăng phải huynh chính là con khi kia sao?"