Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 513 : Nguyện vi

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Kỳ hẹn tháng ba đảo mắt đã tới, Cao Quang Viền đúng là không phụ sự nhò vả của ta, dùng than đá bịt kín cả Tử cốc.



Bòi vì có kinh nghiệm lần trước, lần này ta không nhừng mang theo binh mã mà con đem theo cả mấy hảo thủ là Đường Muội, Xa Hạo, A Đông tói Mâu thị bảo tàng.



Ngoài ra ta còn cho người mòi cả Gia Cát Tiêu Liên am hiếu cơ quan thuật tói đây, xem hắn có thế vạch trần bí mật của Mâu thị bảo tàng hay không.



Bình tình mà xét, mặc dù ta đã đáp ủng thinh cầu của Thải Tuyêít, nhưng trong lòng ta vẫn tồn tại hi vọng xa vời, hi vọng có thế mạnh mê giừ nàng lại. Nếu không cũng không sắp xếp chu đáo chặt chè và tường tận như vậy.



Gia Cát Tiếu Liên quan sát chung quanh Mâu thị bảo tàng nhiều lần, lại tham khảo thêm bản vẽ dưói đất của Liền Việt hồi lâu mói thờ dài nói:



"Bản vẽ này và kết cấu bên ngoài không có chút nào phù họp cả."



Liên Việt đỏ mặt nói:



Thuộc hạ chi có thế làm được như vậy, cơ quan bên trong biến hóa ngàn vạn, hai lần chứng kiến đều hoàn toàn khác nhau."



Gia Cát Tiều Liên nói:



Thật không nghi ra trên đòi này thâmụ chí còn có cơ quan phức tạp như thế, ta muôn kiếm tra thực tế một chút."



la lăc đau nói:



Trước tôi mai mọi người tôt nhất không nên hành động thiếu suy nghi."



Đêm mai là kỳ hạn cư ôi cùng của ước định giừa ta và Thải Tuyết, ta không muôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn.



Liên Việt đi rồi ta mói hỏi Gia Cát Tiếu Liên:



"Gia Cát tiên sinh, ngài có tin sự ki diệu của vùng này không, lại có thế thấy được vạn vật trong tròi đất, gió sương mưa tuyết?"



Gia Cát Tiếu Liên nhìn chăm chú lên bầu tròi đêm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng kích động:



"Công tử có phát hiện, hiện tượng thiên văn phía trên Tử cô hoàn toàn khác biệt vói bên ngoài?"



Ta học theo bộ dạng của hắn nhìn lên không trung nhưng lại không phát hiện bất kỳ điều huyền diệu



Gia Cát Tiều Liên nói:



"Noi đây cất giấu một bí mật vô cùng lỏn, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không có gì lạ cả."



Lúc này Cao Quang Viễn đến đây gặp, ta không muôn quấy rầy Gia Cát Tiếu Liên đang yên lặng suy tư, cùng Cao Quang Viền đi đến ngọn đồi nhỏ phía trước. Nguồn: https://truyenfull.vn



Cao Quang Viền cười nói:



"Bệ hạ, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chi chò đến lúc giao dịch."



Ta thấp giọng nói:



"Binh mã đã ẩn núp kì càng chưa?"Cao Quang Viền gật đầu nói:



"Người của chủng ta có chừng năm vạn, đã bao vây trọn cả Tử cốc. Chi cần có bất cứ hành động khác thường nào liền có thế san bằng noi này."



Hắn tiến lại gần ta hon một chút, đầy nghi hoặc hỏi:



"Người muôn giao dịch mà bệ hạ nói rốt cuộc là ai?"



Ta cười nói:



"Ngày mai ngài sẽ biết được."



Liên Việt và Xa Hạo hoi bôi rối đi về phía chúng ta.



Hai người hành lề vói ta xong, Xa Hạo nói:



"Chủ nhân, góc đông nam Tử cốc đột nhiên xuất hiện một cái hô cực lỏn, than đá bên trên không ngừng roi xuống."



"Cái gì?"



Trong lòng ta không nhịn được hoảng sợ, rõ ràng là tôi mai mói giao dịch, tại sao bây giò đã bắt đầu thu lấy than đá của ta? Cứ theo đà này thì đến trước lúc giao dịch, chăng phải là vẫn không thế nào lấp đay lừ cốc í



Cao Quang Viền nói:



"Phía ngoài Tử cốc chủng ta vẫn còn không ít than đá."



Lòi còn chưa dứt đã nghe một tiếng nố ầm vang, trong Tử cốc bồng nhiên xuất hiện năm sáu lỗ thủng sụp đố xuống, than đã không ngừng tuôn xuống phía dưói.



Liên Việt nói:



"Lần này phiền toái, xem ra có người muôn đốỉ ý rồi."



Ta nhìn kiến trúc hình tròn màu vàng kim phía xa xa, thấy đinh kiến trúc cực lớnó dường như sáng hon lúc trước rất nhiều.



Ta cắn chặt môi, trong lòng vô cùng rối loạn. Xem ra Thải Tuyết cũng không muón gặp ta mà dự định trực tiếp ròi khỏi noi này.



Cao Quang Viền nói:



"Bệ hạ, có can đôt hết than đá hay không?"



la phiền muộn lăc đau.



Chợt nghe Gia Cát Tiếu Liên ờ phía xa nói lớn:



"Đúng rồi, nhừng cừa động này chính là tương ứng vói vị trí trong Bắc Đấu thất tinh!"



Chủng ta đồng loạt chạy tói bên Gia Cát Tiếu Liên, ngón tay Gia Cát Tiếu Liên chi vào kiến trúc vàng kim hình tròn, nói:



"Tòa kiến trúc kia chắc chắn không phải Mâu thị bảo tàng."



"Xin Gia Cát tiên sinh chi giáo?"



Gia Cát Tiếu Liên đặt chiếc la bàn trên tay xuống, chi thng về phía đông nói: "Phía đông Tử cốc có nước hay không?" "Dưới hồ nhỏ mói chính là Mâu thị bảo tàng."



Lúc này bảy lỗ thủng cực lỏn trong Tử cốc đột nhiên phun ra ngọn lửa phừng phừng, chiếu sáng cả Tử cốc thành một vùng đỏ bừng.



Ta quyết đoán ra lện:



"A Đông, ngươi dần theo hai ngàn người chặn lối vào Tử cốc, nếu có bất cứ người nào ra vào noi này đều bắn chết cho ta. Nhừng người còn lại theo ta đến hồ nhỏ phía trước."



Ho nhỏ cách Tử cốc chừng năm dặm, từ xa liền nhìn thấy mặt hồ lóe ra ánh sáng bảy màu không ngừng biến đốỉ.



Ta hạ lệnh cho binh lính bao vây quanh hồ, cát dưói chân nóng rực khác thường, cầm một nắm cát lên mói phát hiện hạt cát cũng có màu đỏ.



Ta âm thầm ngạc nhiên, ngày đó ta roi vào trong nội cung cũng từng phát hiện một cái hồ bán nguyện có cát màu đỏ vây xung quanh, không nghi tói cát noi này và noi đó cũng giông nhau, chi là mặt hồ này hình tròn, khác vói mặt hồ ta chứng kiến đêm đó.



Ánh sáng trên mặt hồ không ngừng biến đốỉ, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng tăng lên. Thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, Cao Quang Viền cũng không kim được lo lắng, thấp giọng nói:



"Bệ hạ, thần cảm thấy noi này hoi ki lạ. Vì an toàn của ngài, bệ hạ nên ròi khỏi noi này rồi nói sau."



Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng



Ta dứt khoát lắc đầu, trong lòng đã sớm quyết định, bất kế như thế nào tôi nay ta cũng phải gặp lại Thải Tuyết một lần. Nếu không sợ rằng đòi này kiếp này ta cũng không còn cơ hội nào đế gặp nàng



Nước trong hồ nhỏ rõ ràng là dâng lên rất nhiều. Gia Cát Tiếu Liên thình thoảng chủ ý đến thiên văn, thinh thoàng lại cho người thông báo tinh trạng nước dâng lên của hồ nhỏ, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.



Theo như người từ Tử cốc báo lại, than đá trong cốc đã cháy lên hừng hực, đến giờ vẫn không thấy bất cứ kẻ nào ra vào cừa cốc.



Trong lòng ta không nhịn được lo lắng loạn lên. Nếu mấy người Thải Tuyết vẫn sông trong Tử cốc, trận hỏa hoạn này có thế gây tai họa cho bọn họ không?



Nếu là bọn họ thực sự chết trong biến lửa, chăng phải ta chính là người hại chết bọn họ? Trái tim bị giày vò nhiều lần khiến ta mất đi bình tình như ngày xưa.



Dường như Gia Cát Tiếu Liên nhận ra sự bất an của ta, thấp giọng nói:



"Tử cốc vốn là cửa Từ, hồ nước nhỏ này mói là cửa Sinh. Bệ hạ không cần lo lắng."Lòi còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng nố vang tròi, một cột nước từ mặt hồ phóng lên cao, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng bảy màu lộ ra vẻ mỹ lệ khác thường.



Chủng ta vô ý thức lui về phía sau, vô số giọt nước từ phía trên roi xuống đầu chủng ta, hồ nước từ từ xoay tròn tạo nên một vũng nước xoáy cực lớn ờ giừa hồ.



Phía Tử cốc liên tục truyền đến nhừng tiếng nố vang, mặt đất dưói chân cũng vì nhừng vụ nố kịch liệt này mà chân động, sắc mặt của rất nhiều binh lính trờ nên trắng bệch, bọn họ chưa từng trải qua tinh cảnh khiến người ta sợ hãi như thế này.



Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:



Trong này có rất nhiều loại bô cục, thực sự chính là một trận pháp."



Hắn thấp giọng thò dài, nói:



"Càn, Đoái, Hỏa, Lôi, Phong, Thủy, Cần, Không.."



Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào trung tâm nước xoáy:



"Quá tuyệt diệu, thái cực sinh lường nghi, lường nghi sinh tứ tượng, trong đó thậm chí ẩn chứa ngàn vạn biến hóa, trong thiên hạ thậm chí lại có cao nhân như vây!"



Trong lòng ta âm thầm cười khổ, tất cả cảnh tượng trước mắt tám phần mưòi là do lão quái vật Tào Duệ kia gây nên, ảo diệu trong đó không phải người bình thường có thế hiếu được.



Gia Cát Tiếu Liên nhìn về phương hướng Tử cốc, sau đó lại nhìn bầu tròi, cuôi cùng mói nhìn vào hồ nhỏ, lấm bấm nói:



Không đúng... Vị trí quẻ cân dường như hoi không đúng..."Ta không dám quấy rầy hắn suy nghi, yên lặng quan sát sự biến hóa trên nét mặt của Gia Cát Tiếu Liên.



"Chng lẽ là ta sai lầm rồi?"



Gia Cát Tiếu Liên đã hoàn toàn đắm chim trong đó.



Đường Muội ờ bên cạnh ta nói nhỏ:



"Bệ hạ, ánh sáng màu xanh lam kia dường như sắp biến mất rồi."



Ta ngẩng đầu nhìn lại, đúng là thấy ánh xanh lam trong số bảy màu ánh sáng dần dần mờ nhạt đi, xem ra sẽ phải biến mất.



Gia Cát Tiếu Liên nắm chặt hai tay nói:



"Đúng vậy, vị trí quẻ Cần có thiếu sót rất nhiều, mà đó cũng không phải cừa vào."



Mặt đất đột nhiên chân động, nhiều tên binh lính trong lúc bất ngờ không kịp chuẩn bị đều té ngã trên mặt đất, Gia Cát Tiếu Liên đang ngồi trên xe lăn cũng bị chân động khiến hắn văng lên mặt đất.



Ta ở cách hắn gần nhất, vội vàng chạy tói đờ hắn dậy. Lúc này mực nước trong hồ lại tăng vọt, sóng lớn cuồn cuồn ra từ mặt hồ, cuốn về bôn phía.



Gia Cát Tiếu Liên lớn tiếng nói:



"Lập tức ròi khỏi noi này, mọi người bảo vệ bệ hạ rút lui về phía bắc!"



Mặt đất càng chân động kịch liệt, trong lúc chân động dưói chân đột nhiên xuất hiện một khe nứt không lồ. Mấy tên binh sĩ không kịp chạy thoát bị roi xuống khe nứt, trong nháy mắt cái khe lại khép J lại. Đứng trước sức mạnh của tự nhiên, chủng ta lại tỏ ra yếu đuôi sợ hãi như vậy.



Gia Cát Tiếu Liên chi về một ngọn núi ở phía bắc, chủng ta vội vàng chạy trôn lên sườn núi. Xoay người nhìn lại thấy hồ nhỏ sóng lỏn ngập trời, từ cốc cách đó không xa cũng bốc cháy hừng hực.



Bầu tròi đột nhiên trò nên u ám, không còn thấy một ngôi sao nào. Tâng mât dày đặc tụ tập trên không trung tạo thành một luồng nước xoáy cực lỏn đang không ngừng từ từ hạ xuống.



Tốc độ xoay tròn của hồ nước càng ngày càng nhanh, tầng mây phía trên dường như bị mặt nước hấp dần, mũi nhọn trung tâm chi thăng về phía vị trí trung tâm của nước xoáy trong hồ.



Vô số tia chóp vòn quanh tầng mây, tựa như có ngàn vạn con rắn đang chuyến động trong đó.



Gia Cát Tiếu Liên thấp giọng nói:



"Trung tâm nước xoáy chính là vị trí quẻ Khôn, lối ra của trận này nằm ở đó!"



Trong lòng ta chán nản đến cực điếm, xem ra đòi này kiếp này không thế nào gặp lại Huyền Anh và Thải Tuyết được nừa, ta thậm chí tự tay tiền người minh yêu ròi đi.



Ánh sáng mãnh liệt bắn ra từ trung tâm nước xoáy, chiếu sáng cả vùng thiên địa này thành màu vàng óng. Tất cả chủng ta đều không chông đờ nối ánh sáng mãnh liệt này chiếu vào, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.



Cho dù nhắm mắt lại cũng có thế cảm thấy được sự kích thích từ ánh sáng mãnh liệt kia.



Qua một lúc lấu, bên tai lại vàng lên một tiếng nố lớn hon nừa, dòng khí nóng rực thốỉ từ phía cốc đến đập thăng vào mặt, trong không khí tràn ngập bụi bặm và lưu huỳnh.



Dường như ánh sáng yếu đi một chút, ta thừ mở mắt ra, chi thấy xung quanh tràn đây sương mù, mơ hồ có thế thấy rất nhiều điếm sáng.



Giọng nói của Gia Cát Tiếu Liên vang lên bên cạnh ta:


"Ý của Trần tiên sinh là..."



Trần Tử Tô nói:



"Uy tín mà Tiêu Tín vất vả tích lũy ờ trong quân nhiều năm không phải là nói là hết, nếu như chủng ta không nghi tói phương pháp xử lý hắn, chi sợ rằng sẽ mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng."



Ta cũng đã lo lắng tói chuyện này, khi Tiêu Tín tói Khang đô, ta cũng không lập tức hạ thủ vói hắn.



Trần Tử Tô nói:



"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó."



Ta cười nói:



"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."



Trần Tử Tô nói:



"Thần có một kiến nghị, bệ hạ còn nhó chủng ta đã từng nói, Tiêu Tín và Cao Hàm ai đánh được Hàn đô sẽ trọng thưởng cho người đó."



Ta cười nói:



"Tiên sinh không nói tói chuyện này, đúng là ta đã quên mất."



Trần Tử Tô nói:



Tiêu Tín đã tói lúc lập gia đình, sao bệ hạ không nhân cơ hội này làm một chuyện tốt."



Ta cười nhạt nói:



"Không biết Trần tiên sinh đã chọn được con gái nhà ai rồi?"



Trần Tử Tô nói:



"Bệ hạ còn nhớ Phượng Mị có một ngưi con gái hay không?"



Ta gật đầu nói:



"Đứng vậy, Phượng Mị đúng là có một người con gái."Trong lòng ta đã hiếu ý của Trần Tử Tô, thầm khen hắn cao minh. Yên quốc tuy rằng đã diệt vong, nhưng thân phận của Phượng Mị vẫn còn, coi như cũng môn đăng hộ đôi vói Tiêu Tín.



Trần Tử Tô nói:



"Nghe nói Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm, đã có rất nhiều người cầu hôn, bệ hạ thúc đấy việc hôn nhân này, đúng là một chuyện tốt."



"Tốt, ta lập tức đi tìm Phượng MỊ nói chuyện."



Phượng MỊ ngàn vạn lần không ngờ ta lại tói phủ đệ của nàng bái phỏng, từ khi nàng tói Khang đô, ta chưa bao giờ tói thăm nàng.



Có thế nhận ra, Phượng Mị trang điếm thật lâu mói ra gặp ta.



Ta thờ ơ phẩm hương trà, cô ý không nhìn tói nàng.



Phượng MỊ cười duyên nói:



"Phượng Mị không biết bệ hạ đến, không tiếp đón từ xa, mong rằng bệ hạ thứ tội."



Ta cười nhạt nói:



"Hoàng hậu Phượng Mị có cần khách khí vói ta như vậy không?"



Phượng MỊ thâm ý nói:



"Nếu như không có sự quan tâm của bệ hạ, ta và con gái sao có thế bình yên sinh sông ờ Khang đô, đại ân đại đức như vậy, Phượng MỊ kết cỏ ngậm vành cũng khó có thế báo đáp."Ta cười ha hả, cô ý nhìn bôn phía nhìn một cái nói:



"Vì sao không thấy con gái của hoàng hậu đâu nhi?"



Câu hỏi bất thình linh của ta làm cho Phượng MỊ lấy làm kinh hãi, thấy nàng thấp thỏm lo âu, trong lòng ta nhịn không được cười thầm, Phượng Mị có lê cho rằng ta có chủ ý vói con gái của nàng.



Phượng MỊ thấp giọng nói:



"Từ La còn bé, ta sao dám đế nó gặp bệ hạ."



Ta cười nói:



"Nghe tiếng Tử La công chúa thanh lệ vô luân, huệ chất lan tâm đã lâu, hôm nay ta tói ân cần thăm hỏi hoàng hậu Phượng Mị, đồng thòi cũng muôn gặp Tử La công chúa."



Khuôn mặt của Phượng Mị không còn chút máu, nàng nhất định đã hiếu nhầm ý của ta, trong lòng ta cười thầm, nhưng cũng lưòi vạch trần.



Tuy rằng ta đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Tử La cũng khiến ta ngẩn ngơ, nàng quả nhiên là tròi sinh vưu vật, băng cơ ngọc da, mồi động tác giơ tay nhấc chân đều hiện lên sự quyến rũ, nhu mi động lòng người.



"Tử La khấu kiến bệ hạ.."



Thanh âm của nàng như hoàng oanh trong cốc vắng, trong lòng ta rung động, nhưng khi nhó tói mục đích chủ yếu lần này bèn thu liềm tâm thần, mim cười nói:



"Quả nhiên là động lòng người, ta gặp còn phải thích."



Lòi vừa nói ra, khuôn mặt Tử La nhất thòi đỏ bừng, ôn nhu nói:



bệ hạ nói đùa rồi.



Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn ta một cái.



Ta mim cười nói:



"Hoàng hậu Phượng Mị, ta có một ý nghi, không biết ngươi có thế đáp ứng không?"



Phượng MỊ thấp thỏm bất an, run giọng nói:



"Bệ hạ có chuyện phân phó, Phượng Mị sao dám chôi từ."



Ta ha hả cười nói:



"Ta có ý định thu Tử La làm con gái nuôi, không biết hoàng hậu Phượng Mị nghi sao?"



Phượng MỊ thò phào nhẹ nhõm thật dài, câu nói này của ta khiến cho nàng yên lòng, cười nói: "Cầu còn không được, cầu còn không dược.



Nàng hướng Tử La nói:



"Con gái, còn không mau bái kiến phụ hoàng!"



Không nghi tói Tử La cắn môi nói:



"Bệ hạ còn trẻ như vậy, tôi đa chi làm ca ca của con mà thổi..."



Phượng MỊ cả giận nói:



"To gan! Ta xưa nay dậy con thế nào, sao con có thế vô lề như vậy!"



Tử La vành mắt đỏ hồng, lệ roi như mưa, đôi mắt nhìn ta u oán, trong lòng ta nhịn không được lên, nàng không muôn làm con gái nuôi của ta, chăng nhè đã có lòng ái mộ?Tử La thấy mẫu thân tức giận, không thế làm gì khác hon là nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng!"



Ta cười nói:



"Con gái ngoan!"



Trong lòng thì cảm thấy có chút buồn cười, ta chi hon Tử La chừng 10 tuốỉ, đột nhiên gọi một người như vậy là con gái đúng là có là lạ.



Ta lấy ngọc bội trên người xuống, đặt vào trong tay của Tử La, khi tiếp xúc cảm thấy da thịt nàng mềm mại vô cùng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuôi, mỹ nừ như thế này mà chuyến cho hắn, có lẽ sau này ta sẽ phải hôi hận.



Tử La nhận thấy sự thất thô của ta, không dám rút tay về, đỏ mặt nói:



"Phụ hoàng..."



Lúc này ta mói giật minh, cười buông bàn tay của nàng ra, nói:



"Đây là lề vật ta tặng cho con, chi can cam nó, con có thế tự do ra vào hoàng cung."



"Đa tạ phụ hoàng!"



Ta lại nói:



"Từ La cũng đã tói tuối lập gia đình, không biết đã chọn được ai chưa?"



Phượng MỊ lắc đầu nói:



"Người cầu hôn có không ít, nhưng mà vẫn chưa tim được đôi tượng."Ta mim cười nói:



"Tử La, con thích con trai kiếu gì, nói thử ra xem nào."



Tử La mặt đỏ hồng, dũng cảm nói:



"Tử La thích nhất là nam tử như phụ hoàng..."



"Nha đầu to gan, nói bậy bạ gì đó?"



Đây là lần thứ hai Phượng MỊ quát Tử La.



Ta lúc này cũng nhận ra được, trong lòng Tử La đã sớm mang hình bóng của ta, trong lòng nhịn không được ngầm cười khổ, vốn định làm mai môi cho Tiêu Tín, không ngờ Tử La lạ biếu lộ tinh cảm vói ta, sớm biết như vậy, ta đã giao chuyện này cho Sở nhi đi làm, tránh khỏi phiền phức.



Ta binh tình nói:



"Ta đã chọn cho con một người, Đại tướng quân Tiêu Tín chắc con cũng nghe nói tói, hắn là nhân tài kiệt xuất, ta coi hắn như con của minh, cho nên nghi Tử La và hắn đúng là một đôi trai tài gái sắc"



Khuôn mặt của Tử La trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói:



"Con chưa gặp mặt Tiêu Tín, sao phải gả cho hắn?"



Phượng MỊ cả giận nói:



"Nha đầu kia, càng lớn càng không hiếu chuyện, còn không mau về phòng!"



Tử La nước mắt roi như mưa, nhìn ta một cái rồi mói đi về phòng.



Phượng MỊ áy náy nói:



"Bệ hạ, đứa nhỏ này đã bị ta làm hư, ngàn vạn lần đừng lên trách nó làm gì."



Ta mim cười nói:



"Ta đã coi nó như con gái của minh, sao có thế trách được cơ chứ?"



Phượng MỊ nói:



"Hôm nay bệ hạ tói vì chuyện của Tiêu Tín và Tử La hay sao?"



Ta gật đầu nói:



"Không sai, ý của ngươi thế nào?"



Phượng MỊ trầm ngâm trong chốc lát mói nói:



"Nếu như bệ hạ đã mò lòi, Phượng Mị đương nhiên không dám cự tuyệt, huống chi Tiêu đại tướng quân chính là trụ cột của nước nhà, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, nếu như Tử La có thế gả cho hắn, cũng không tính là làm xấu con gái của ta."



Ta cười nói:



"Ngươi đã đồng ý, vậy thì việc này cứ quyết định như vậy đi."



Phượng MỊ thấp giọng nói:



"Bệ hạ, ta sẽ khuyên bảo Tử La, nhưng mà cũng xin người đáp ứng, nếu như Tử La kiên quyết từ chôi, mong người đừng ép nó."



Ta gật đầu nói:



"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ép duyên người khác."