Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 514 : Đại Kết Cục (cuối)
Ngày đăng: 03:23 20/04/20
Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắnrở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.
Tiêu Tín sắc mặt ngưng trọng, hắn mói xuất hiện ở Khang đô thì đã nghe tin tức đặc xá cho Lục Châu. Tất cả đã chứng minh, ta cô ý dụ hắn tói Khang đô, nếu như Tiêu Tín dám trở về, điều đó cũng chứng minh, hắn đã chuẩn bị được kỹ càng.
"Thần Tiêu Tín khấu kiên bệ hạ! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Sắc mặt của Tiêu Tín vẫn hết sức khiêm tốn và cung kính.
Ta mim cười đưa tay nâng hắn dậy nói:
"Ngươi về là ta yên tâm rồi."
Thần lan này về đây là vì việc người Hồ xuôi nam.
Ta khoát tay áo nói:
"Hôm nay không nói chuyện quốc sự!"
Rồi ta xoay người hướng Lục Châu nói:
"Lục Châu, khách ta mòi đã tói chưa?"
Lục Châu thản nhiên cười nói:
"Chắc là đã tói rồi!"
Tiêu Tín mê hoặc nói:
"Không biết còn người nào nừa tham gia yến tiệc?"
Lục Châu nói:
"Bệ hạ tuyến cho ngươi một tuyệt đại giai nhân, hôm nay an bài cho hai người gặp mặt."
Tiêu Tín lấy làm kinh hãi, cuông quít nói:
"Bệ hạ, Tiêu Tín vẫn chưa muôn thành thân!"
Ta mim cười nói:
"Tiêu Tín, năm nay ngươi không còn nhỏ nừa, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chăng nhẽ ngươi định ờ không cả đòi?"
Tiêu Tín nói:
"Nam nhi phải biết lấy sự nghiệp làm đầu..."
Ta nói một câu hai nghía:
"Lập nghiệp và thành gia vốn là hai chuyện không mâu thuần vói nhau, ta cưới nhiều vợ như vậy, ngươi có thấy ta chậm trề chuyện gì hay không?"
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ chính là thiên tử, sao Tiêu Tín dám so sánh vói người."
Ta cười nói:
"Người con gái này cũng không phải là người ngoài, nàng chính là Tử La công chúa con gái của hoàng hậu Phượng Mị. Ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, cho dù là dung mạo, phẩm chất, hay đạo đức đều là người hiếm có, chng nhè ngươi không tin vào ánh mắt của ta?"
Thần không dám, nhưng mà Tử La công chúa xuất chủng như vậy, Tiêu Tín chi sợ không xứng vói nàng."
Ta cười lạnh nói:
"Tiêu Tín, có phải ngươi coi thường con gái nuôi của ta hay không?"
"Thần không dám!"
Lục Châu thấy giọng điệu của ta trờ nên nghiêm trọng, cuông quít mở miệng khuyên lon:
"Huynh gấp cái gì? Chờ khi hai người họ gặp mặt, biết đâu lại có tinh vói nhau cũng nên!"
Đúng lúc này, Phượng MỊ mang theo Tử La tói đây, ta và Lục Châu mim cười tiến lên nghênh đón.
Dưói sự an bài của chủng ta, Tiêu Tín và Tử La nhập tiệc, hai người không nói gì vói nhau, đồng thòi cũng chng thèm liếc mắt nhìn nhau.
Ta đương nhiên biết mọi chuyện, trong lòng cảm thán, có lẽ ta sinh ra không phải đế làm chuyện mai mối.
Sau khi tan tiệc, ta bảo Lục Châu đi theo hỏi ý kiến của Tiêu Tín, còn ta thì dần Tử La tói cửu khúc trường kiều.
Tử La yên lặng đi theo phía sau của ta, khi tói trên trường kiều, đột nhiên ôn nhu nói:
"Bệ hạ chng nhè phải gả ta cho hắn ư?"
Cho dù ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng nàng không gọi ta là phụ hoàng.
Ta cười nhạt nói:
"Lê nào Tiêu Tín không đủ làm cho con động tâm hay sao?"
Tử La cố sức lăc đau nói:
Trong lòng ta đã sớm có lựa chọn, cho dù thế nào cũng không gả cho hắn. "
Ta chậm rãi xoay người sang chồ khác, đã thấy Tử La si ngốc nhìn ta, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt.
"Tử La không muôn gả cho hắn!"
Ta nhíu mày, không nghi tói chuyện lại biến thành cục diện như thế này.
Ta lạnh lùng nói:
"Lệnh của cha mẹ, lòi của người mai môi, không tói lượt ngươi tự chủ trương!"
Đế nàng lại một minh, ta xoay người đi tói chỗ của Lục Châu.
Tử La lấy hết dũng khí ờ phía sau ta kêu lên:
Ta hỏi ngược lại:
"Ngươi thực sự có tâm mưu phản ư?"
Ta tuy rằng giam lỏng Tiêu Tín nhiều năm, thế nhưng chng bao giờ định tội danh của hắn cả. Tiêu Tín trầm mặc xuống, hồi lâu mói nói:
"Trước kia Tiêu Tín không nên trở lại Khang đô, đó là một sai lầm..."
Ta cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng, 10 vạn binh mã của ngươi có thế nghịch chuyến được càn khôn hay sao?"
Tiêu Tín nói:
Trong thiên hạ nếu như có một người có thế làm được, người đó sẽ... là ta..."
Trong lòi nói của hắn tràn ngập tự tin và mất mác, sau khi nói xong hắn ho khù khụ, qua một hồi mói bình phục lại được, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta nhìn Tiêu Tín, yên lặng nghi đến, nếu như lúc trước ta do dự vói nó, hậu quả thực sự khó mà tường tượng.
Tiêu Tín nói:
"Mấy năm qua qua thần đã nghi nhiều tói một việc, bệ hạ mạnh hon thần ờ điểm nào. Hôm nay thần mói nghi tới, thần thiện cầm quân, nhưng rong ruốỉ chiến trường, chưa chắc đã có thế nắm được thiên hạ..."
Tiêu Tín nghi ngoi một chút mói nói tiếp:
"Bệ hạ có biết vì sao... thần có ý mưu phản không?"
Ta bồng nhiên cảm thấy được câu nói của Tiêu Tín hôm nay vô cùng khác thường, sao hắn lại thừa nhận chuyện mưu phản, chng nhè bệnh của hắn đã không còn thuốc thang nào có thế chừa khỏi, hoặc là do thoái chí vói cảnh ngộ trước mắt?
"Trước kia, thần nghe nói bệ hạ phế Lục Châu vào lãnh cung, là thần biết bệ hạ đã có ý đôi phó vói thần..., nhưng mà thần vẫn tới, bòi vì trong lòng ta... kiếp này, không có chuyện gì có thế quan trọng hon chuyện của nàng."
Trong mắt của Tiêu Tín đã có hai dòng lệ.
Ta hít một hoi, kiếp này Tiêu Tín đúng là khôn khổ, nếu không vì chuyện này, hắn vẫn là tướng lình trung thành nhất của ta.
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ, thần xin người một việc, trước khi thần chết, có thế cho thần nhìn một lần được không?"
Ta chậm rãi đủng dậy, đi ra ngoài cừa, trước khi đóng cửa, ta dừng lại một chút, nói:
"Không được!"
Một cơn gió thu thốỉ qua, một chiếc lá vàng roi xuống trước mặt của ta...
Vĩ thanh.
Năm mói lại tói, khắp noi trong Khang đô giăng đèn kết hoa, bách tính có cuộc sông yên vui, nên trên mặt lúc nào cũng hiện nụ cười hạnh phúc hạnh phúc và sung sướng.
Ta mang các vị ái thê ngồi trên đài cao của Quảng Đức điện, thưởng thức pháo hoa và màn biếu diễn múa phía trước. Sở nhi và Vân Na phân biệt ngồi hai bên của ta, Thải Tuyết và Khinh Nhan ở một bên nhỏ giọng nói gì đó, Thải Tuyết thinh thoảng cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Yến Lâm và Lục Châu nghe trộm được nội dung các nàng nói chuyện, cười cười chạy tói chỗ của ta ta
"Chúc mừng huynh, lại được làm cha rồi!"
Các vị kiều thê cùng nhau cười rộ lên, Thải Tuyết nghe thấy mọi người cười như vậy, biết cuộc nói chuyện giừ minh và Khinh Nhan đã bị mọi người biết hết, nên đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lúc này Dao Như, Côc Tiêm Tiêm, Hoàn Tiếu Trác, Lục Châu, A Y Cố Lệ, Lệ Cơ, Tác Mạt Nhi, Tư Hầu, Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan đều lên quảng trường, biếu diền màn múa hát.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bất giác ta đã trầm mê vào trong đó, nhừng giải lụa màu trong tay các nàng bay múa, đúng là động lòng người.
Nhó tói ngày xưa gian khố phân đấu, trong lòng ta âm thầm cảm thán
Sau khi Tiêu Tín chêít, Đường Muội yên lặng ròi xa ta, sau đó ta nghe nói hắn mang theo vợ con tói chân núi Âm son chăn thả, hắn và Tiêu Trân Kỳ tinh thâm, cho nên đem cái chết của Tiêu Tín đố lên đầu ta, kiếp này hắn sẽ không bao giò tha thứ cho ta được.
Biến mất cùng vói hắn còn có Trần Tử Tô, đôi vói chuyện này ta đã sớm có tâm lý chuẩn bị, trước kia ta muôn phong hắn làm tướng quốc, nhưng Trần Tử Tổ liền bày tỏ ý nghi thành công thì cáo lão của hắn, quy ẩn điền viên là một lựa chọn tốt nhất của hắn.
Bôn phía quảng trường, pháo hoa liên tục bắn lên cao, chiếu sáng bầu tròi đêm, nhừng tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, hóa ra đó là thanh âm của bách tính.
Một bóng hình xinh đẹp trong các vị ái thê của ta bay vọt lên, tiếng cười khè như chuông bạc, ta không khỏi chân động, đưa mắt nhìn lại, thấy một thiếu nừ thiên kiều bá mị đang đứng ờ noi đó, không phải là u u thì còn là ai?
Trong lòng ta kích động khó có thế ức chế, chạy tói chỗ nàng, khi cam bàn tay của nàng ta mói nói: "Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
u u quyến rũ liếc mắt nhìn ta, ôn nhu nói:
"Còn nhớ lòi hứa trước kia của muội vói huynh không?"
Ta nặng nề gạt đau.
U U vươn tay điếm lên trán ta một cái, nói:
"Muội còn tường rằng một năm là huynh có thế thống nhất Trung Nguyên, không nghi tên ngu ngốc này khiến muội phải đợi lâu như vậy!"
Trong lòng âm thầm kích động, mở rộng cánh tay ôm người ngọc vào trong lòng.
Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viền đồng thòi lớn tiếng nói:
"Chúc bệ hạ và chư vị nương nương Giang Sơn vĩnh cố, thiên thu vạn tải, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..!"
Ta kề sát vào tai của U U, nhỏ giọng trêu đùa:
"Đêm nay ta sẽ không cho nàng đào tấu."
"Chi sợ huynh không có bản lình như vậy."
"Ta đã nghi ra một biện pháp tốt!"
"Nói nghe một chút!"
"Cởi sạch quần áo của nàng, sau đó đốt đi, đảm bảo nàng không dám ra khỏi phòng?"
"Long Dận Không, ngươi phủ thêm một cái long bào vẫn chỉ là một tên lưu manh..!!"HẾT