Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 508 : Bảo tàng
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Trần Tử Tô cười ha hả, hắn thâm ý nói:
"Bất kế bệ hạ lên đường lúc nào cũng không thế đến Tân đô vào trung thu, cần gì phải vội vàng như thế?"
Ta không nói gì, nâng chén rượu nên một ngụm uống cạn.
Giừa Trần Tử Tô và ta không có chuyện gì là không thế nói, hắn tiếp tục nói:
bệ hạ vân không yên tâm về 1 lêu 1 in sao ỉ Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
Tiêu Tín chiến công hiến hách, hon nừa cũng không có bất cứ hành động bất trung nào vói ta, ta tại sao lại không tin hắn? Trần tiên sinh quá lo lắng rồiế"
Mồi khi ta và Trần Tử Tô nói chuyện vói nhau, Sỡ nhi luôn giừ im lặng. Nàng yên lặng rót đầy rượu cho ta và Trần Tử Tổ, trong sô nhừng thủ hạ của ta cũng chi có Trần Tử Tổ được hường ưu đãi như vậy.
Bây giò ta rôt cuộc đã hiếu tại sao Trần Tử Tổ không muôn đảm nhiệm chức vụ tướng quốc, vói thân phận của hắn bây giờ càng có thế nói chuyện thoải mái vói ta mà không cần cô kỵ điều gì.
Trần Tử Tô nói:
"Chuyện Tân đô bị công phá đã sớm đã là kết cục đã định, bệ hạ lại đột nhiên thay đốỉ quyết định không muôn ờ lại đón trung thu tại Vọng Giang thành, nhất định là có điều bí ẩn khác.""
Ta không nhịn được nò nụ cười, có thế nói Trần Tử Tô hiếu ta quá rõ. Ta hỏi ngược lại:
"Trần tiên sinh cho rằng ta vì chuyện gì?"
Trần Tử Tô nói:
"Vốn là bệ hạ không có chuyện gì, nhưng khi nghe tin Tình Sơn vương trói Tân Vương Phòng Hiên Chí lại, cúi đầu xưng thần vói Đại Khang lại đột nhiên thay đốỉ quyết định, ta nghi nguyên nhân hán là ò trong đó."
Sò nhi cũng nỡ nụ cười.
Ta mim cười nói:
"Rốt cuộc Trần tiên sinh cho rằng ta vì điều gì?"
Trần Tử Tô nói:
"Bệ hạ muôn xem xem rốt cuộc là bọn hắn đầu hàng ngài hay là đầu hàng Tiêu Tín."
Ta cười ha hả nói:
"Trần tiên sinh cho rằng lòng dạ Long Dận Không ta hẹp hòi như vậy sao?"
Trần Tử Tô lăc đau nói:
"Chuyện này chính là nguyên tắc, không liên quan gì đến lòng dạ. Bệ hạ nghiêm túc đôỉ vói chuyện này như thế cùng là họp tinh họp lý."
Nụ cười của ta từ từ biến mất, thấp giọng nói:
"Cho dù ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tói Tân đô, khi ta đến đó chi sợ Tân Vương đã sớm đầu
hàng Tiêu Tín rồi.
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Từ Tô dám nói Tiêu Tín chắc chắn sẽ không dám tiếp nhận sự đầu hàng của Tân vương."
Hai mắt ta sáng ngòi:
Trần tiên sinh cho là 1 lêu iừisê làm thê nàoể
Trần Tử Tô nói:
"Từ Tô cho là Tiêu Tín sẽ giam cả Tình Sơn vương Kỳ Phong và Tân Vương Phòng Hiên Chí vào ngục, chờ bệ hạ tói trừng tri."
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
"An oán giừa bệ hà và Kỳ Phong cả thiên hạ đều biết, vói sự không khéo của Tiêu Tín, hắn nhất định không làm việc sai lầm."
Ánh mắt ta lại nhìn lên ánh trăng trên bầu tròi, thản nhiên nói:
"Chi mong sẽ như tiên sinh nói."
Trần Tử Tổ binh tình nói:
"Có chuyện Tử Tổ không biết có nên nói hay không."
Ta gật đầu ý bảo hắn nói tiếp.
Trần Tử Tô nói:
"Bây giờ bệ hạ quá coi trọng Tiêu Tín, chính vì lần này, ngài mói lo sợ uy tín của hắn không ngừng được nâng cao trong quá trình chinh chiến này, lặng lẽ phát triến an toàn, trờ thành tai họa ngầm cho ngài sau này."
Ta không phủ nhận mà cũng không thừa nhận.
Trần Tử Tô nói:
"Đã đến lúc nên cân nhắc chọn ra nhừng tướng lình khác đế chia sẻ quyền lực trong quân của Tiêu Tín..."
Ta thò dài nói:
"Sợ rằng bây giò vẫn chưa phải lúc Dõi mắt ra cả Đại Khang, có ai có thế sánh vói Tiêu Tín về tài
câm quân đanh giạcể
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Đôi vói quân đội, cầm quân đánh giặc đương nhiên quan trọng, nhưng hậu cần tiếp viện cũng quan trọng không kém. Y của Tử Tô cũng không phải là phân liệt binh quyền của Tiêu Tín mà là tách hoàn toàn hậu cần tiếp viện và cam quân đánh giặc ra, đế lúc nào cũng có thế hạn chế được hắn."
Lông mi ta giật giật, Trần Tử Tổ lại nói:
Trong lòng Tử Tô đã có một người thích hợp.."
Ta nói ngay:
"Có phải Cao Quang Viễn hay không?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Chính là người này, xem ra ta và bệ hạ đều nghi giông nhau."
Ta lắc mạnh đầu, nói:
Mặc dù Cao Quang Viền rất thích họp, nhưng ta sợ hắn sẽ lợi dụng thòi cơ này cô ý đôi đầu vói Tiêu Tín. Khi đó chủng ta chăng phải là khéo quá hóa vụng sao?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Cao Quang Viền này mặc dù xảo quyệt nhưng lại nhìn nhận mọi chuyện khá rõ ràng. Cho dù bệ hạ có cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám làm ra chuyện bất lọi vói sự nghiệp thống nhất của Đại Khang. Huống chi Tiêu Tín cũng không phải kẻ tầm thường."
Ta cười nói:
"Từ nay trở đi Tân quồc liền biến mất trên bản đồ Trung Nguyên, dân chủng Tân quốc chính là bách tinh của Đại Khang, trong lòng bọn họ nhất định không được phép có một vị vua nào khác. Cho dù ta có tha thứ cho hắn, quân vương của ba nước Hán, Sở, Hàn cũng sẽ không cúi đầu xưng thần. Ta muôn giết hắn cho bọn họ thấy, đế cho bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng!"
Tiêu Tín im lặng không nói.
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Bệ hạ hùng tài đại lược, bề tôi chủng ta đúng là không thế sánh bằng."
Ta cười ha hả nói:
"Từ khi nào Trần tiên sinh cũng học được cách nói nịnh nọt vậy?"
Các đại thần cùng cười lớn.
Ta quay sang Tiêu Tín, nói:
"Lần đánh hạ Tân đô này Tiêu Tín có công lao lỏn nhất, ngươi muôn ta ban thường ngươi thế nào?"
Tiêu Tín bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói:
"Thần chi có một thinh cầu, hi vọng bệ hạ đáp ứng!"
"Nói ra nghe một chút!"
Tiêu Tín nói:
"Thần xin được tân công Nước Hàn!"
Ta cười nói:
"Tiêu Tín, Hàn quốc trải qua nhiều lần chiến tranh, đã sớm tôn thương nghiêm trọng hiện giờ trong biên giói Nước Hàn nội loạn liên tục. Cho dù chủng ta không tân công bọn họ, Nước Hàn không sớm thì muộn cũng tự sụp đố. Ngươi là tướng lình xuất sắc nhất của ta, kẻ địch mà ngươi phải đôi mặt sẽ càng phải mạnh mè hon. Chuyện này nên giao cho người khác đi làm thôi!"
Tiêu Tín kích động nói:
"Bệ hạ, thần muôn tân công Nước Hàn còn vì lý do cá nhân!"
Ta đương nhiên hiếu lý do cá nhân mà hắn nói là gì. Tiêu Tín chết trong tay người Nước Hàn, đôi vói Tiêu Tín, Nưng cơ hội này đế trả thù Nước Hàn.
Tiêu Tín lại nói:
Một mồi lửa có thế thiêu rụi cả thảo nguyên, Nước Hàn sau khi trải qua chiến tranh đã roi vào thòi điếm suy yếu nhất. Việc chúng ta phải làm là thừa thắng xông lên, khiến bọn họ sụp đổ hoàn toàn. Nếu như đế cho bọn họ có cơ hội nghi ngoi, có lẽ sẽ đánh mất cơ hội tốt nhất này."
Ta cười nói:
"Ta cũng không nói là không tân công Nước Hàn. Cao Hàm đã chủ động xin mệnh lệnh của ta, muôn dần quân từ vùng Yên tân công biên giói phía bắc Nước Hàn. Ta đã đồng ý vói hắn."
Tiêu Tín đột nhiên quỳ xuống, kích động nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín thân là thần thì phải giúp vua giải quyết lo lắng, thân là con cũng phải giúp phụ thân báo thù! Xin bệ hạ cho ta cơ hội này."
Ta thờ dài:
Tiêu Tín, ta vốn định đế ngươi lên kế hoạch đôi phó vói hai nước Hán, Sở..."
Trần Tử Tô mò miệng đúng lúc "Bệ hạ, thần có một ý."
Trần Tử Tô nói:
"Bệ hạ đã đồng ý vói Cao tướng quân, nhưng tâm tinh muôn báo thù của Tiêu tướng quân lại khấn cấp như vậy. Không bằng làm như thế này, Hàn đô nằm ờ trung tâm Nước Hàn, đế hai vị tướng quân chia ra dần quân tân công Nước Hàn từ hai phía nam, bắc. Thứ nhất có thế tạo thành xu thế phôi họp, tăng tốc độ tiêu diệt Nước Hàn. Thứ hai, có thế xem xem rôt cuộc là ai trong sô hai vị tướng quân có thế đánh hạ Hàn đô trước! "
Ta xem thường nói:
"Chi là một Nước Hàn lại muôn làm phiên hai vị đại tướng quân thuộc hạ của ta, chuyện này truyền ra chăng phải sẽ khiến người chê cười sao!"
Trần Tử Tô nói:
"Tần quốc vừa mói bình định xong, chi sợ trong thòi gian ngắn bệ hạ cũng không có tính toán tiến đánh hai nước Tề, Hán. Tân công Nước Hàn cũng không phí quá nhiều lực lượng, hai vị tướng quân cũng có thế xem trận chiến vói Nước Hàn lần này như một cuộc luyện binh."
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, xin thành toàn nguyện vọng báo thù của Tiêu Tín."
Ta trầm ngâm một lúc mói nói:
"Ngươi đã câu xin ta như vậy, nếu như ta vẫn không đáp ứng ngươi cũng không được. Vậy thì làm theo lòi Trần tiên sinh đi, ngươi và Cao Hàm tân công Nước Hàn từ hai phía nam, bắc. Ai có thế đánh hạ Hàn đô, công lao lần này sẽ thuộc về người đó."
Sau khi mọi người tản đi, ta giừ Trần Tử Tổ lại. Trần Tử Tổ cười tủm tim nói:
"Có phải bệ hạ có lòi gì muôn hỏi ta không?"
Ta cười nói:
"Không chuyện gì có thế giấu diếm được Trần tiên sinh!" Ta mòi hắn ngồi xuống, nói:
"Vừa rồi vì sao ngài lại đồng ý cho Tiêu Tín tân công Nước Hàn?"
Trần Tử Tô mim cười nói:
Tiêu Trân Kỳ là phụ thân của hắn, thù giết cha không đội tròi chung, lý do của Tiêu Tín rất chính đáng. Cho dù ta không nói, chắc hăn bệ hạ cũng đáp ứng thinh cầu của hắn."
Ta hoi lo lắng, nói:
"Tiêu Tín vô cùng thủ hận người Hàn, ta lo lắng lần này hắn tân công Nước Hàn sê khiến cho máu chảy thành sông, người người oán hận."
Trần Tử Tô gật đau nói:
"Bệ hạ nói vô cùng đúng, thần cũng cho rằng lần này Tiêu Tín đi, không biết sẽ giết hại bao nhiêu người dân vô tội của Nước Hàn."
"Vậy sao ngài vẫn đề nghị đế hắn đi?"
Trần Tử Tổ gật đầu nói:
"Bệ hạ nói vô cùng đúng, thần cũng cho rằng lần này Tiêu Tín đi, không biết sẽ giết hại bao nhiêu người dân vô tội của Nước Hàn."
"Vậy sao ngài vẫn đề nghị đế hắn đi?"
Trần Tử Tô mim cười nói:
"Tiêu Tín chủ động xin vào Hàn giết giặc, mặt ngoài thì là báo thù cho phụ thân, nhưng từ phương diện khác xem lại, hắn muôn nhân cơ hội diệt Nước Hàn đế tạo dựng công lao không ai sánh bằng. Nếu Nước Hàn bị hắn tự tay tiêu diệt, như vậy uy tín trong quân của hắn lại cao thêm một bậc nừa. Dõi mắt các tướng lình trong triều, không còn ai có thế sánh được vói hắn nừa."
Ta thò dài nói:
"Vì vậy ta không muôn đế hắn thay ta giải quyết hết mọi chuyện, không muôn tất cả binh lính đều cảm thấy hắn không thế chiến thắng, không ai sánh bằng."