Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 51 : Huyết chiến (1+2+3)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Địch nhân vốn đang vây quanh chúng ta vội lui ra sau, hình thành một vòng vây ước chừng khoảng 2 trượng, hơn 10 trường thương nhanh như gió đâm tới. Địch nhân hiển nhiên cũng đã nhận ra, đánh giáp lá cà chỉ làm tăng thương vong cho bên mình, nên mới dùng trường thương và các loại vũ khí dài, công kích chúng ta.
Đường Muội hét lớn một tiếng, trường đao quét ngang một vòng, chặt đứt toàn bộ số trường thương, Tiêu Trấn Kỳ nhanh như tia chớp bắn ra mấy mũi tên, lại có thêm vài địch nhân hét lên ngã xuống.
Đường Muội lớn tiếng nói:
"Bảo hộ công tử!"
Sau đó thân hình nhanh như gió xông vào doanh trướng quân địch, trường đao vung lên, là có một đối thủ ngã xuống đất, lúc này có 7, 8 thanh trường thương đâm tới chỗ hắn, Đường Muội tránh sang một bên. Chân phải đá trúng một địch thủ, đối phương còn chưa kịp ngã, tay trái hắn đã túm lấy cổ áo, lẳng ra sau.
Tên địch thủ kia còn chưa kịp kêu lên, thì đã bị mấy thanh trường thương xuyên thủng.
Tiêu Trấn Kỳ bắn không trượt mũi tên nào, một một tiếng dây cung vang lên, là một người đổ xuống.
Lúc này phía Đông đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh, có một gã địch nhân phá thủng phòng tuyến, cử trường thương đâm tới trước ngực của ta.
Ta hét lớn một tiếng, trường đao quay vòng, trường thương lập tức gãy thành hai đoạn, đối phương không ngờ binh khí của ta lại sắc bén tới như vậy, chỉ hơi chút chần chừ, thân thể ta đã vọt tới trước, một đao đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, máu tươi phun ra, thấm đẫm tay áo. Ta thật không hiểu nổi một cảm giác hưng phấn từ đâu chui ra, tiện tay rút đao, chém bay đầu địch nhân.
Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng quay về phòng thủ, hai mũi tên lại bắn chết hai địch nhân xâm nhập. Nhưng túi đựng tên cũng tới lúc hết, hắn gầm một tiếng như hổ, mũi chân hất một thanh trường thương lên, mũi thương rung lên trong tuyết, dòng khí lưu ngưng tụ ở đầu thương, bỗng nhiên "ba" một tiếng bắn ra, ba gã địch nhân đã bị đánh rơi vũ khí, không đợi địch nhân phản ứng, trường thương như độc xà đâm vào giữa ngực một người. Hai tay hắn dùng sức nâng địch thủ lên, quẳng vào hai gã khác, 3 người đồng thời rơi xuống đất.
"Đi theo phía sau của ta!"
Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng đi tới một lỗ hổng, ta kéo tay dắt Yến Lâm, một tay cầm đao chăm chú theo hắn, Tiêu Trấn Kỳ dùng trường thương mở rộng phạm vi, giống như chiến thần hạ phàm, mở một đường máu từ trong lòng địch nhân.
Đường Muội đánh rơi hai thanh trường thương của địch thủ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ chúng ta, hai người biểu hiện ra sức mạnh cường hãn, làm cho địch nhân kinh sợ, đã có người thối lui.
Ta vung đao liên tục chém hai gã đối thủ, Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ rốt cục thành công hội hợp một chỗ, Yến Lâm kinh hô:
"Cô cô!"
Ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Yến Khải Nguyệt và hơn 10 binh sĩ phụ trách bảo hộ nàng đã bị rơi lại phía sau, bị địch nhân vây khốn, Lý Hùng Tín đang suất lĩnh thủ hạ quay lại cứu nàng.
"Thuộc hạ đi cứu nàng!"
Đường Muội lớn tiếng nói.
Ta lắc đầu, lạnh lùng nói:
"Trước tiên mang công chúa rời khỏi nơi này đã!"
Yến Lâm mới là vấn đề mấu chốt, sự sống chết của Yến Khải Nguyệt không liên quan tới ta. Hơn nữa nàng chết trong đám loạn quân lại càng tốt, bớt đi một người của Tinh Hậu giám sát ta.
Lúc này đã có hơn trăm địch nhân xúm lại chỗ chúng ta, trong tay của bọn họ là nỏ, vào tầm bắn là bắn. Xem ra đối phương sớm định hạ sát thủ, trăm phương ngàn kế cũng không cho chúng ta thoát khỏi nơi hoang vu này.
Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ lợi dụng binh khí cản những mũi tên bắn tới, ta và Yến Lâm trốn ở phía sau bọn họ, tránh né vũ tiễn, tướng sĩ Long Tương quân tuy rằng vũ kỹ cao cường, hăng hái quên mình, nhưng đối phương ở gần như vậy dùng nỏ bắn, thì cũng thi nhau ngã xuống đất.
Hai cung nữ bên người Yến Lâm trước sau bị nỗ tiến bắn trúng, kêu thảm té trên mặt đất.
Yến Lâm kêu lên một tiếng đau thương, ta nắm lấy tay nàng, không để cho nàng liều lĩnh tiến lên phía trước.
Tiêu Trấn Kỳ lãnh đạm bình tĩnh nói:
"Chúng ta trước tiên phải chiếm lấy chỗ cao trên gò đất!"
Đường Muội thừa dịp quân địch lắp tên, thân thể như chim ưng hạ cánh, lao vào trong đám địch quân, trường đao bổ ngang, sự sống chết ở trước mắt, hạ thủ không được nhân từ.
Bên người chúng ta chỉ còn lại khoảng hơn trăm binh sĩ, trong đó phân nửa đang quay đầu lại đánh địch, mặt khác hơn 30 nghe che chắn trước người của chúng ta, hướng gò đất cao phóng đi. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên gò đất đã có không ít tuyết, rất dễ trơn trượt.
Tiêu Trấn Kỳ đã giết đỏ cả mắt, trường thương trên tay đâm chọc, quét ngang, đã phá thủng được một lỗ hổng.
Trên khuôn mặt chúng ta ai nấy cũng có vết máu, dã tính trong người đã được thức tỉnh. Ta gầm lên một tiếng đem địch nhân trước mặt chém thành hai khúc, trường đao còn chưa rút về, thì có một người vọt tới, trường kiếm đâm thẳng vào ngực của ta.
Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội còn đang đối địch, căn bản không kịp cứu trợ, Yến Lâm vốn đang ở sau lưng ta, đột nhiên nhảy vọt tới, đoản kiếm lóe sáng, đâm thẳng vào yết hầu đối phương,, máu phun ra như suối. Yến Lâm từ trước tới giờ chưa từng giết người, nay máu phun lên thân hình nàng, làm cho nàng hét lên kinh khủng.
Phía sau lại có một cung nữ trượt chân té trên mặt đất, một đám địch thủ hung tàn không đợi nàng đứng lên, loạn đao chém xuống, làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Yến Lâm hai chân mềm nhũn, thân thể mềm mại ngã xuống, ta hoảng sợ vội vàng ôm lấy thắt lưng của nàng, để cho nàng dựa sát vào trong lòng của ta. Tiêu Trấn Kỳ một lần nữa trở lại bên cạnh ta tiếp ứng, một trái một phải đỡ Yến Lâm lên gò đất, khi lên được tới nơi, nhìn lại số binh sĩ bên cạnh cũng chỉ còn lại có hơn 20 người.
Đường Muội giết hết số người dùng nỏ, mang theo 4 hộp tên vọt tới chỗ chúng ta.
Sóng người tràn tới, chỉ nghe có người hét lớn:
"Quyết không cho một ai sống sót!"
Tiêu Trấn Kỳ đưa tay rút tên từ trong túi, ngắm thẳng vào phương hướng người nói, cung căng như trăng tròng, mũi tên như sao xẹt bay tới người vừa nói.
Tên địch nhân kia cuống quít dùng đao đập vào đầu mũi tên, đỡ được mũi thứ nhất, nhưng không cách nào đỡ được mũi thứ hai, mũi tên bắn trúng vào mi tâm của hắn, thân thể hắn lập tức đổ ập xuống.
Hai mươi binh sĩ theo chúng ta lên gò đất, đều là xạ thủ thiện xạ, đều cầm cung tiễn phản kích địch nhân. Chúng ta chiếm cứ địa lợi, lực sát thương bội tăng, địch nhân điên cuồng tiến công, nhưng rất nhanh bị chúng ta ngăn chặn.
Tuyết càng rơi càng lớn, hoa tuyết bay lượn trước mặt chúng ta, chúng ta không dám thả lỏng chỉ sợ địch nhân lại tập kích lần nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Yến Lâm lạnh lẽo lạ thường, đôi mắt đẹp thất thần nhìn về phía trước, môi anh đào lạnh tới mức biến thành màu xám, nàng hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng kéo vào trong lòng, sống chết ở trước mắt, ta không cố kỵ ánh mắt của người khác.
Đường Muội thấp giọng nói:
"Bọn họ hình như bắt đầu rút lui!"
Tiêu Trấn Kỳ mặt dính đầy máu, lúc này mới thả lỏng cung tên cầm trong tay.
"Trải qua trận huyết chiến này, thuộc hạ phát hiện đao pháp của công tử tiến bộ rất nhanh!"
Ta cười nói:
"Có lẽ chỉ có ở trong sinh tử, mới kích phát được tiềm năng."
Đường Muội nói:
"Công tử đã nhìn thấy chân lý của đao pháp, chỉ cần thời gian, tiền đồ sau này không thể đoán được."
Ta cười ha ha, đối với võ đạo ta không có mấy tâm tư, nhưng trải qua trận chiến này, ta càng lúc càng cảm thấy sự quan trọng của võ công. Có một số thời điểm, chỉ có sự lạnh lùng của đao phong mới giải quyết được vấn đề.
Chúng ta bắt được 20 địch nhân, nhưng tra hỏi vẫn không phát hiện được người chủ mưu là ai? Vấn đề này vẫn là một đám mây đen bảo phủ nội tâm của ta.
Thương thế của Yến Khải Nguyệt thập phần nghiêm trọng, ngựa phải, tiểu phúc bị tên bắn trúng, cho tới chiều hôm nay mới tỉnh lại.
Ta mượn cớ đi tới trong doanh trướng của nàng, lúc này chỉ còn hai cung nữ đang sắc thuốc, Yến Lâm dùng vẻ mặt buồn bã ngồi bên cạnh.
Thấy ta, Yến Khải Nguyệt đôi mắt mở ra, nàng yếu ớt nói:
"Ngươi tới làm cái gì?"
Yến Lâm nháy mắt, hai cung nữ thối lui ra khỏi doanh trướng. Ta đem Kim Sang Dược để ở một bên, mỉm cười nói:
"Đây là thuốc trị thương của thần mang từ Tần đô, có chút giúp ích cho thương thế của công chúa."
Yến Khải Nguyệt ho khan một tiếng, khóe môi lại chảy ra một dòng máu, nàng hung hăng nhìn thẳng ta, xem ra đối với ta nàng không hảo cảm:
"Ngươi đã mang tới rồi... đi ra ngoài..."
Ta cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn nói một câu:
"Nếu như thần không có đoán sai, chuyện tập kích lần này, công chúa hẳn biết rõ nội tình..."
"Hỗn láo... dám vu khống ta..."
Yến Khải Nguyệt càng lúc càng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, tâm tình kích động tới cực điểm.
Yến Lâm hơi trách cứ nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói:
"Ngươi nói bậy bạ gì đó."
Ta mỉm cười nhìn thẳng Yến Khải Nguyệt:
"Công chúa trên đường đi cố ý trì hoãn tiến trình của chúng ta, ý muốn cách xa đội ngũ phía trước, dụng tâm chân chính thì Dận Không chắc không phải nói rõ chứ?"
"Ngươi..."
"Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ, người đứng sau màn đến cả công chúa cũng không buông tha!"
Yến Khải Nguyệt ngực phập phồng, hiển nhiên tâm tình kích động tới cực điểm:
"Ngươi... cút ra ngoài...cho ta ..."
Yến Lâm gần như cầu xin kéo cánh tay của ta.
Ta lạnh lùng nói:
"Lúc đầu, thần nghĩ là Thái Hậu phái công chúa tới giám sát, kéo chậm tốc độ là vì Thái Hậu phân phó, nhưng hiện tại, người sai công chúa là một người khác, nói! Đến tột cùng là ai sai công chúa làm như vậy?"
Yến Khải Nguyệt kinh khủng co rụt lại, nàng run giọng nói:
"Ngươi... Ăn nói bừa bãi..."
Yến Lâm nói:
"Dận Không, ngươi sao lại vô lễ với cô cô như vậy!"
Ta cười lạnh nói:
"Có muốn thần mang mấy tên tù binh tới đối chết không?"
"Ngươi..."
Ta chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, thấy Yến Khải Nguyệt gần như không chịu nổi nữa, ta nội tâm bỗng nhiên chợt hiểu, từ biểu hiện của nàng, thì việc này Tinh Hậu không biết, chẳng lẽ là..., đầu óc của ta bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Yến Hưng Khải.
Yến Khải Nguyệt và nàng ta là huynh muội, từ ý nghĩa nào đó mà nói, quan hệ của bọn họ còn gần hơn so với Tinh Hậu, lẽ nào chuyện này xuất phát từ mưu kế do Yến Hưng Khải bày ra?"
Ta hạ giọng nói:
"Có phải Túc vương bí mật ra lệnh cho công chúa làm như vậy?"
Yến Khải Nguyệt thân thể không tự chủ được run rẩy giật mình, trong hai mắt lộ vẻ sợ hãi vẻ:
"Ngươi nói bậy..."
Ta ha hả nở nụ cười:
"Nhìn không ra hoàng huynh của công chúa lại lợi hại như vậy, việc này nếu như truyền tới trong tai thái hậu, sợ rằng công chúa điện hạ sẽ có kết cục rất thảm."